Đại Đường Đạo Soái

Đỗ Hà đánh giá Trí Vĩnh hòa thượng trước mắt, lộ vẻ cổ quái. Trí Vĩnh
cùng Ngu Thế Nam là đồng bối, luận niên kỷ chỉ trên Ngu Thế Nam nhưng
trong khi bộ dạng Ngu Thế Nam chỉ nửa bước là đến quan tài thì Trí Vĩnh
vẫn hết sức tráng kiện cả thân thể lẫn tinh thần, một thân tăng y như
tùng bách, thậm chí có một số lão giả lục tuần vẫn không thể sánh kịp.

Đỗ Hà thầm nghĩ mấy nhân vật trường thọ trong lịch sử như Lữ Động Tân, Tôn Tư Mạc, Trương Quả Lão đều có thể là thật.

Có lẽ thuật dưỡng sinh, thuật trường sinh cũng không biết chừng có tồn tại.

Kỳ thật thuật dưỡng sinh hay thuật trường sinh đã tồn tại từ xưa, chỉ là
điều kiện nghiêm ngặt nên không phải ai cũng học được. Người có được kỳ
thuật này phần lớn đều là người nhìn thấu thế sự, lòng yên tĩnh như
nước. Mẫu người như Lý Thế Dân, Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế không sao có
thể học được.

Vào lúc Đỗ Hà dò xét Trí Vĩnh thì Trí Vĩnh cũng
đánh giá Đỗ Hà. Hắn coi như không nhìn thấy Lý Khác, chỉ tập trung nhìn
vào Đỗ Hà, trên mặt treo nụ cười nhạt.

Lý Khác thở dài thi lễ, cúi đầu thật sâu với Trí Vĩnh.

Cổ nhân rất chú trọng lễ tiết tham bái, gặp người vấn an, nhìn thấy trưởng bối, trưởng lão xoay người hành lễ là lễ tiết thông thường. Ngoài ra
còn có cúi đầu thật sâu thi lễ tham bái.

Lý Khác cúi đầu như vậy
là hành lễ long trọng nhất, dù gặp cha hay hoàng đế cũng không cần thi
lễ như thế mà chỉ áp dụng trong trường hợp đặc thù. Ví dụ như có chuyện
quan trọng muốn nhờ hay lúc trưởng lão thụ nghệ.

Đỗ Hà kinh ngạc, Ngu Thế Nam lại càng hoảng sợ, ngay cả Trí Vĩnh cũng có chút động dung.

- Lý Khác biết được trong tay Trí Vĩnh đại sư đang cầm [Lan Đình tập tự]
của lệnh tổ. Cuốn sách này chính là vật báu vô giá, Lý Khác mặt dày mong mỏi mượn một lần, mười ngày sau nhất định trả lại.

Lý Khác thành khẩn, không hề có tư thế hoàng tử nhưng ăn nói rất chặt chẽ. Hắn không
hỏi [Lan Đình tập tự] có trong tay Trí Vĩnh hay không mà trực tiếp hỏi
mượn, coi như khẳng định, không cho Trí Vĩnh dư địa kiếm cớ.


Ngu
Thế Nam nghe mấy chữ [Lan Đình tập tự] thì kinh ngạc kêu lên, chỉ cần
người biết thư pháp thì biết được giá trị của [Lan Đình tập tự], cũng
đều khao khát nhìn qua. Hắn nhìn vị vừa là bằng hữu vừa là thầy bên
cạnh, trong mắt cũng lóe lên dị sắc, thầm nghĩ bản thân lần này may mắn.

Trí Vĩnh mặt không thay đổi sắc mà nói:

-[Lan Đình tập tự] đúng là trong tay lão nạp, chỉ là theo lão nạp biết, Ngô
Vương Điện hạ cũng không có thiên phú thư pháp, cũng không mưu cầu danh
lợi thư pháp, [Lan Đình tập tự] cố nhiên là vật báu vô giá trong giới
thư pháp nhưng đối với điện hạ luận giá trị còn không bằng một thớt ngựa tồi.

Lý Khác cũng không tức giận, nói thẳng:

- Đại sư nói không sai, Lý Khác ta xác thực không hiểu thư pháp, lần này tới là
phụng mệnh phụ hoàng. Nhưng ta cũng không muốn để cho thế nhân nói phụ
hoàng dùng quyền áp người, nên dùng thân phận con trai thỉnh đại sư mượn [Lan Đình tập tự] đánh giá. Đương nhiên, phụ hoàng ta cũng không có ý
dùng quyền áp người, chỉ là đại sư cũng biết giá trị của [Lan Đình tập
tự], phụ hoàng đam mê thư pháp nên hy vọng có thể nhìn qua, mong đại sư
có thể cho mượn.

Hắn nghiêm nghị, lại lần nữa cúi đầu.

Đỗ
Hà nhìn qua, đáy lòng không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm. Hôm nay Đỗ Hà cũng đã trải qua không ít tôi luyện trong quan trường, biết rõ như thế
nào phân biệt một người.

Nhận thức không chỉ vì xem bên ngoài mà qua lời nói. Bởi vì ngôn ngữ sẽ biểu đạt chí hướng và tình cảm, năng lực của một người.

Biểu hiện hôm nay của Lý Khác khiến trong lòng Đỗ Hà tràn ngập tò mò.

Ở trong mắt hắn xem ra, hoàng tử xuất thân tài trí hơn người, mỗi người
thấy đều phải hành lễ thì ít nhiều đều có chút ngạo mạn. Tựa như Lý Thừa Càn, Lý Thái hay Lý Hữu, bọn họ cao cao tại thượng, coi trời bằng vung, hoàn toàn không xem nhân viên vào trong mắt. Mấy vị hoàng tử khác tuy
không đến nỗi như vậy nhưng dù sao vẫn có bộ dạng. Lý Khác lại không như thế, hắn tựa hồ không dùng hoàng tử thân phận vi tôn, đương nhiên đây
không phải nói hắn không có khí độ vương tử mà hắn không dùng thân phận

này để đối xử mọi người. Nói cách khác, Lý Khác cũng không biết là chính mình là hoàng tử là ở tầng lớp khác.

Giả như để cho Lý Thừa Càn, Lý Thái xử lý chuyện này, tin tưởng bọn họ tất nhiên sẽ dùng thân phận
nói chuyện, dùng quyền thế áp người. Lý Khác lại dùng đến tình cảm để
nói chuyện là vì nghĩ cho danh vọng và uy tín của Lý Thế Dân.

Giả như dùng danh nghĩa Lý Thế Dân mượn [Lan Đình tập tự], một khi chuyện
truyền ra, bất luận Lý Thế Dân có vận dụng thân phận Hoàng Đế để mượn
hay không thì qua mồm miệng thế nhân khó tránh khỏi hiềm nghi. Dù sao
thân phận Lý Thế Dân quá mức mẫn cảm. Lý Thừa Càn, Lý Thái cũng không cố kỵ điểm này, nếu có đã không như hiện tại.

Tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ nhưng lại có thể nhìn ra phương thức cùng thái độ làm người.

Lý Khác quả thật không giống với các hoàng tử thông thường.

Đỗ Hà cười nhạt một tiếng, trong ba hoàng tử có khả năng kế vị nhất thì Lý Khác là một người duy nhất khiến hắn sinh ra hảo cảm.

Trí Vĩnh không nhanh không chậm.

Ngu Thế Nam âm thầm lo lắng, liên tiếp đánh mắt với Trí Vĩnh. Hắn cũng biết tính tình Lý Thế Dân, Trí Vĩnh nếu cho mượn, đó chính là có mượn có
còn, nếu không cho mượn thì sẽ cướp đoạt.

Trí Vĩnh nhìn không chớp mắt, cũng không thấy Ngu Thế Nam liếc mắt, cười nhẹ:

-[Lan Đình tập tự] là bảo vật tổ tiên truyền xuống, muốn mượn đi đánh giá,
cũng là có thể...... Nhưng là...... Ta có một điều kiện...... Cần dùng
chữ đổi chữ.

Trí Vĩnh mở miệng đáp ứng khiến cho Đỗ Hà, Lý Khác vui vẻ nhưng nghe đến câu sau thì biết chuyện không đơn giản vậy.

Lý Khác khó hiểu hỏi:

- Như thế nào dùng chữ đổi chữ?

Trí Vĩnh thản nhiên cười nói:


- Muốn mượn [Lan Đình tập tự], tự nhiên phải dùng chữ khiến ta động tâm
cho mượn. Căn cứ vào chữ tốt xấu để quyết định thời gian cho mượn. Đương nhiên nếu như chữ so ra mà vượt [Lan Đình tập tự] thì có thể tặng luôn.

Lúc hắn nói lời này, con mắt như có như không nhìn vào Đỗ Hà.

Đỗ Hà giật mình, tiến lên phía trước nói:

- Đỗ Hà nguyện ý thử một lần.

Ngu Thế Nam cũng biết tâm tư hảo hữu liền sai người chuẩn bị giấy và bút mực.

Đỗ Hà đề bút trám mực, thở sâu, cả người tiến vào cảnh giới vô ngã, trên
trời dưới đất cũng hóa thành hư vô, chỉ có một người một tờ giấy một
bút.

Bút rơi trên giấy, không chút do dự như rồng bay phượng múa, một bút vung lên dùng tâm lực để ghi, như đao gọt như rìu đục.

Lúc thu bút lúc như mây trôi nước chảy, không lưu một điểm dấu vết.

- Trí Vĩnh, đại gia thư pháp, cháu đời thứ bảy của Thư Thánh Hi Chi. Bế
môn tập sách ba mươi năm, được chân truyền tổ tông, tinh lực hơn người.
Năm Trinh Quán 14, Trí Vĩnh tới Trường An, Ngô Vương Lý Khác cùng Đỗ Hà
nhận hoàng mệnh tới phủ Ngu Công cầu họa.

Đỗ Hà dựa theo thể phú
làm ra một bài tiểu phú. Hắn thuận tâm mà làm, dù so ra kém thiên cổ
danh ngôn, nhưng là biết tròn biết méo, huống hồ tiểu phú chỉ ở kiểu chữ không phải ở nội dung.

Đỗ Hà tự tin đem tác phẩm giao cho Trí
Vĩnh. Lúc này hắn với tư cách chủ nhân hết sức tin tưởng với tác phẩm
của mình. Hắn không dám nói về bút pháp bút lực sẽ vượt Thư Thánh Vương
Hi Chi nhưng kết cấu, hùng vĩ sẽ không kém bao nhiêu, dù sao tinh túy
của Đỗ thể tự là tại khí khái nghiêm nghị, đoan trang hùng vĩ.

Hắn đã từng xem qua bút tích thực của Vương Hi Chi, bút lực cứng cáp không
gì sánh kịp, một số bức cơ hồ đạt tới hoàn mỹ nhưng bất luận là hành
thư, Khải thư đều không truyền thừa được khí phách kiên cường như Nhan
thể tự Đỗ thể tự.

Trí Vĩnh nhìn xem tác phẩm của Đỗ Hà, trong mắt vô hỷ vô bi, cũng không có cảm giác vui sướng như những người khác có
được chữ của Đỗ Hà, quan sát hồi lâu rồi cuộn tờ giấy Tuyên Thành, nói:


- Ba ngày, chữ này ta nhận, [Lan Đình tập tự] chỉ mượn ba ngày.

Nói xong, hắn quay sang Biện Tài:

- Lấy [Lan Đình tập tự] ra.

Đỗ Hà im lặng không nói, trong lòng thầm bất mãn, vì [Lan Đình tập tự] mà
hắn cơ hồ thi triển toàn bộ thực lực, đổi lại chỉ được mượn ba ngày.

Thành tích này, vô luận như thế nào thì hắn cũng không thể tiếp nhận.

Người đều có ngạo khí, nhất là tại sở trường của mình.

Thư pháp, là một trong những sở trường của hắn, hôm nay bị Trí Vĩnh khinh thị như thế, thật sự khiến hắn nén giận.

Bất quá Đỗ Hà cũng không phải ngốc nghếch, tuy trong lòng không như ý nhưng vẫn bình thản, hết thảy giao cho Lý Khác xử lý.

Lúc này Biện Tài lấy ra từ bao y phục một hộp đàn hương kiểu dáng cổ xưa đưa cho Trí Vĩnh.

Lý Khác cười tiến lên, hai tay giơ lên cao, dùng tư thế long trọng tiếp từ tay Trí Vĩnh, trầm giọng nói:

- Tạ đại sư khảng khái, ba ngày sau, Lý Khác chắc chắn sẽ trả lại [Lan Đình tập tự] nguyên vật.

Lý Khác, Đỗ Hà đi ra Ngu phủ.

Ra bên ngoài phủ, Lý Khác đột nhiên dừng chân, tháo dây bên ngoài hộp, mở nắp cầm lấy một quyển sách trong đó đưa cho Đỗ Hà.

Đỗ Hà cả kinh, vội vươn tay tiếp lấy, thấp giọng hô:

- Điện hạ, ngươi làm cái gì vậy?

Lý Khác nói:

- Không phải muốn nhìn một chút sao? Nhìn xem mình rốt cuộc thua ở chỗ
nào? Dù sao phụ hoàng chờ đợi nhiều năm, cũng không vội nhất thời nửa
khắc. Hơn nữa, nếu không là em rể ngươi, với sức ta sao mượn được.

Nói xong nháy mắt ra vẻ giữ bí mật.

Đỗ Hà khẽ gật đầu, không thể chờ đợi được mở cuốn thư pháp được xưng đệ
nhất thiên hạ, liếc một cái liền biết trước mặt chữ của Thư Thánh, chữ
của mình thất bại thảm hại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui