Sau khi giáo huấn Uyên Cái Minh Đông, Đỗ Hà đã đến quân doanh phía bắc Trường Thành.
Đi bên trong doanh địa, nhìn thấy quân tốt đều đã khôi phục lại trạng thái bình thường, trong mắt không còn vẻ mê mang, trong lòng hắn cũng cao
hứng trở lại, trải qua mấy tháng này A Sử Nam Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư
Lực giống như đã thuyết phục thành công những quân tốt Đột Quyết kia.
Hắn gặp mặt A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực bên trong đại trướng quân doanh.
Ba người nói chuyện tán gẫu, Đỗ Hà nhắc lại việc này.
A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đều đem thành quả kể lại chi tiết.
Đúng như Đỗ Hà đã chứng kiến, hiệu quả khả quan. Được hai vị đại tướng
quân khuyên bảo du thuyết, đại bộ phận quân tốt ngay ban đầu vẫn không
hiểu được nguyên nhân, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cũng hiểu được thông suốt.
Đông Đột Quyết diệt vong đã là sự thật rành rành, bọn họ được Đại Đường
lễ ngộ cũng là sự thật chân chính. Dưới tình huống như vậy, còn muốn
khôi phục lại Đông Đột Quyết cũng chẳng khác gì phản Đường, cùng Đại
Đường là địch.
Khi bọn họ còn cường thịnh cũng không phải là địch thủ của Đại Đường, huống chi hiện tại bọn họ chỉ có được mấy vạn nhân mã?
Người ai không sợ chết, người Đông Đột Quyết cũng là người, cũng không muốn
vô duyên chết thảm, gặp được Đại Đường nhiệt tình, có rất ít người không nghĩ thông suốt. Riêng những người cực đoan, A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp
Thất Tư Lực đều trục xuất khỏi quân doanh, tình thế thật tốt.
Đỗ
Hà cũng thở nhẹ một hơi, chiếu theo tiến độ này, tin tưởng không cần bao lâu Đông Đột Quyết sẽ chính thức biến mất trong dòng sông lịch sử, sau
này cũng sẽ không tiếp tục phát sinh chuyện làm phản.
Hắn cũng
không ở lại quân doanh phía bắc Trường Thành quá lâu, hiểu được đại khái sự tình cũng yên lòng. A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực trung tâm
đối với Đại Đường không cần nghi ngờ, có bọn họ xử lý việc này nhất định có thể mã đáo thành công.
Nghỉ tạm vài ngày, Đỗ Hà liền suất lĩnh đoàn người xuôi nam trở về Trường An.
Bọn họ đi suốt nửa tháng, rốt cục về đến Trường An.
Đỗ Hà lệnh đội ngũ giải tán, phái người đi thông tri Trường Nhạc, Tuyết
Nhạn cùng Vũ Mị Nương, để các nàng đến Thái Quốc Công phủ gặp mặt.
Đây cơ hồ đã biến thành lệ thường, phàm là mỗi khi Đỗ Hà xa nhà trở về, sau khi đi trình diện chuyện thứ nhất là phản hồi Thái Quốc Công phủ, bái
kiến song thân. Đây không phải nói địa vị của thê tử trong lòng hắn thua xa song thân, mà là thân phận làm con nên tận trách nhiệm hiếu tử.
Đáy lòng Đỗ Hà luôn tôn sùng một câu danh ngôn trong Nho học “Bách thiện hiếu vi tiên”.
Lý Thế Dân là một vị hoàng đế, một minh quân, luôn hiểu rõ tâm tư của thần tử. Tuy hắn bức thiết muốn hiểu rõ chuyện đã xảy ra tại phương bắc,
nhưng vẫn thấu tình đạt lý cho Đỗ Hà về nhà trước một chuyến, cười nói:
- Chuyện xảy ra tại phương bắc trẫm đã được nghe qua, rất không tệ. Hiền
tế về thăm người nhà trước, cùng người nhà đoàn tụ đi. Buổi tối vào
cung, gần đây trẫm có được phối phương ủ rượu nho, mới thử làm vài bình. Buổi tối vào cung chúng ta từ từ tâm sự.
Trên mặt hắn lộ ra dáng tươi cười hòa ái, có thần tử tài giỏi như vậy, có con rể xuất sắc như
thế hắn thật sự không có lý do gì mà không mỉm cười.
Đỗ Hà tiếp nhận ý tốt của Lý Thế Dân, cười tươi rời khỏi hoàng cung.
Đi về Quốc Công phủ, gặp mặt thân nhân, tất nhiên lại là một trận vui mừng.
Nguyên nhân chính là có câu ngạn ngữ, không có sầu ly biệt làm sao có nỗi vui mừng khi gặp lại.
Người một nhà cùng nhau dùng cơm, vui vẻ hòa thuận.
Ánh mắt Đỗ Hà thỉnh thoảng lướt qua trên mặt Trường Nhạc, vợ chồng bao năm, hắn phát hiện được hôm nay nàng chỉ là miễn cưỡng cười vui. Nỗi vui
sướng khi trượng phu về nhà cũng không giảm, nhưng tựa hồ nàng còn có
tâm sự khác, trong dáng tươi cười vẫn có chút lo âu.
Vì không muốn làm tiêu tan hứng trí của mẫu thân, hắn cũng không nhiều lời, chỉ ghi nhớ trong lòng.
Đỗ Hà nói chuyện cùng mẫu thân, đem những chuyện lý thú phát sinh tại
phương bắc thêm mắm dặm muối kể ra, làm Chương thị không ngừng cười vui
vẻ.
Chương thị cũng kể lại chuyện đã xảy ra trong nhà, thẳng đến khi cảm thấy mệt mỏi mới lưu luyến về phòng nghỉ ngơi.
Đỗ Hà từ biệt đại tẩu, tâm niệm chuyện của Trường Nhạc nên mang theo ba vị phu nhân về đại sảnh trong Đỗ phủ, Đỗ Hà nhìn khắp khung cảnh quen
thuộc trong nhà, cảm khái nói:
- Vẫn là cảm giác về nhà luôn tốt
nhất, nếu có thể thật muốn cả đời đều ở nhà, cùng ba vị phu nhân như hoa như ngọc bồi nhau, mặc kệ thiên hạ đại sự, tiêu sái qua ngày!
Vũ Mị Nương nhẹ giọng cười nói:
- Đỗ lang được bệ hạ xem trọng, việc làm đều là đại sự thiên hạ vì nước
vì dân, đem Đỗ lang giam trong phủ, chúng ta còn không bị người trong
thiên hạ mắng là hồ ly tinh sao!
Đỗ Hà liếc mắt nhìn Vũ Mị Nương, ý bảo nàng chính thị là hồ ly tinh.
Vũ Mị Nương mỉm cười, nụ cười gọi hồn đoạt phách, làm Đỗ Hà đã lâu không dính tới nữ sắc đều rung động không thôi.
Ngồi trên chủ vị, Đỗ Hà nói:
- Trường Nhạc, đến đây ngồi cạnh ta!
Hắn lấy nệm ngồi lót xuống, quỳ ngồi chờ đợi.
Trường Nhạc muốn ngồi xuống bên cạnh Đỗ Hà, lại bị hắn đưa tay ôm trong lòng, vành tai cùng tóc mai chạm nhau, nhẹ giọng hỏi:
- Có tâm sự gì? Nhìn bộ dáng của nàng, vi phu đau lòng a!
Lý Tuyết Nhạn vỗ tay cười:
- Đã sớm nói tâm sư của Trường Nhạc tỷ không thể gạt được Đỗ lang…quả nhiên vừa nhìn liền đã nhìn ra!
Trong lòng Trường Nhạc cũng có chút cảm động, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Đỗ lang trở về là việc vui, thật sự không muốn mất hứng, chỉ có có chút sự tình thật quá phiền lòng, không che giấu được.
Đỗ Hà nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Trường Nhạc, ngạc nhiên hỏi:
- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trường Nhạc nói:
- Là đại ca, tam ca, tứ ca mà thôi…
Theo lời kể của Trường Nhạc, tên của ba người Lý Thừa Càn, Lý Thái, Lý Khác
hiện lên trong đầu Đỗ Hà, lúc này sắc mặt hắn liền trầm xuống, trong
lòng chợt hiểu ra. Liên lụy tới ba người kia, ngoại trừ việc tranh đấu
đoạt vị, cũng không còn chuyện gì khác.
Hiện tại đã là Trinh Quán mười bốn năm, trong ký ức của hắn chuyện “tam Lý” đoạt vị thời gian
kịch liệt nhất chính là trong ba năm từ Trinh Quán mười bốn năm tới
Trinh Quán mười bảy năm.
Trước đó tam Lý đều tranh đấu nhỏ nhặt,
nhưng theo hành vi ngày càng lộ liễu của Lý Thừa Càn, việc tranh giành
cấu xé lẫn nhau đã được giật ra màn che.
- Có phải là vì chuyện tranh đoạt vị trí thái tử?
Trường Nhạc u buồn gật đầu nói:
- Trong buổi gặp mặt đầu năm nay, đại ca, tam ca, tứ ca vì một chút
chuyện nhỏ đã tranh luận không ngớt, trào phúng lẫn nhau, rất có địch ý, thật sự khiến người lo lắng. Thiếp thân lo sợ chuyện năm đó…lại phát
sinh!
Trong mắt nàng mang theo vẻ sợ hãi.
Trường Nhạc từ
thuở nhỏ thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu, rất được mọi người yêu
thích. Những người yêu thích nàng có cả hoàng đế Lý Uyên, kể cả thái tử
Lý Kiến Thành cùng Tề Vương Lý Nguyên Cát.
Lúc đó Lý Thế Dân đã
là Đại Đường Thường Thắng tướng quân, phụ trách thống soái tam quân,
tuyệt đại bộ phận chiến sự Đại Đường đều do hắn chỉ huy quyết định, hàng năm bôn ba bên ngoài nam chinh bắc chiến. Mà Trường Nhạc tính tình hiếu động, thường xuyên vào cung vui chơi, cơ hội ở cùng với Lý Kiến Thành,
Lý Nguyên Cát còn nhiều hơn Lý Thế Dân. Quan hệ với họ cũng không kém gì phụ thân. Cho dù sau khi quan hệ chuyển biến xấu với Lý Thế Dân, Lý
Kiến Thành cùng Lý Nguyên Cát đều vẫn giữ nguyên tấm lòng yêu thương đối với cháu gái.
Quan hệ chú bác đương nhiên không thể so sánh với
cha mẹ, dù là chí thân, nhưng vì thiên hạ Lý Thế Dân phát động biến cố
Huyền Vũ Môn, Lý Kiến Thành cùng Lý Nguyên Cát cũng bởi vậy mà chết.
Việc này đối với Trường Nhạc mà nói là đả kích trí mạng. Nàng không thể làm
tiêu tan hận thù giữa cha mình cùng đại bá và tam thúc, đồng thời cũng
biết rõ nếu như người động thủ trước không phải cha nàng, người chết là
phải là cha của nàng.
Đây là một kết cục khó giải, vô luận bên nào thắng lợi, tạo thành đều chính là bi kịch.
Việc này luôn luôn là tâm bệnh của Trường Nhạc.
Thời gian chậm rãi làm nhạt nỗi ám ảnh trong lòng Trường Nhạc, nhưng đầu năm nay hình ảnh Lý Thừa Càn, Lý Thái cùng Lý Khác tranh giành cấu xé lẫn
nhau làm nàng hồi tưởng lại cảnh tượng thê thảm năm xưa. Nàng lo sợ lịch sử sẽ tái diễn, đồng dạng bi kịch sẽ tiếp tục nảy sinh trong mấy vị
huynh trưởng của mình.
Tâm bệnh cũng bởi vậy mà tái phát.
Đỗ Hà hiểu được tâm tình của Trường Nhạc, bi ai lớn nhất trong cuộc sống cũng chỉ là như thế mà thôi, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, phụ hoàng của nàng không phải là thái thượng hoàng, có một
số việc ngài luôn có thể khống chế. Ở trước mặt ngài, thái tử, Ngụy
Vương, Ngô Vương gì gì đó đều chỉ là một đám tiểu thí hài, là mao đầu
tiểu tử, không gây nổi sóng gió gì đâu! Huống chi bệ hạ đang độ tuổi
tráng niên khỏe mạnh, ít nhất còn sống lâu tới hai ba mươi năm, làm sao
đến phiên bọn hắn gây ngất trời. Dù không được vẫn còn có vi phu giúp đỡ bệ hạ, mặc dù vi phu chức nhỏ lời nhẹ, nhưng không cho phép bọn hắn hồ
nháo gây hại tới căn cơ của Đại Đường!
Trường Nhạc nghĩ tới sự uy phong anh minh của phụ hoàng, trong lòng cũng dễ chịu hơn một ít.
- Vì vậy nàng cứ yên tâm đi. Hiện tại bệ hạ không biểu lộ thái độ, thực
sự không phải ngài mở một mắt nhắm một mắt, mà là đang quan sát, đang
nhìn xem, đến tột cùng là ai có tư cách kế thừa sự nghiệp đại thống.
Trước khi bệ hạ minh xác biểu thị ý tưởng, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ!
Đỗ Hà ôm Trường Nhạc nói ra cách nhìn của chính mình.
Đối với tương lai Đại Đường Đỗ Hà cũng đã nghĩ qua. Mấy nhi tử của Lý Thế
Dân ngoại trừ Lý Hữu, những người khác đều mỗi người mỗi vẻ, thực sự
không phải là những nhị thế tổ chỉ biết ăn chơi trác táng. Nhưng căn cứ
theo hướng đi trong lịch sử để phán đoán người có khả năng kế thừa đại
thống chỉ có bốn người: Lý Thừa Càn, Lý Thái, Lý Khác còn có Cao Tông Lý Trì đang lớn dần.
Bốn người này tính Lý Thừa Càn cùng Lý Thái
đều bị bỏ qua. Đây không phải bởi vì cảm xúc chủ quan của Đỗ Hà, hai
người kia quả thật là không thích hợp làm hoàng đế.
Đầu tiên là
Lý Thừa Càn, Lý Thừa Càn từng nói qua: “Nếu ta làm thiên tử, ta chỉ làm
theo ý ta, người nào dám ngăn cản ta, ta giết chết, giết năm trăm người, chẳng phải là giải quyết xong sao?” Hắn còn nói thêm “Nếu ta có thiên
hạ, đem mấy vạn kỵ đến kim thành, sau đó phá ra, lại xây dựng lại hùng
vĩ hơn, chẳng phải khoái tai!” Người như thế nếu trở thành hoàng đế,
giang sơn Đại Đường không bị diệt vong mới là không đạo lý.
Lý
Thái cũng giống như vậy, hắn có thể văn lại không thể võ, tính cách ngạo mạn, duy ngã độc tôn, tuyệt không khả năng làm đế vương, còn lại Lý
Khác, Lý Trì mới thích hợp tâm tư Đỗ Hà.
Đỗ Hà ít tiếp xúc với Lý Khác, cũng không biết rõ kỹ năng của hắn, nhưng trong lịch sử Trưởng
Tôn Vô Kỵ rất kiêng kỵ hắn, cho dù Lý Trì trở thành hoàng đế, vẫn thiết
kế mưu sát hắn, chấm dứt dục vọng chiếm thiên hạ. Về phần Lý Trì, Đỗ Hà
đọc lịch sử nên đối với hắn có chút quen thuộc. Lý Trì yếu đuối mà không ngu xuẩn, không thể phủ nhận hắn là một vị hoàng đế tốt, chỉ là không
phải minh quân thánh chủ mà thôi.
Lịch sử đã bị sửa đổi rất
nhiều, tương lai Đại Đường rốt cục sẽ giao vào tay ai, giờ phút này
trong lòng Đỗ Hà cũng không nắm chắc. Loại chuyện này cũng không phải do hắn quyết định.
Dù sao hiện tại hắn vẫn chỉ còn là một tên mao đầu
tiểu tử.
- Đúng rồi…
Trường Nhạc đột nhiên nói:
- Ở đầu năm khi thiếp thân vào cung chúc tết cho phụ hoàng, phụ hoàng
từng hỏi thiếp thân Đỗ lang đi lại với vị hoàng tử nào gần nhất, cùng
hoàng tử nào có quan hệ thân mật nhất. Đỗ lang nói, có quan hệ tới việc
này hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...