Đại Đường Đạo Soái

Văn võ cả triều chỉ biết chuyện hòa thượng Hoằng Phúc Tự xa hoa lãng
phí, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra sau đó. Đỗ Hà cũng thuận thế kể
lại chuyện Nạp Ngôn thông dâm, giết người và chuyện phá án cho mọi người biết.

Những trọng thần Nho gia cương trực như Ngụy Chinh, Trử Toại Lương nghe xong, lòng đầy căm phẫn.

Lần này cho dù là Lý Thế Dân, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối cũng bộc phát chân hỏa.

Ngụy Chinh lại một lần nữa cường điệu chính sách diệt phật của hắn là hoàn toàn chuẩn xác.

Tiêu Vũ đã không còn lời nào để nói, không phải mồm mép bọn hắn thiếu sắc
bén, mà là Nạp Ngôn hỗn đản cực độ, phá huỷ tất cả lối ra, khiến bọn họ
không biết nói gì chống đỡ. Nhất là Tiêu Vũ, xấu hổ đến mức chỉ muốn một cái lỗ chui xuống. Hắn cũng không quên, ban đầu Nạp Ngôn là hắn mời đến Trường An, có địa vị hiện nay cũng có liên quan mật thiết đến trách
nhiệm và coi trọng của hắn. Hắn đã tự mình tạo ra một dâm tăng, một tai
họa cho Đại Đường, làm gì còn mặt mũi nào phản bác.

- Tiểu Đỗ ái khanh là người đã trải qua việc này, ngươi có ý kiến gì?

- Thần có suy nghĩ không giống….

Đỗ Hà ngửa đầu trầm giọng nói:

- Thần cho rằng ý kiến kiến nghị của Ngụy tướng có chút không phù hợp
thực tế, Phật gia không thể diệt hết được…hơn nữa còn không thể tiêu
diệt.

Chuyện hôm nay vì Đỗ Hà mà khởi xướng.

Văn võ cả
triều đều cho rằng Đỗ Hà sẽ nghiêng về phía Ngụy Chinh, áp dụng thái độ
diệt phật, nhưng không ngờ hắn lại nói ra những lời giống như Đỗ Như
Hối.

- Vì sao?

Lý Thế Dân có vẻ không đồng ý, hắn là một

Hoàng Đế duy ngã độc tôn, hắn thật sự không tin mình không diệt được một giáo phái đến từ bên ngoài.

- Kỳ thực trước khi vạch trần Nạp
Ngôn, thần đã gặp được một vị hòa thượng thật sự, hắn tên là Hoằng Nhẫn, là một hòa thượng chân chính, vô cùng am hiểu Phật pháp, mỗi lời nói
hành động của hắn đều khiến thần vô cùng kính nể.

Đỗ Hà trầm giọng nói tiếp:

- Bệ hạ có biết vì sao Tần Thủy Hoàng không diệt được Chư Tử Bách Gia
không? Đốt sách chôn người tài, Thủy Hoàng đế đã làm đến cùng, nhưng
cuối cùng vẫn không thể hạn chế văn hóa phát triển, truyền lưu. Bởi vì
khi Thủy Hoàng đế đốt sách chôn người tài thì trên đời cũng có vô số đấu sĩ có can đảm kháng mệnh, không sợ sống chết, bọn họ giấu thư tịch, ghi tạc tri thức vào trong đầu, giao cho hậu nhân, truyền lưu hậu thế. Đối
mặt với nhóm người này, cho dù Thủy Hoàng đế có lợi hại thế nào, hắn
cũng không diệt được tri thức, không diệt được văn hóa. Phật gia cũng
giống như vậy, Nạp Ngôn quả thật rất đáng trách, nhưng chỉ cần có những
cao tăng thật sự như Hoằng Nhẫn tồn tại, Phật gia không thể bị diệt
vong. Trong lịch sử cũng từng có rất nhiều lần diệt Phật, nhưng tất cả
đều thất bại. Cũng không phải người đương quyền thủ đoạn thiếu nghiêm
khắc, mà thật sự là vì có một số người thật sự đáng kính nể, đáng để
người khác noi theo. Bệ hạ xác thực có thể phá hủy phật tượng chùa miếu, thu về tất cả ruộng đồng sở hữu, thậm chí ép buộc tăng nhân hoàn tục,
nhưng không thể thay đổi lòng hướng phật của những người như Hoằng Nhẫn, tồn tại của bọn họ sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Bởi vậy pháp luật
có thể khiến Phật gia rơi vào hố sâu, nhưng không thể diệt sạch bọn họ.

- Chỉ là...

Ngữ khí của Đỗ Hà lại thay đổi, vẻ mặt nghiêm trọng nói:

- Quả thật đối với Phật gia, chúng ta chưa có phương thức quản lý hữu
hiệu, tạo thành tình huống hôm nay, thần cũng không cảm thấy kỳ quái,
thậm chí có thể nói là dự liệu trong lòng. Nói khó nghe một chút, chuyện hôm nay hoàn toàn là do chế độ không hợp lý tạo thành.

Lý Thế
Dân có vẻ không nhịn được, lời này của Đỗ Hà chẳng phải chỉ thẳng chế độ Đại Đường không tốt, không phù hợp, tức giận nói:

- Ngươi nói vậy là sao?


Đỗ Hà hỏi ngược lại:

- Vậy thần hỏi một câu, đối với chùa miểu, triều đình có thể có quản chế rõ ràng? Thuế tính như thế nào?

- Cái này...

Lý Thế Dân nói không nên lời, từ xưa đã như vậy, Hoàng Đế các đời đều ôm
thái độ thà rằng tin là có, còn hơn tin không có, tựa hồ cũng không chế
độ của triều đại nào lấy tiền từ trên tay thần phật.

Đỗ Hà nói tiếp:

- Chính vì loại quản chế thoải mái này, mới đưa đến hòa thượng xa hoa
lãng phí. Có câu là “ăn no sinh dâm dục, cơ hàn khởi đạo tâm”, hòa
thượng không cần nộp thuế, trong tay lại có vô số tiền dầu đèn của bách
tính, tiêu không hết. Thói xa hoa lãng phí, tự nhiên theo đó sản sinh.
Bệ Hạ... chuyện hôm nay, cũng không phải lỗi ở Phật gia, mà là ở chỗ
loại hòa thượng như Nạp Ngôn,

là bọn hắn ngụy trang Phật gia lừa
bịp thế nhân. Thần cho rằng, việc chúng ta phải làm không phải là diệt
phật, mà là tiêu diệt đám hòa thượng giả kia.

Lý Thế Dân có vẻ không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận Đỗ Hà nói có lý.

Ngụy Chinh ánh mắt sáng quắc nhìn Đỗ Hà nói:

- Vậy theo ý kiến của Tiểu Đỗ đại nhân, vấn đề này nên xử lý như thế nào...

Trên đường Đỗ Hà tới đây, vẫn luôn lo lắng vấn đề này, thấy Ngụy Chinh trưng cầu ý kiến của mình, cười dài nói:

- Ngụy đại nhân há không nghe hạ vũ trị thủy, lấp kín không bằng khai thông? Trị phần ngọn, còn không bằng trị tận gốc...


Lấp kín không bằng khai thông?

Trị phần ngọn, còn không bằng trị tận gốc?

Những lời này thường xuyên xuất hiện trên mặt trận chính trị.

Nhưng lúc này từ miệng Đỗ Hà nói ra lại khiến người ta coi trọng hơn nhiều, cũng không ai biết suy nghĩ trong lòng hắn.

Chư thần và Đỗ Hà làm việc chung đã được một năm, tất cả đều nhận thức sâu
sắc tầm nhìn chiến lược của Đỗ Hà trên phương diện chính trị, đối với
lời nói của hắn cũng không có bất cứ hoài nghi gì, chăm chú lắng nghe.

Kiến nghị diệt phật của Ngụy Chinh xác thực rất hay, nhưng hắn dù lợi hại
cũng chỉ là một con người, không phải thần linh, không tính được đáp án
phía sau.

Phật học giống như Chư Tử Bách Gia như nhau, cố nhiên
có rất nhiều chỗ quá mức, nhưng cũng có chỗ ưu điểm, là một loại văn
hóa, không phải muốn diệt sạch là có thể diệt, nếu diệt sạch, chỉ có thể giải quyết vấn đề trước mặt, cũng không thể giải quyết lâu dài.

Lý Thế Dân không biết Đỗ Hà sở hữu tri thức siêu việt, chỉ biết hắn có tầm nhìn chính trị rất xa, liền nói:

- Vậy trẫm muốn nghe xem Tiểu Đỗ ái khanh làm sao trị tận gốc ...

Đỗ Hà tự tin cười nói:

- Theo thần biết, trong thành Trường An có 12 ngôi chùa, phụ cận Trường
An cũng có hơn mười ngôi chùa, tổng cộng có hơn hai mươi chùa miểu. Bệ
hạ không cảm thấy có hơi nhiều sao? Chùa miếu nhiều khó tránh khỏi gặp
phải tình huống so le không đồng đều. Vì vậy điểm thứ nhất, thần đề nghị hạn chế chùa miếu, quy định số lượng chùa miếu trong thành, trấn,
huyện, châu. Ví dụ như huyện một, trấn hai, thành ba, châu bốn, tụ tập
hòa thượng lại một chỗ, thuận tiện cho việc quản chế. Chùa miếu dư thừa
thu về triều đình.

- Thần tán đồng!

Người mở miệng đầu
tiên chính là Tiêu Vũ, hắn cố nhiên hận loại ngụy hòa thượng như Nạp
Ngôn vô cùng, nhưng lòng hướng phật vẫn tồn tại. Hành vi của Nạp Ngôn
thực sự chọc giận Lý Thế Dân, không trả giá một chút tuyệt đối là không
được. Huống chi Đỗ Hà lại “thông tình đạt lý” như vậy, cũng không đẩy sự việc đến chân tường. Trong lòng hắn cũng cho rằng có một ngôi chùa là

đủ rồi, không cần phải khiến khắp nơi đều có chùa.

Tiêu Vũ là đại diện của phái tin phật, hắn lên tiếng những người khác đương nhiên không có ý kiến.

Ngụy Chinh cũng không mở miệng, hiển nhiên chỉ riêng điểm này, còn không đủ để thuyết phục lòng diệt phật của hắn.

Đỗ Hà nói tiếp:

- Ngoài ra đất đai của Đại Đường tất cả đều là của Đại Đường, kể cả sông
núi cũng là của Đại Đường, nhưng Phật giáo lại có một thói quen, chiếm
núi làm vương, bọn họ xây miếu tự trên núi, tựa hồ như chiếm ngọn núi
này làm sở hữu của riêng mình, có thể tùy ý chặt cây, trồng trọt, hành
vị như vậy chắc chắn là coi rẻ quốc pháp, không thể bỏ qua.

Lý Thế Dân nghe vậy cũng thu liễm giận dữ, gật đầu mỉm cười, hắn là Hoàng Đế, mấy câu này thật sự khiến hắn rất hài lòng.

- Còn nữa, theo ta được biết, hòa thượng có thói quen mua ruộng đồng
trồng trọt. Điểm này, thần kiên quyết phản đối, hòa thượng niệm kinh bái phật là được rồi, còn muốn trồng trọt gì nữa? Có thời gian rảnh đi cày
ruộng, chi bằng niệm thêm mấy quyển kinh Phật. Nếu thực sự quá nhàn rỗi, muốn làm ruộng, cũng được, vậy thì phải nộp thuế. Đều là phụ mẫu sinh
ra, hòa thượng dựa vào đặc thù gì mà không phải nộp thuế?

- Nói có lý!

Trử Toại Lương có vẻ thả lỏng, trên khuôn mặt trang trọng hiện lên một nụ cười:

- Hòa thượng lễ Phật niệm kinh là chuyên trách của bọn hắn, bọn hắn nhúng tay trồng trọt, không có lý do gì không nộp thuế ruộng.

Đỗ Hà chậm rãi nói:

- Còn chuyện Phật gia thu tiền mồ hôi nước mắt do bách tính cung phụng,
đó là tiền của bách tính, bách tính có quyền biết số tiền này đi về đâu. Thần đề nghị thiết lập sổ sách ở tất cả chùa miếu, để mọi người có thể
tra cứu bất cứ lúc nào. Mặt khác mỗi tháng quan phủ cũng tới chùa miếu
kiểm tra sổ sách, nếu phát hiện có gì dị thường, trừng phạt nghiêm khắc
không tha.

Như vậy tránh cho hòa thượng trung gian kiếm lời bỏ
túi riêng, lấy tiền của bách tính đi xa hoa lãng phí sự. Còn nữa người
xuất gia tứ đại giai không, tiền tài đối với bọn họ mà nói là vật ngoài
thân. Nếu là vật ngoài thân, vậy cũng không quan trọng mới đúng. Có thể
hạn chế số lượng tiêu tốn của bọn họ, tránh để có người mượn cớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui