Hiển Đức điện chỗ Trình Giảo Kim đang ở cách Đông Cung của Lý
Thừa Càn một khoảng cách nhưng đường trong nội cung đều trải qua sửa
chữa đặc biệt nên rất rộng rãi bằng phẳng, khoảnh cách trăm mét với
chiến mã chỉ thoáng cái đã đến nơi. Không bao lâu đã tới vòng ngoài mà
Trọng Tôn Chi vây khốn Đông Cung.
Những binh sĩ này sau khi phát
giác liền vội vàng quát bảo ngưng lại, tạo thành trận thế ngăn cản.
Trình Giảo Kim đang cưỡi ngựa dẫn đầu căn bản không thèm để ý, thúc ngựa vọt tới đánh bay binh sĩ trước mặt mấy trượng. Kỵ binh sau lưng Trình
Giảo Kim cũng không chút thua kém, tướng nào binh ấy.
Trình Giảo Kim đụng, bọn họ cũng đụng, đáng thương cho một đám quân tốt tuần tra giống như là giấy, bị đụng ngã trái ngã phải.
Trọng Tôn Chi đã nghe được trận trận tiếng vó ngựa, thầm hô:
- Không tốt!
Hắn còn chưa kịp triệu tập binh mã vây quanh Đông Cung thì Trình Giảo Kim đã chém giết đến gần.
- Liều mạng!
Vị tướng quân bách chiến tiên phong này cũng không thiếu dũng khí, vũ động cương kích nghênh đón Trình Giảo Kim. Thanh cương kích nặng hơn năm
mươi cân trong tay hắn linh hoạt như cự mãng, quét qua đùi ngựa Trình
Giảo Kim.
Hắn là kỵ tướng nên biết bộ tốt muốn chính diện đánh
bại kỵ binh trùng kích thì phương pháp duy nhất là chặt đứt đùi ngựa của kỵ binh. Đùi ngựa vừa đứt, lực lượng ngưng tụ sẽ khiến chủ nhân bên
trên đả kích trí mệnh.
Trình Giảo Kim nhảy vút lên như đại bằng
giương cánh, mượn xung lực đánh tới Trọng Tôn Chi, mã thương trong tay
đâm thẳng vào ngực. Tốc độ của hắn cùng chiến mã không kém bao nhiêu,
nếu Trọng Tôn Chi vẫn nhắm vào chiến mã thì tất sẽ bị đâm thấu tim.
Trọng Tôn Chi đâu ngờ đến một chiêu này của Trình Giảo Kim, bất quá hắn thân
kinh bách chiến, cũng rất cao minh tránh được chiêu này, cương kích vung lên vừa khéo ngăn được một kích lăng lệ của Trình Giảo Kim. Nhưng là
Trình Giảo Kim dù sao cũng là đánh đòn phủ đầu, lại mượn xung lượng tăng thêm lực lượng khiến uy lực tăng đến gấp 10 lần. Tuy Trọng Tôn Chi
chống chọi được nhưng vẫn bị bắn ngược về sau, mồm miệng trào máu.
Hắc mang trên tay Trình Giảo Kim thoáng hiện, mã thương đã hoa phá không trung đâm vào cổ họng Trọng Tôn Chi.
Trọng Tôn Chi cũng không hổ danh tiếng bách chiến tiên phong, trong thế nguy
cấp vẫn có thể xoay người hướng về sau. Cương kích trong tay xoay nửa
vòng đâm vào mặt Trình Giảo Kim như thiểm điện.
Trong lịch sử,
danh tiếng Trình Giảo Kim cũng không phải nhỏ, dù là trong Đại Đường
chiến tướng như mây cũng đứng đầu. Tuy kém Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức
không ít, nhưng thực lực hiển nhiên trên Trọng Tôn Chi.
Uy dũng
của vị lão tướng năm xưa vẫn không hề suy giảm, thét dài một tiếng, mã
giáo trong tay biến ảo đâm ra liên tiếp làm vang lên một hồi tiếng kim
loại va chạm.
Hai người chợt lại tách ra.
Hai người trong chớp mắt đã giao đấu mười tám chiêu.
Trình Giảo Kim không hề tổn thương, nhưng trên ngực Trọng Tôn Chi đã nhiều
hơn một lỗ sâu, bị mã giáo của Trình Giảo Kim đâm xuyên phổi, ngã trên
mặt đất.
Trên mặt Trình Giảo Kim lộ ra một tia tiếc nuối:
- Đáng tiếc, một viên hãn tướng, tên vương bát đản Hầu Quân Tập này, thật là nghiệp chướng.
Hắn lên lại chiến mã, để cho thuộc cấp phân một ngàn người khống chế cục diện, còn lại một ngàn người dẫn vào Đông Cung.
Đối mặt với công kích liều mạng của 200 tử sĩ, mấy người Lý Thế Dân, Đỗ Hà đã lui vào phòng ngủ của Lý Thừa Càn.
Đỗ Hà tử thủ trước cửa ra vào, một bước cũng không nhường, Bàn Long Kiếm đã uống máu tươi ba mươi người.
Lý Thế Dân cùng những người khác phân biệt chắn lấy cửa sổ hay các thông
đạo nhỏ có thể đi vào, dựa vào địa lợi vẫn có thể cầm cự.
Cái này cũng nhờ hồng phúc Lý Thế Dân, nếu không phải có Lý Thế Dân thì chỉ cần một một mồi lửa, hoặc là mấy trận mưa tên đã đủ cho toàn quân bị diệt.
Nhưng hỏa, tiễn vô tình, trong tình huống đạo hiếu làm trọng, giết cha
là thiên lý nan dung, Lý Thừa Càn còn không có có lá gan làm vậy.
Bất quá Lý Thừa Càn cũng không nóng nảy, hắn có rất nhiều thời gian, có rất nhiều nhân thủ.
Người cuối cùng cũng có lúc kiệt lực, hắn liền không tin, Đỗ Hà có võ nghệ mạnh nhất trong đó có thể làm từ sắt.
Đúng lúc này tiếng hô quát đã vang lên bên tai hắn. Thanh âm như sấm giữa trời quang.
- Bệ Hạ, Bệ Hạ ở đâu? Lão Trình tới đây!
Trình Giảo Kim vẫn giục ngựa lên đầu, trong tay vung vẩy mã thương nhuộm máu. Từ trước giờ hắn vốn gan lớn, trong Đông Cung cũng không hề cố kỵ, trực tiếp giục ngựa vọt tới hậu viện, chỉ cần ai dám cản đường đều giết
chết.
Một ngàn người sau hắn cũng chen chúc mà vào, hậu viện to lớn thoáng chốc bỗng tràn ngập kỵ binh.
Sắc mặt Lý Thừa Càn lập tức tái nhợt như giấy, không còn một tia huyết sắc.
Trình Giảo Kim không để ý đến Lý Thừa Càn ở một bên, chỉ để lại 100 người
khống chế, tự mình dẫn binh mã từ phía sau tập kích tử sĩ Lý Thừa Càn.
Đỗ Hà sớm đã nghe thanh âm Trình Giảo Kim liền cười lớn xông ra. Hắn đã
giết chết hơn bảy mươi tử sĩ, còn lại hơn 100 người. Đối mặt với công
kích của đại bộ đội do Trình Giảo Kim mang đến, nhân số giảm mạnh, tạo
thành đơn phương đồ sát.
Tuy tử sĩ liều chết phản kháng nhưng làm sao song quyền nan địch tứ thủ. Nguyên một đám ngã vào trong vũng máu,
tất cả tử sĩ không một ai may mắn thoát khỏi, phần lớn chết trong tay
quân của Trình Giảo Kim, những kẻ bị thương mất đi sức chiến đấu vẫn bị
Trình Giảo Kim ra tay ác độc.
- Mạt tướng cứu giá chậm trễ, kính xin Bệ Hạ thứ tội.
Trình Giảo Kim đạp trên thi thể, đi tới trước mặt Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân thong dong cười nói:
- Trình Tướng quân tới đúng lúc.
Lúc này, phó tướng Trình Giảo Kim tới bẩm báo, tỏ vẻ hết thảy đã trong khống chế.
- Phụ hoàng, Đỗ lang.
Lúc này Trường Nhạc cũng tới, máu tươi trên đất khiến nàng buồn nôn nhưng
vì an nguy phụ hoàng và ái lang nên cũng bất chấp nhiều như vậy.
- Trường Nhạc.
Đỗ Hà, Lý Thế Dân cùng kêu to, nhìn nhau, trong đầu đều nghĩ làm sao nàng tới.
Trình Giảo Kim đè thấp thanh âm, nói nhỏ bên tai Lý Thế Dân một hồi.
Lý Thế Dân đầu tiên cổ quái, lại lập tức thoải mái cười to nói:
- Không thể tưởng được viện binh đúng là Trường Nhạc mời đến, nhờ phúc của nó, chúng ta mới được cứu.
Đỗ Hà tràn đầy nghi hoặc, nhưng biết bây giờ không phải là lúc giải thích, đi lên đón Trường Nhạc.
Liền tại lúc này, dị biến đột phát.
Hạ Lan Sở Thạch đang bị trói, đột nhiên giãy giụa thoát ra, cắt cổ một binh sĩ phía sau rồi nhào vào Trường Nhạc.
Đứa con rể này của Hầu Quân Tập cũng có bản lĩnh, trước kia học qua Súc Cốt công nên dây thừng trói không được hắn nhưng bởi vì chuyện không thể
làm nên không chống cự. Hắn biết tiếp tục như vậy hẳn phải chết không
thể nghi ngờ, Trường Nhạc xuất hiện vừa khéo là cơ hội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...