Đại Đường Đạo Soái

Biện Cơ khó chịu đi ra, mỗi bước không ngừng ma sát giữa đùi và dương
vật, bờ mông cũng theo đó lắc lư. Nếu là một nam nhân khác sẽ khiến
người cảm thấy buồn nôn nhưng với Biện Cơ lại lộ ra vẻ mê hoặc đến yêu
nghiệt.

Sa di báo tin cho Biện Cơ ở phía sau xem đến ngây người,
đây là lần đầu tiên hắn thấy Biện Cơ đại sư vốn ổn trọng lộ ra loại tư
thái tiểu nữ nhi này.

Bất quá nữ thí chủ dù yêu nghiệt thế nào thì so ra bờ mông uốn éo vẫn kém Biện Cơ đại sư?

Sa di theo ở phía sau cười thầm, ánh mắt chằm chằm nhìn vào bờ mông.

Biện Cơ phát giác ánh mắt nóng rát sau lưng, mặt đỏ bừng muốn chảy ra nước, không khỏi bước nhanh.

Đột nhiên hắn phát hiện bởi vì bộ pháp nhanh hơn nên ma sát giữa hai chân
cũng theo đó kịch liệt, giảm bớt ngứa ngáy liền đẩy nhanh tốc độ, càng
nhanh càng thoải mái.

Ra tới Kính Phật đường, Biện Cơ chạy lúp
xúp tới chỗ cử hành pháp hội, tốc độ bất tri bất giác đã lên tới mức khó có thể khống chế, đột nhiên ở góc rẽ hiện ra một người.

Biện Cơ kinh hãi kêu to, nhưng đã quá muộn, hãm không được nên cả người đụng phải, hai bên đều té lăn tại một chỗ.

Tâm trạng Lý Thừa Càn gần đây cực độ không tốt, hết thảy nguyên nhân là do thân đệ đệ Lý Thái.

Với tư cách thái tử của Đại Đường đế quốc, hắn bị hai người uy hiếp thật
sâu: Ngô Vương Lý Khác cùng Ngụy Vương Lý Thái. Lý Khác uy hiếp về mặt
mưu lược và tài năng, hắn như Lý Thế Dân thời tuổi trẻ, cung mã thành
thạo, lên ngựa có thể giết địch, xuống ngựa có thể trị quốc, văn võ song toàn. Nhưng hắn nhậm chức bên ngoài, rời xa Trường An, lại thêm không
phải là con trai trưởng nên chịu thiệt về mặt kế thừa, uy hiếp tạm thời
chưa đáng sợ. Tình huống Lý Thái lại khác, Lý Thái rất được lòng Lý Thế
Dân, chẳng những cho phép hắn thiết trí học quán, triệu tập Học sĩ mà
còn cho phép lưu lại, ân sủng còn lớn hơn cả Thái tử.

Gần đây Lý Thừa Càn nhận được tin tức, “Quát địa chí” do Lý Thái chủ biên sắp hoàn thành khiến hắn khó có thể an tâm.


[Quát địa chí] là một bộ dư địa chí đại hình do Lý Thái chủ biên, phản ánh
toàn diện khu hành chính và tình huống địa lý của Thịnh Đường: Trong
sách án theo ba trăm năm mươi tám châu thời Trinh Quán, dùng châu làm
đơn vị, phân theo các huyện, chỉ nhìn qua đã biết tên sông núi, thành
trì, di tích cổ,…có kèm dẫn chứng các sự kiện quan trọng trong lịch sử, là một bộ tác

phẩm đồ sộ.

Cuốn sách này một khi thành
công sẽ có ý nghĩa lịch sử cực kỳ to lớn, có lẽ không chấn động thiên hạ như “Sử ký” nhưng tuyệt sẽ khiến nhân sĩ trong thiên hạ khen ngợi, cũng khiến Lý Thế Dân lau mắt mà nhìn, thêm phân lượng Lý Thái trong lòng
hắn.

Lý Thừa Càn vì thế tìm tới Trưởng Tôn Vô Kỵ, thỉnh cầu Trưởng Tôn Vô Kỵ bày mưu tính kế, trợ giúp một tay.

Trưởng Tôn Vô Kỵ bị nhốt trong nhà, bản thân cũng không có biện pháp gì tốt,
còn phải đợi hơn nửa năm sau khi hắn hết hạn phạt, nắm được toàn cục mới mới có thể đối phó. Bất quá hắn vẫn khuyên bảo Lý Thừa Càn từ bỏ thói
quen, làm nhiều một chút chuyện tốt để tăng danh vọng, tranh thủ lấy
được lòng dân chúng, từ đó được Lý Thế Dân thông cảm.

Lý Thừa Càn dưới nguy cơ uy hiếp cũng nghe theo, quyết định làm một số chuyện để tranh thủ nhân tâm.

Phật giáo tại Đại Đường rất thịnh hành, đã ẩn ẩn có dấu hiệu sẽ vượt qua Đạo giáo, nhìn vào số lượng chùa miếu trong thành Trường An có thể nhận
thấy.

Luận Phật pháp sẽ tụ tập tất cả cao tăng hiện tại của Trường An, đủ để chấn động thiên hạ.

Đến lúc đó rất nhiều tín đồ nhàn rỗi trong thành Trường An sẽ tới Hoằng
Phúc tự lễ Phật cúng bái, trở thành giai thoại. Nếu có thể tự mình chủ
trì pháp hội lần này sẽ là một chuyện cực kỳ vinh dự, hơn nữa còn trước
mặt tất cả tín đồ cao tăng cầu phúc cho cha mẹ. Việc này một khi truyền tụng, uy vọng của Lý Thừa Càn hắn sẽ thăng lên một cấp bậc, tất cả mọi
người sẽ biết đương kim thái tử điện hạ là một người con chí hiếu.

Đạo hiếu trong Trung Quốc, dù ở bất kỳ thời đại nào vẫn là xếp hạng đệ nhất.

Người trọng đạo hiếu sẽ được tất cả mọi người tán thưởng.


Lý Thừa Càn nhìn ra lợi ích phong phú trong đó, cũng triển khai hành động, hắn tìm Tử Quang Lộc đại phu Tiêu Ly hy vọng có thể chủ trì pháp cầu
phúc cho cha mẹ.

Tiêu Ly là một tín đồ thành kính Phật giáo, thấy Thái tử có thể ra mặt chủ trì pháp hội dĩ nhiên là vạn phần cao hứng,
một lời đáp ứng.

Lý Thừa Càn cũng rất coi trọng việc này, đặc
biệt cùng Tiêu Ly sớm tiến về Hoằng Phúc tự để tìm hiểu qua, tránh gây
ra chê cười, thứ hai cũng tìm hiểu Phật giáo, nói được mấy câu khi chủ
trì.

Đi vào Hoằng Phúc tự, vì Thái tử giá lâm nên Nạp Ngôn pháp
sư tự nhiên tự mình nghênh đón. Lý Thừa Càn hỏi qua trình tự pháp hội,
Nạp Ngôn pháp sư lại bất đắc dĩ tỏ vẻ pháp hội sắp kết thúc.

Hỏi
nguyên do mới biết Hoằng Phúc tự đã xảy ra án mạng làm chết một tiểu sa
di, tất cả tăng lữ trong chùa đều phải chịu thẩm vấn, đừng nói không cử
hành pháp hội, đóng cửa chùa cũng có thể.

Tiêu Ly tin Phật, nhưng bản thân cương trực, cũng đồng ý ngừng pháp hội nhưng Lý Thừa Càn lại
không có loại cố kỵ này. Hắn là Thái tử, quen dùng quyền thế nói chuyện, chỉ chết một tiểu sa di coi là gì? Liền lấy uy thế Thái tử tạo áp lực
cho nhà chùa vẫn phải tiến hành pháp hội, án mạng chờ sau mới điều tra,
dù sao cũng chỉ chậm mấy canh giờ pháp sẽ tiếp tục tiến hành, án mạng
phải chờ.

Việc này trong mắt Lý Thừa Càn quá không có ý nghĩa, căn bản không bận tâm.

Sau khi hắn nói chuyện với Nạp Ngôn pháp sư trong phòng phương trượng, hiểu được một số lễ nghi thì giờ lành đã đến.

Lý Thừa Càn được Nạp Ngôn pháp sư dẫn đi tới Kính Phật đường, không ngờ
tại góc rẽ lại bị đụng phải té ngã, lăn hai vòng trên mặt đất, áp vào
một người.


Lý Thừa Càn giận tím mặt, định giơ tay đánh nhưng sau khi thấy bộ dạng đối phương liền khẽ giật mình.

Mặt mày như hoa đào, mùi thơm như đàn hương.

Trong đầu Lý Thừa Càn hiện lên mười mấy chữ này.

Biện Cơ quả thực xinh đẹp, lông mi hình lá liễu, mắt như quả hạnh, miệng như anh đào, mặt trái xoan tiêu chuẩn….Hết thảy tiêu chuẩn mỹ lệ của nữ
nhân tập trung vào khuôn mặt hắn.

Lúc này kinh hãi lại toát ra một vẻ ngơ ngác khiến người muốn ôm vào lòng an ủi.

Biện Cơ có một loại ham mê đặc biệt là ưa thích dâng hương nghiên cứu kinh
Phật. Chỉ có mùi đàn hương trong phòng, Biện Cơ mới có thể chính thức
tĩnh tâm nghiên cứu kinh Phật, thậm chí có thể ngồi xuống một ngày một
đêm, không ngủ không nghỉ, vì thế trên thân thể của hắn có mùi đàn hương nhàn nhạt.

Nếu ở xa không thể nhận ra nhưng Lý Thừa Càn đang dính chặt với Biện Cơ thì mùi hương này khiến hắn ngây ngất.

Biện Cơ bị Lý Thừa Càn đè chặt, hai tay không thể nhúc nhích nhưng cơn ngứa giữa háng vẫn như hồng thủy trùng kích.

Hắn thật sự nhịn không được, hai chân dần dãy dụa.

Muốn chết chính là Lý Thừa Càn nằm trên người Biện Cơ, đùa hắn vừa vặn giữa hai chân Biện Cơ.

Biện Cơ nhịn không được ma sát, tựa như kẹp lấy đùa Lý Thừa Càn tự an ủi.

Lý Thừa Càn lại một lần nữa giật mình, chẳng lẽ ............ Hẳn là...... Cái này là khiêu khích (xx)?

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt cực giống nữ nhân, lúc này đỏ rực kiều diễm như trái táo chỉ muốn cắn lấy......

Lý Thừa Càn có chút si ngốc nhìn qua, ngứa ngáy chỉ muốn hành động, dâm ý nhịn xuống đã lâu giờ bốc lên hừng hực.

Cảm thụ được ma sát trên đùi, Lý Thừa Càn lại lộ ra vẻ thẹn thùng, đối với
sự “khiêu khích ” của Biện Cơ vừa vui mừng, lại có chút tức giận, thật
muốn ôm chặt lấy nam nhân bên dưới vui vầy một phen.

Tại đây trước mắt bao người, Biện Cơ sao có thể dám?

Người khác nhìn không ra, chỉ thấy Lý Thừa Càn lăn cùng một chỗ với Biện Cơ.


Nạp Ngôn pháp sư khẽ biến sắc, vội vàng nâng Lý Thừa Càn dậy, phủi bụi cho hắn, quan tâm nói:

- Thái tử điện hạ không bị thương chứ............

Hắn quay đầu giận dữ mắng Biện Cơ còn chưa đứng dậy:

- Biện Cơ đại sư, người xuất gia cần tĩnh tâm, thế gian tục sự đều là vật ngoài thân, có thể xúc động như thế, còn thể thống gì?

Chúng sinh ngang hàng đều là lời nói suông.

Lý Thừa Càn nếu bị thương thì toàn bộ Hoằng Phúc tự chịu không nổi. Biện
Cơ cố nhiên là cao tăng nổi danh nhưng so với Lý Thừa Càn thì còn kém
nhiều lắm, bất đắc dĩ giận dữ mắng mỏ Biện Cơ để tránh cơn giận dữ của
Lý Thừa Càn.

Ai ngờ Lý Thừa Càn đưa tay ngăn lại, hòa ái nói:

- Không sao, cô vương không ngại, ngược lại là Biện Cơ đại sư không có
đụng đau không? Đến đây............ Cô vương đỡ ngươi lên......

Biện Cơ nghe mình đụng ngã Thái tử thì xanh mặt. Hắn chỉ là một hòa thượng
không có ý nghĩa lại đắc tội Thái tử, sao còn cơ hội xuất đầu. Nào ngờ
lại ngoài ý muốn thấy Thái tử hòa ái như thế, hai mắt lộ vẻ cảm kích,
thụ sủng nhược kinh mà nói:

- Thái tử điện hạ thân mật như thế, tiểu tăng thật sự hổ thẹn......

Hắn cố nén cái ngứa thấu xương để không lộ vẻ nhăn nhó.

Lý Thừa Càn triệt để hiểu lầm, còn tưởng rằng Biện Cơ thẹn thùng, trong
lòng phát hiện thấy bản thân đã thích tiểu hòa thượng lớn gan này.

Nạp Ngôn pháp sư giới thiệu Biện Cơ cho Lý Thừa Càn.

Lý Thừa Càn ôn nhu nói:

- Cùng đi pháp hội nào, Biện Cơ đại sư sẽ ngồi một chỗ cùng cô vương......

Biện Cơ lộ vẻ vui mừng, có thể kết bạn với Lý Thừa Càn thì tương lai sẽ vô cùng hữu ích.

Lý Thừa Càn thấy Biện Cơ cao hứng như thế, lại một lần nữa hiểu lầm...... Đây là một hiểu lầm “mỹ lệ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui