Hỏa công hiển nhiên đã có hiệu quả.
Tình huống như vậy hiển nhiên là Hề Vĩ gặp phải hỏa công, khi thất bại bỏ chạy, phát hiện lối đi đã
bị tặc nhân ngăn chặn, từ đó mới phát động thế tiến công hoàn toàn mới.
Lúc này, trong sơn cốc binh lính Tiết Duyên Đà đã chỉ còn không đến hai trăm người.
Đỗ Hà uống một hơi cạn sạch bình rượu, rút trường kiếm ra, thầm nghĩ:
- Bây giờ đến lúc ta lên sân khấu rồi.
Binh của Tiết Duyên Đà khiến hắn quá sức, nhưng đoàn mã tặc của Mạc Hạ Ba Cáp lại không phải trả giá nhiều như vậy.
Lần này, độc kế mưu sát hắn, Tiết Duyên Đà là chủ mưu, còn Mạc Hạ Ba Cáp là đồng lõa.
Chủ mưu đã bị nghiêm phạt, đồng lõa lại há có thể bỏ qua?
Kế tiếp chính là lúc đòi nợ bọn họ.
Đỗ Hà vừa mới lợi dụng mã tặc đoàn đối phó với binh sĩ của Tiết Duyên Đà,
hiện tại binh sĩ của Tiết Duyên Đà chết không sai biệt lắm, hắn lại thay đổi chiến pháp, lợi dụng binh sĩ của Tiết Duyên Đà để đối phó với mã
tặc đoàn.
Đỗ Hà từ trên cây nhảy xuống, người còn chưa chấm đất,
đã đá bay hai gã tặc nhân của mã tặc đoàn, Bàn Long kiếm hàn quang chợt
lóe, hai mươi người xung quanh lập tức ngã xuống bỏ mạng.
Hắn vốn sở hữu võ nghệ cao siêu, này vừa ra tay, giống như đánh lén, dưới một
kiếm, mười hai người xung quanh thậm chí còn không kịp phản ứng.
Đỗ Hà vũ động trường kiếm, xa chọn gần đánh, chiêu thu nhận mệnh, đối
phương hiển nhiên không ngờ Đỗ Hà đột nhiên xuất hiện, bị giết trở tay
không kịp.
Hắn tựa như một đạo thiểm điện, dũng mãnh tiến vào trong đám địch.
Khắp nơi đều là bóng người lúc ẩn lúc hiện, Đỗ Hà căn bản không cần cố kỵ,
trường kiếm chém tới đâu, ở đấy đều có địch nhân ngã xuống.
Năm
tên mã tặc kịp phản ứng, cũng phát hiện ra hắn, năm cây chiến đao nhất
tề bay tới. Đỗ Hà khẽ cười, dùng bộ pháp quỷ dị hóa giải toàn bộ thế
tiến công, Bàn Long kiếm tung hoành phi vũ, trong nháy mắt, cổ họng của
năm người đó đều có thêm một tia máu ngã xuống mặt đất, bị hắn vặn ra
sau cổ.
Đỗ Hà cũng không thường dùng khinh công cái thế, bởi vì
mặc dù khinh công kỳ diệu, nhưng không thể dùng để giết địch, nếu ỷ lại
khinh công quá mức, ngược lại sẽ có thể khiến võ nghệ của bản thân khó
có thể đạt được tiến bộ. Nhưng hiện tại hắn đang ở sát trường, đây là
nơi hung tàn nhất, không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng, Đỗ Hà
cũng không có bất cứ bận tâm gì, vừa ra tay sử xuất đã tung ra khinh
công cái thế của mình.
Đỗ Hà ở sâu trong vòng vây của tặc nhân,
không chỉ không sợ, ngược lại nhiệt huyết sôi trào, sát cơ tuôn trào,
liên tục truy sát binh lính Tiết Duyên Đà.
Trong tiếng kinh hô
của địch nhân, kiếm thế của Đỗ Hà cũng nhanh hơn, nhảy vào trong trận
địa địch, trường kiếm bay múa, mặc dù chém giết địch nhân, nhưng hơi có
vẻ phí sức. Đột nhiên linh cơ khẽ động, đoạt lấy một cây chiến đao trong tay gã mã tặc. Đao lợi về chém cắt, kiếm lợi về đâm kích, vì vậy đao có hiệu quả đối với địch nhân không có áo giáp.
Hắn thu liễm tâm
thần, toàn thân tiến vào trạng thái vô ngã, toàn bộ thiên địa bỗng nhiên như thay đổi, độ nhạy cảm quan của hắn đề cao hơn rất nhiều, mỗi tên mã tặc xung quanh tựa hồ đều nằm trong khống chế của hắn.
Trong đầu hắn hiện lên tuyệt kỹ trái đao phải kiếm của Chu Chấn Uy, hai tay múa lượn rất tự nhiên.
Đao là đao pháp thiết gia, kiếm là thiết huyết thập tam huyết.
Tặc nhân bên cạnh không có y giáp, trường đao vung lên phá bụng. Địch nhân
bên trái có địa vị bất phàm, thân mặc áo giáp, đao chém không thể bị mất mạng. Trường kiếm đâm tới, xuyên thủng trái tim, mất mạng tại chỗ.
Hắn tả đao hữu kiếm, giống như chiến thuật của Chu Bá Thông trong truyền
thuyết, lực chiến đấu cá nhân được đề cao trên diện rộng.
Đỗ Hà tả xung hữu đột, trong nháy mắt, mã tặc chết dưới đao kiếm của hắn đã gần đến trăm người.
Lúc này, phía trước truyền đến tiếng chém giết, tinh thần Đỗ Hà đại chấn,
thấy người liền trảm, khí thế cường thịnh, địch nhân gặp phải hắn chỉ có thể bỏ mạng. Hơn hai mươi tên lính Tiết Duyên Đà bị vây khốn nhìn thấy
chủ soái tới, sĩ khí đề thăng, tinh thần hăng hái, đột phá phòng tuyến,
đi tới bên cạnh Đỗ Hà.
Nhìn Đỗ Hà toàn thân đằng đằng sát khí,
phát hiện vị chủ soái trẻ tuổi này tựa hồ nhu mới từ trong biển máu lao
ra, toàn thân đều là máu tươi, tản ra ý chí chiến đấu kinh người, trong
ánh mắt đám binh sĩ đều lộ ra ánh mắt kính nể.
- Bên kia còn có một hai trăm người rơi vào vây khốn!
Đỗ Hà hoàn toàn không thèm để ý nói:
- Những người còn có thể hành động, giết tới cho ta.
Lúc này tất cả binh lính đều sức cùng lực kiệt, nếu có thể bọn họ thật muốn đặt mông ngồi xuống đất, thư thái thở một hơi. Nhưng thấy Đỗ Hà quan
tâm đến sống chết của bọn họ như vậy, vì người bị vây khốn mà bất chấp
an nguy của bản thân, thật sự là quá vĩ đại.
Tất cả đều cảm động muốn rơi lệ, khàn tiếng nói:
- Chúng ta nguyện chết chiến đấu với tướng quân.
Hắn kêu tất cả binh lính vây hắn ở chính giữa, đao kiếm cắm trên mặt đất,
lôi phi đao bên hông ra, hai tay ném liên hoàn, đao nào cũng trí mạng.
Trong lúc nguy loạn, Đỗ Hà lấy phi đao mạnh mẽ bắn ra một chỗ hổng trong địch trận, lập tức đầu tàu gương mẫu, múa đao kiếm xông tới.
Phía sau hắn tràn đầy tử thi, khiến kẻ khác không dám nhìn.
Trên con đường không tới một trăm dặm, Đỗ Hà cũng không biết đột phá bao
nhiêu vòng vây, chém giết bao nhiêu địch nhân. Binh lính Tiết Duyên Đà
đi sau hắn, tận mắt nhìn thấy, từ hơn hai mươi người tụ lại, dần dần
ngày càng đông, cuối cùng biến thành một đoàn, những binh sĩ lẻ loi bị
vây khốn giống như dòng suối nhỏ, từ từ tụ tập đến phía sau, một lần nữa hình thành sông lớn cuộn trào mãnh liệt.
Đỗ Hà thấy bên cạnh mình đã tụ tập khoảng trăm tên chiến sĩ, lập tức điên cuồng quát nói:
- Chúng ta rơi vào trận địa của địch, mạnh mẽ đột phá vòng vây, hữu tử vô sinh, lối thoát duy nhất chỉ có vọt tới trước, đột phá phòng tuyến của
tặc nhân, tập hợp với binh mã của Hề Vĩ tướng quân ở phía trước.
Đám tướng sĩ đối mặt với mã tặc dày đặc, sớm đã ôm tâm tư nhất định sẽ
chết, lúc này vừa nghe còn có đường sống, ý chí cầu thắng cường liệt
nhất thời bạo phát. Có người thậm chí không kìm nổi vui sướng và kích
động trong lòng, khóc rống thất thanh, đi theo Đỗ Hà, ra sức chém giết.
Bốn phía kêu sát mấy ngày liền, vô cùng thảm liệt. Không biết chém giết đã
kéo dài bao lâu. Khi một tên mã tặc bị giết chết trước mặt Đỗ Hà, hắn đã nhìn thấy cách đó không xa có một người mắt trợn hắc kim cương đang làm chuyện giống như hắn, chém giết mã tặc đoàn đang trấn thủ ở cửa cốc.
Người này tựa hồ có chút quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
Đỗ Hà nhìn vài lần, bừng tỉnh đại ngộ, kia không phải là Hề Vĩ sao? Ha ha, lúc này lại biến thành bộ dạng như vậy.
Trong ấn tượng của hắn Hề Vĩ là một nhân vật mạnh mẽ giống như Trương Phi,
đầu báo mắt tròn, mái tóc như rễ cây, chòm râu như cương châm.
Nhưng hiện tại hắn giống như một kẻ đốt lò móc than, râu tóc không còn một
cọng, trên khuôn mặt đen sì lại có thêm một tầng màu đen, giống như hắc
kim cương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...