Trường Nhạc mang thai.
Việc này sau khi chứng minh là đúng thì Trưởng Tôn Hoàng Hậu lập tức báo tin cho Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân nghe thấy liền đứng phắt dậy, kích động nói:
- Cái gì, Trường Nhạc có thai, lập tức bãi giá, tiến về trước Lập Chính điện.
Hắn vui đến mức buông hết mọi chuyện, gấp khó dằn nổi, vội vàng đi về Lập
Chính điện. Lý Thế Dân vốn trọng nữ khinh nam, nhất là trưởng nữ Trường
Nhạc lại càng vậy, có thể nói ngàn vạn sủng ái cả đời cũng không đủ.
Trường Nhạc mang thai, trong mắt Lý Thế Dân là một đại sự, cái gì cũng phải gác lại.
Đỗ Hà cũng cùng một thời gian nhận được tin tức, không đợi đồng liêu chúc
mừng đã biến mất nhanh như gió khỏi Thượng thư tỉnh, tiến cung gặp lão
bà.
Theo thời gian trôi qua, bằng hữu của hắn đều đã làm cha, gia hỏa Phòng Di Ái càng một năm đã có ba đứa khiến Đỗ Hà cực kỳ hâm mộ,
hôm nay có được tin tức Trường Nhạc mang thai thì sao có thể ngồi yên.
Đi vào Lập Chính điện, Trường Nhạc bị người vây quanh, trên mặt đỏ bừng
nhưng tươi cười rạng rỡ, một tay nhẹ nhàng đắp phần bụng, tuy trước mắt
mới chỉ có hiện tượng, chưa hề có phản ứng.
Bất quá lão ngự y đã
xác định nàng có mang là người hết sức giàu kinh nghiệm, còn vượt qua cả Tôn Tư Mạc về phương diện này, hắn nói thì gần như không sai.
Đỗ gia Nhị lão hy vọng có cháu đã nhiều năm, hôm nay thấy được như vậy thì cười đến không thể ngậm miệng.
Trường Nhạc trong lúc nhất thời cơ hồ thăng cấp, trở thành bồ tát được mọi người cung phụng, che chở trong lòng bàn tay.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu với tư cách là một bà mẹ nhiều con, tự mình chỉ điểm
Trường Nhạc dưỡng thai. Đại phu và bà đỡ tốt nhất trong nội cung được Lý Thế Dân sai đến túc trực thường xuyên trong Đỗ phủ, ngay cả mẹ Đỗ Hà
cũng có lòng đến Đỗ phủ để chăm sóc con dâu nhưng Đỗ Hà bảo mọi người
lui về.
Chuyện Đỗ Hà thích nhất hiện tại là áp tai vào bụng Trường Nhạc nghe động tĩnh bên trong.
Tuy hắn biết mới một tháng, còn chưa hình thành sinh mạng nhưng vẫn làm không biết mệt.
Đối với hành động trẻ con này của Đỗ Hà, Trường Nhạc tuy thẹn thùng, nhưng
mỗi lần đều mặc kệ, nhìn trượng phu dán vào bụng mình cười như nắc nẻ,
cặp mắt động lòng người càng lộ vẻ yêu thương, là ánh mắt chỉ có ở người mẹ.
- Đỗ lang, qua hai ngày nữa là đến tiết cầu Chức Nữ được
thêu thùa khéo tay rồi. Đến lúc đó Trường An buổi tối sẽ giải trừ lệnh
cấm đi lại, giống như tiết thượng nguyên, cả thành tràn ngập hoa đăng.
Đỗ Hà nghe vậy ngẩng đầu lên:
- May có nàng nói nếu không ta quên mất. Thế nào, muốn đi chỗ nào chơi,
kêu Tuyết Nhạn, Mị Nương đi cùng một chỗ, chúng ta đi sông Vị thả đèn
nhé?
Cầu Chức Nữ được thêu thùa khéo tay là đêm thất tịch của lễ tình nhân.
Vào Đường triều còn chưa có lễ tình nhân nhưng cầu Chức Nữ được thêu thùa
khéo tay có ý nghĩa tương tự. Truyện Ngưu Lang Chức Nữ vào thời trước đã bắt đầu truyền lưu, đến Đường triều đã nổi tiếng, tất cả nam nữ đều
biết hàng năm vào đầu tháng bảy âm lịch thì Chức Nữ cùng Ngưu Lang sẽ
gặp nhau qua cầu Hỷ Thước. Chức Nữ là tiên nữ thông minh mỹ lệ, vì thế
nữ tử thiên hạ vào tối đó sẽ cầu nàng ban cho trí tuệ cùng xảo nghệ để
có nhân duyên mỹ mãn, cũng vì thế mà có tên như vậy.
Dưới triều
Tấn đã có lễ thưởng ngoạn để kỷ niệm ngày này, đến Đường triều thì đã
trở thành một lễ tương đối long trọng. Để cho dân chúng thỏa thích du
ngoạn, triều đình đặc biệt hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm vào ngày này.
Thả đèn trên sông là một tập tục vào tiết cầu Chức Nữ được thêu thùa khéo
tay, mọi người sợ Ngưu Lang thấy không rõ cầu Hỷ Thước tối tăm nên thả
đèn trên sông cho Ngưu Lang thấy đường nhanh gặp Chức Nữ. Tập tục này
được nhiều văn nhân Tống triều ghi lại, phần lớn người cho rằng Đường
triều chưa có.
Đỗ Hà cũng giống như vậy, nhưng sự thật chứng minh, tại Đường triều vẫn có tập tục này.
- Ta không đi!
Trường Nhạc kêu lên:
- Nhiều người nguy hiểm, vì con trong bụng, ta thấy ở nhà vẫn hơn.
Nàng cũng không phải không muốn đi, chỉ là trong lòng có chút cố kỵ. Cho tới nay, Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương đều kính trọng lẫn nhau, ở chung cực kỳ hòa hợp. Trường Nhạc lại trước một bước mang thai, được
đãi ngộ ưu tiên. Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương dù không vì vậy mà ghen
ghét, bất mãn nhưng không thể nào che giấu tình cảm hâm mộ.
Trường Nhạc với tư cách vợ cả, nhìn ra vấn đề này, tự nhiên không thể làm ngơ
để dẫn mầm lửa.Vào thời điểm thích hợp, nàng lựa chọn lui về phía sau
một bước.
Đỗ Hà khẽ giật mình, lập tức cũng minh bạch tâm tư của Trường Nhạc liền đi vào đầu giường, ôm Trường Nhạc vào ngực, cười nói:
- Đừng so đo quá nhiều, già đi đấy, chúng ta cứ đi cùng.
Ở thời điểm này, Đỗ Hà với tư cách nhất gia chi chủ, biểu hiện ra cường thế nhất gia chi chủ.
Đỗ Hà là Tư Lang trung của Thượng thư tỉnh, có quyền trực tiếp thương nghị quốc sự với Lý Thế Dân.
Trước đó khi hắn thương nghị quốc sự của Lý Thế Dân đều là bàn riêng, theo địa vị lên cao có thể trực tiếp tham dự.
Như vậy cơ hội để hắn gặp mặt với Lý Thế Dân cũng nhiều hơn.
Ngày hôm đó, Đỗ Hà cùng Lý Thế Dân triển khai thảo luận chung quanh chuyện khoai lang.
Trải qua nhiều tháng gieo trồng nghiệm chứng, khoai lang quả thật có thể
sinh trưởng ở ruộng cạn, sản lượng cũng cao hơn ngũ cốc một bậc.
Lý Thế Dân có lòng quảng bá khoai lang để dân chúng miễn trừ nguy cơ đói
khát, cũng làm cho Đại Đường ngày sau có được đầy đủ lương thực, chinh
chiến thiên hạ.
Đỗ Hà vạn phần đồng ý, đề nghị đem tất cả khoai
lang dùng để làm giống. Lương thực bách tính Định Châu do quan phủ phân
lương thực giải quyết.
Lý Thế Dân tiếp thu đề nghị này, lệnh Hộ
bộ thi hành. Chính vụ thương nghị hoàn tất, Lý Thế Dân hỏi tình hình gần đây của Trường Nhạc.
Đỗ Hà cũng biết tình cảm của Lý Thế Dân với Trường Nhạc, gật đầu nói:
- Hết thảy mạnh khỏe, hằng ngày dùng bữa đều căn cứ vào thực đơn an thai
bổ thân của đại phu. Mấy ngày nữa tựu là lễ cầu Chức Nữ được thêu thùa
khéo tay, tiểu tế định mang Trường Nhạc, Tuyết Nhạn, Mị Nương cùng đi Vị Thủy thả đèn. Nhân dịp bây giờ nàng còn có thể đi lại, hảo hảo chơi
đùa, tiếp qua mấy tháng, nàng cũng chỉ có thể trong nhà an thai.
- Lễ cầu Chức Nữ được thêu thùa khéo tay!
Lý Thế Dân khẽ nói một câu, vuốt chòm râu, ánh mắt lộ ra vẻ nhớ lại, trên
mặt thoáng qua vẻ ngọt ngào ít có, dĩ nhiên đã lâm vào hồi ức. Hồi lâu,
hắn mới thở dài nói:
- Thời gian qua thực vui vẻ, lại đã lễ cầu Chức Nữ được thêu thùa khéo tay, trẫm suýt nữa quên chuyện quan trọng như vậy.
Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân lộ ra vẻ hiền hòa ít có, hỏi:
- Lễ cầu Chức Nữ được thêu thùa khéo tay đối với nhạc phụ đại nhân chắc là một kỷ niệm sâu sắc?
Lý Thế Dân gật đầu nói:
- Xác thực như vậy. Trẫm nhớ hai mươi tám năm trước vào lễ cầu Chức Nữ
được thêu thùa khéo tay là lần đầu tiên trẫm gặp Hoàng Hậu ở Trường An.
Hai mươi tám năm, đúng là năm 612 sau Công Nguyên, Đại Tùy năm thứ tám. Vào đêm thất tịch, Lý Thế Dân đi theo đại ca Lý Kiến Thành đến Trường An
đại biểu Lý gia chúc thọ Tiêu Hoàng Hậu. Lúc đó, Lý Thế Dân còn trẻ hiếu động, một người chạy ra ngoài thành Trường An du lịch, ý định xem cố đô phồn hoa, lại ngoài ý muốn gặp mấy công tử của Vũ Văn Hóa Cập.
Vũ Văn Hóa Cập đa mưu túc trí, nhưng mấy đứa con của hắn đều là hạng bất
tài, chỉ biết gây chuyện. Lý Thế Dân lúc ấy cũng là tuổi trẻ khí thịnh,
nhịn không được Vũ Văn gia làm xằng làm bậy liền tranh phong.
Lý
Thế Dân cho dù tuổi trẻ nhưng được giáo dục chu đáo, cung mã thành thạo, văn thao vũ lược, mọi thứ tinh thông, thi từ ca phú cũng hơi có đọc
lướt qua, không phải là mấy tên phá gia chi tử của Vũ Văn gia có thể so
được, dĩ nhiên đại xuất danh tiếng được Trưởng Tôn Vô Kỵ chú ý, hai
người cũng bởi vậy kết giao, hơn nữa lần thứ nhất gặp được muội muội của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đoạn mỹ hảo nhân duyên này tựa hồ là ông trời chú định, vào năm sau thì Lý Thế Dân đã cưới Trưởng Tôn Hoàng Hậu.
Lý Thế Dân quên không được ngày trùng phùng nên duyên.
- Trước khi kế vị, vào đêm thất tịch hàng năm, chỉ cần không có chiến sự, đang ở Trường An, trẫm đều mang theo Hoàng Hậu cải trang ăn mặc thành
dân chúng đi dạo đêm ở thành Trường An, tới chỗ chúng ta lần đầu gặp
mặt. Hôm nay nghĩ đến, đã có hơn mười năm không đi. Thời gian qua đi
cảnh vật thay đổi, không biết có biến hóa gì.
Hắn tuy là Hoàng
Đế, bổn tính cũng là háo sắc, hậu cung nữ nhân không ít, nhưng chính
thức yêu cũng chỉ có một người Trưởng Tôn Hoàng Hậu.
Đỗ Hà cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân đã hoài niệm sao không thử lại một lần?
- Nói xàm!
Lý Thế Dân cả giận nói:
- Trẫm bây giờ là hoàng đến Đại Đường, một người nguy hiểm quan hệ cả
thiên hạ, làm sao có thể đơn giản mạo hiểm? Nào có an nhàn như các
ngươi, mau cút, chớ đứng ở chỗ này chướng mắt, xem trẫm tâm phiền.
Hắn có chút ghen ghét.
Đỗ Hà nhún vai, cũng biết bản thân lỡ miệng. Dù sao đây không phải phim
truyền hình, hoàng đế lúc nào cũng có thể cải trang vi hành.
Ai, đều là xem nhiều TV nhắm trúng họa.
Lý Thế Dân thấy thân ảnh Đỗ Hà biến mất tại ngoài điện, như có điều suy nghĩ gãi gãi râu.
- Tiểu tử này tuy nói hoang đường nhưng tựa hồ có chút đạo lý. Vì cái gì trẫm không thử lại chuyện năm đó?
Sợ gặp nguy hiểm?
Lý Thế Dân lắc đầu, nhớ năm đó trong cuộc chiến Hổ Lao Quan, hắn dùng 3000 kỵ binh thắng Đậu Kiến Đức mười vạn đại quân, xung trận lên ngựa làm
gương cho binh sĩ, cuối cùng vẫn sống tốt. Huống chi, đang ở Trường An,
ai có thể tổn thương được hoàng đế?
Sợ Ngụy Chinh?
Ách,
cái này có chút là thật. Lão nhân này ngang ngược, không hề nể mặt hắn.
Đáy lòng Lý Thế Dân quả thật có chút hơi sợ, lập tức tưởng tượng cũng
thấy không sao, nếu cải trang thì lão nhân kia sao thể biết?
Hắn nhớ lại cảm giác ngọt ngào năm xưa, trong nháy mắt quyết định.
Cải trang vi hành, trẫm sẽ một lần cải trang vi hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...