Trường Nhạc đang khóc lóc trong ngực Đỗ Hà nhưng nghe Đỗ Hà phân tích,
thân thể mềm mại hơi chấn động, ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn qua ái
lang, kích động nói:
- Thật sự, phụ hoàng không có lòng giết đại ca?
- Thật sự.
Đỗ Hà đáp bừa:
- Nếu như nhạc phụ đại nhân thật sự có tâm xử lý đại ca nàng, căn bản
không cần phiền toái như vậy, trực tiếp dùng làm lý do Biện Cơ giam lỏng hắn rồi bắt đầu điều tra. 200 tử sĩ, còn có đoàn phụ tá của Lý Thừa Càn không có khả năng không biết chút nào. Quan viên Đại Lý Tự đều là loại
càng già càng lão luyện, khi bọn hắn bóc tơ rút kén điều tra, không có
chuyện gì tra không ra. Khi đó, tội danh công khai, đại ca nàng chắc
chắn nguy hiểm, hiện tại loại tình huống này là tốt nhất rồi. Ít ra hắn
không phải chết. Còn có cả Trọng Tôn Chi, nên ta mới nói nhạc phụ đại
nhân thật lợi hại.
Trường Nhạc quá vui mà cười, đại ca nàng không chết, cha nàng cũng không phải người lãnh huyết vô tình, không gì đáng
vui mừng hơn;
- Nguyên lai phụ hoàng sớm đã an bài hết thảy, làm
hại ta sợ muốn chết. Phụ hoàng còn đem công lao ghi tạc trên đầu ta, lần sau tiến cung phải hảo hảo nói với hắn.
- Ha ha!
Trường Nhạc lộ ra nét mặt tươi cười, Đỗ Hà cũng cao hứng, đưa tay vuốt tóc mai của nàng:
- Tuy hết thảy đều là tính toán của nhạc phụ đại nhân nhưng nàng cũng
đừng tự coi nhẹ mình. Thật sự rất giỏi, Đỗ Hà ta có thể cưới được hai
người tài trí cao tuyệt như hai nàng làm vợ là phúc phận tu luyện đời
trước. Kỳ thật nhạc phụ đại nhân nói cũng không sai, bởi vì nhất cử nhất động của nàng đều vô cùng chính xác. Nếu nhạc phụ đại nhân cũng không
phát giác dụng tâm Lý Thừa Càn để bố trí thiên la địa võng, ta tin tưởng với cá tính của Trình lão tướng quân nhất định sẽ xuất binh Đông Cung.
Chỉ có điều, nhạc phụ đại nhân đem công lao ghi tạc trên đầu của nàng
cũng không phải bởi vì nàng mời được Trình lão tướng quân mà là tán
thành tài trí, cách làm của nàng, có đứa con gái như vậy mà cao hứng.
Hắn buồn bã gãi đầu:
- Nói đến nói đi, chỉ có ta là ngu ngốc nhất. Nhạc phụ đại nhân quyết
thắng thiên lý, Mị Nương tài tư mẫn tiệp, phát giác khác thường, Trường
Nhạc càng diệu kế thoát thân, du thuyết Trình lão tướng quân. Chỉ có ta
bị Hầu Quân Tập xếp đặt một đạo.
Trường Nhạc mỉm cười:
- Đây là người vô tâm bị người có tâm tính toán, không ai tránh được, quyết đấu chính diện, Đỗ lang sẽ không thua hắn.
- Chính vậy.
Vũ Mị Nương phụ họa:
- Cuộc chiến Cao Xương lúc trước, chẳng phải Đỗ lang chỉnh hắn một trận khiến hắn có khổ nói không nên lời.
Để cho hai vị phu nhân khuyên bảo như thế, Đỗ Hà cũng cảm thấy được an ủi, cười nói:
- Nói cũng đúng, bất quá gia hỏa này xác thực lợi hại, lợi dụng Ngụy
Chinh để bố cục, ta cũng bại không oan. Hắn chạy thoát, đối với Đại
Đường tuyệt đối không phải chuyện tốt, Mị Nương, nàng tiếp thục theo dõi Nam Hồng. Ta bảo mấy người Hoàng Phủ Hạo Hoa, Ba Vũ Hưng cùng Tần Dục
giúp nàng, chỉ cần Hầu Quân Tập vừa xuất hiện, lập tức động thủ bắt lại.
- Được rồi!
Vũ Mị Nương không do dự đáp ứng.
Trường Nhạc cũng biểu lộ muốn vào cung xem Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Hoàng Hậu,
xảy ra chuyện như vậy, nàng làm con gái cảm thấy không an lòng.
Đỗ Hà cũng không cự tuyệt, nói:
- Ta đưa nàng đi, có một số việc vẫn cần bẩm báo, nhất là chuyện các nàng phát giác Lý Thừa Càn có ý phản.
Hết thảy đại khái như Đỗ Hà nghĩ, Lý Thế Dân quả thực vì Lý Thừa Càn mà dụng tâm lương khổ.
Cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, Lý Thế Dân cũng không phải là ý chí sắt đá, lại há có thể hung ác quyết tâm xử tử con của mình?
Chỉ là có rất nhiều chuyện, hắn cũng không thể làm gì.
Với tư cách Hoàng Đế, với tư cách vua của một nước, hắn có được quyền lực
chí cao vô thượng đồng thời cũng vì nó mà trả giá thật nhiều.
Lý
Thừa Càn mưu phản hắn không thể không nghe thấy không hỏi, bởi vì như Đỗ Hà nói, hắn vốn là một Hoàng Đế, sau đó mới là một phụ thân. Hắn không
thể bởi vì cảm tình cá nhân mà để cho Đại Đường vương triều lâm vào nguy cơ, đồng thời hắn cũng biết nếu triển khai hành động, Lý Thừa Càn muốn
giữ được tánh mạng cơ hồ không có khả năng.
Tuy Lý Thừa Càn là hoàng tử, nhưng tạo phản là tội lớn không thể tha thứ.
Dưới tình thế khó xử, Lý Thế Dân lựa chọn làm chuyện đế vương phải làm, đồng thời cũng lựa chọn chuyện một người cha phải làm.
Hắn âm thầm thông báo võ tướng tín nhiệm nhất là Trình Giảo Kim, chờ hắn
hiệu lệnh, an bài đi theo bên cạnh Huyền Giáp binh thiện chiến nhất, lại bảo Đỗ Hà cùng đi, ý định tự mình dụ Lý Thừa Càn tạo phản, lợi dụng
bệnh tình Lý Thừa Càn cho hắn một con đường sống.
Kỳ thật, kết
cục hoàn mỹ của Lý Thế Dân cũng không phải hiện tại, hắn hi vọng Lý Thừa Càn có thể dừng cương trước bờ vực, khi đó hắn sẽ dùng phương pháp khác bảo trụ vương vị của Lý Thừa Càn, để hắn nhàn nhã nửa đời sau, chỉ là
đến cuối cùng Lý Thừa Càn vẫn phụ kỳ vọng.
Lý Thừa Càn bức vua thoái vị tạo phản đã chấn động triều đình, Lý Thế Dân nổi trận lôi đình sai Đại Lý Tự triển khai điều tra.
Đỗ Hà, Trường Nhạc, Vũ Mị Nương, Trình Giảo Kim lần lượt được mời hiệp trợ điều tra.
Trường Nhạc, Vũ Mị Nương tự nhiên là ăn ngay nói thật, không giấu diếm điều
gì. Trình Giảo Kim cũng không thấy tình huống, hắn chỉ là bị Trường Nhạc thuyết phục xuất binh, đến nơi thì Lý Thừa Càn đã ngất đi. Hắn nói rất
đúng sự thật, Lý Thừa Càn vì giả bộ bệnh, mấy ngày mấy đêm không ăn
không uống, dù là ngủ cũng chỉ là chợp mắt. Trình Giảo Kim đến, mộng
tưởng tan vỡ khiến hắn mất hết hi vọng ngất đi.
Đỗ Hà tự nhiên
cũng sửa lại khẩu cung, nói Lý Thừa Càn bệnh nói không ra lời, hết thảy
đều là Hạ Lan Sở Thạch lên tiếng, ở dưới quyết định.
Về phần mười quân tốt Lý Thế Dân mang đến đều bị trọng thương, trên giường bệnh cũng nói như Đỗ Hà.
Tiếp đó thì người của Đại Lý Tự hết manh mối, Hạ Lan Sở Thạch đã bị Lý Thế
Dân loạn trượng đánh chết, Trọng Tôn Chi bị Trình Giảo Kim giết, đám tử
sĩ cũng chết hết trong đám loạn quân, ngay cả mưu sĩ của Lý Thừa Càn
cũng chết sạch sẽ, căn bản không thể nào bắt tay, chỉ có thể chọn lời
khai của Đỗ Hà làm căn cứ.
Sau khi chuyện qua được ba ngày, cả triều đình bắt đầu biện luận.
Bởi vì Lý Thừa Càn cũng không có trực tiếp tham dự trong đó nên số người muốn hắn chết cũng không nhiều.
Cuối cùng trải qua thời gian dài thương thảo đã có quyết định cho Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn hành vi không hợp, ngầm cấu kết với Hầu Quân Tập, dù chưa tham dự bức vua thoái vị mưu phản nhưng khó thoát liên quan, phế Thái tử vị, cách chức làm thứ dân.
Về phần đám người mà Hầu Quân Tập ngầm tụ tập bị lộ mặt cũng bị trừng phạt nghiêm khắc, Hán vương Lý Nguyên
Xương, Tả Truân Vệ Trung Lang tướng Lý An Nghiễm, Trường Quảng công chúa đều bị Lý Thế Dân một mẻ hốt gọn. Không cần phải nói, những người này
sớm đã nằm trong tay Lý Thế Dân.
Trừ Hầu Quân Tập giảo hoạt đào thoát bên ngoài, những người khác không một may mắn thoát khỏi.
Tại triều, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lý Thế Dân, Đỗ Hà lại một lần nữa tán thưởng:
- Vô tình, sau lưng thâm tình, nhạc phụ đại nhân quả nhiên giỏi đánh cờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...