Chỉ là thân thận của bị thư sinh che mặt ngay cả Mạc Hạ Ba Cáp cũng không rõ ràng lắm, càng đừng nói là bọn họ.
Ba Vũ Hưng ủ rũ nói:
- Ai, kết quả là không có bất cứ tin tức nào có tác dụng, thực sự là mất hứng.
- Cũng không hẳn vậy!
Tần Dục nói:
- Chí ít chúng ta đã biết được ba điểm: Thứ nhất, thân phận của người sau màn không bình thường, bọn họ có thể lấy tính mệnh của hai vị tướng
quân để điều động năm nghìn thớt chiến mã, một nghìn lượng hoàng kim, đủ thất không phải người bình thường, loại thực lực này không nhiều, chí
ít cũng là quần thể sở hữu thực lực nhất định. Thứ hai, bọn họ có thể
biết được thân phận chân thực của Mạc Hạ Ba Cáp, cũng không phải là
không biết địch nhân, nhất định là quen thuộc lẫn nhau, rất có khả năng
là phụ cận. Thứ ba, mục đích của bọn họ chính là muốn ngăn cản Đột Quyết dung hợp với Đại Đường ta, chỉ cần nghĩ lại một chút. Đại Đường và Đột
Quyết dung hợp với nhau sẽ gây hại lớn nhất đối với ai, ai có khả năng
hiềm nghi lớn nhất.
- Ba, ba, ba!
Đỗ Hà vỗ tay cười nói:
- Suy đoán hoàn toàn chính xác, đã có tiến bộ. Trước kia ta bị sương mù
che chắn, vẫn không nhìn được then chốt sau màn. Chỉ vì ta cho rằng đây
là chuyện tình của nội bộ Đột Quyết, bỏ qua nhân tố bên ngoài. Như vậy
mới quên đi hung phạm, nhưng từ khi biết được thư sinh che mặt kia mua
Mạc Hạ Ba Cáp với giá rất lớn liền giật mình tỉnh ngộ. Độc thủ phía sau
màn không phải là hành vi của cá nhân, mà là quốc gia, chỉ có quốc gia
mới có thủ bút lớn như vậy. Trên thảo nguyên, có thể làm ra loại chuyện
này cũng chỉ có Tiết Duyên Đà mà thôi… Xem ra, dám người này không ngốc!
Đỗ Hà khôn khéo như thế nào, một suy ra ba, lập tức hiểu rõ tiền căn hậu
quả. Làm một thành viên quan trọng trong quân đội, hắn đã biết được mục
tiêu quân sự tiếp theo của Đại Đường từ chỗ Lý Tích.
Dưới trướng
Tiết Duyên Đà có tổng cộng ba mươi vạn tinh binh, đã có khí thế quật
khởi, Đại Đường muốn hùng thị thiên hạ, sao có thể không lấy thảo nguyên phương bắc, chỉ là vì mấy năm nay Đại Đường liên tục chinh phạt bên
ngoài. Tuy rằng đạt được chiến tích toàn thắng, thế nhưng cũng tiêu hao
thật lớn đối với tài nguyên. Vì vậy vẫn không có bất cứ hướng đi gì về
phía Bắc, chỉ chờ kinh tế khôi phục hoàn toàn, lúc đó mới quyết định
xuất chinh.
Tiết Duyên Đà liên tục triển khai hành động nhằm về phía Đại Đường, hiển nhiên cũng đã có quyết định làm địch với Đường Triều.
Đỗ Hà chỉ trầm ngâm chốc lát, liền quỷ dị cười nói:
- Các ngươi tiếp tục ở trong quân doanh, ta trở lại Trường An một chuyến, có thể… Ta hẳn là chơi với Tiết Duyên Đà một chút, cho hắn thêm phiền
phức.
…
Đỗ Hà mượn tốc độ Tuyết Vô Ảnh, lợi dụng thời gian ngắn nhất chạy trở về Trường An. Hắn ngựa không dừng vó chạy tới hoàng
cung, biết được Lý Thế Dân đang xử lý triều chính, hắn cũng không tiện
đi vào, dưới sự dẫn dắt của một thái giám, tới Cam Lộ Điện chờ trước.
Qua chừng một canh giờ, Lý Thế Dân hăng hái bừng bừng trở về đại điện, trên mặt mang theo vẻ tươi cười vui sướng, trên đường đi, long hành hổ bộ,
nhìn ra được, vị thủ lĩnh tối cao Đại Đường này, tâm tình hiện tại phi
thường không tồi.
Nhìn thấy Đỗ Hà, giành trước cười hô:
-
Hiền tế trở về đúng lúc, phía nam đã truyền tin tức về. Hai mùa lúa nước đã tới thời điểm thu hoạch, cuối tháng này bắt đầu gặt hái. Tất cả
giống như ngươi đã nói, lấy được thành công rất lớn. Trẫm đã hạ thánh
chỉ, năm sau toàn lực mở rộng hai mùa lúa nước. Tin tưởng sang năm, đây
chính là kho lúa danh đúng với thực của Đại Đường ta.
Nói xong hắn lại ha ha cười to.
Đỗ Hà nghe được tin như vậy cũng rất vui mừng, Đường Triều hiện nay thiếu
nhất chính là lương thực, hai mùa lúa nước có tác dụng không thể đo
lường đối với kho gạo của Đại Đường, cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân hồng phúc tề thiên, việc này thành, khuyết điểm thiếu lương của Đại Đường ta
sẽ có cải thiện lớn.
Lý Thế Dân cười bước tới, xua tay nói:
- Tất cả điều này đều là công lao của ngươi, có quan hệ gì với trẫm đâu?
Nếu như không phải ngươi, trẫm thực sự sẽ bỏ qua khối phong thủy bảo địa như vậy. Công lao này ta sẽ nhớ kỹ, chờ xác định tin tức thu gặt hoàn
tất từ Giang Nam truyền về, sẽ có thưởng.
Đỗ Hà không quan tâm gì nhiều đối với cái gọi là thưởng kia, Tiết Duyên Đà coi như lửa sém lông mày, cũng không dự định nói thêm điều gì khác, trực tiếp nói:
-
Việc này không quan hệ tới đại cục, ngày sau rồi nói. Tiểu tế bắc thượng vừa rồi, tuy là thời gian ngắn, thế nhưng chuyến đi rất không tệ.
Lý Thế Dân nhớ tới dụng ý bắc thượng của hắn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc:
- Nói như vậy, hai vị đại tướng quân thực sự gặp hung hiểm?
Đỗ Hà nói:
- Cũng không phải là nguy hiểm bình thường, vì muốn triệt để tiêu diệt
bọn họ, người phía sau màn đã thu mua mã tặc trên Úc Đốc Quân sơn, xuất
động trên dưới ba nghìn mã tặc tiến hành vây bắt.
Lý Thế Dân cũng động dung, A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực mang theo không quá trăm
người, đối mặt với địch nhân đông hơn bọn họ tới ba mươi lần, thực sự
cách biệt quá xa, cho dù biết hai người không có chuyện gì, nhưng vẫn
không nhịn được hỏi nhiều một câu:
- Bọn họ không có trở ngại gì sao?
Đỗ Hà trấn an nói:
- Chỉ là xuất hiện một ít thương tổn nhỏ không thể tránh khỏi, đã được
cứu trị. Hiện tại coi như khôi phục cơ bản, phỏng chừng đã triển khai du thuyết đối với quân tốt Đột Quyết rồi.
Sắc mặt Lý Thế Dân âm
trầm, sát khí ẩn hiện, giết chết đại tướng quân địa vị cao như vậy của
Đại Đường, không khác nào đánh vào mặt mũi của hắn, hung hăng đánh, miệt thị uy nghiêm của Đại Đường. Hắn trầm giọng nói:
- Có biết ai là người phía sau màn.
Đỗ Hà lắc đầu nói:
- Đối phương hành động rất bí mật, chứng cứ nắm giữ được không quá rõ ràng, thế nhưng đối tượng hoài nghi không vượt quá mười.
Hắn ngừng lại một chút, nghiêm nghị nói tiếp:
- Sợ rằng phương bắc không yên ổn rồi.
Lý Thế Dân thoáng ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt cũng biết thành nghiêm túc:
- Ngươi nói chính là Tiết Duyên Đà?
Đỗ Hà trầm trọng gật đầu.
Lý Thế Dân đột nhiên cười nói:
- Xem ra là trẫm khinh thường bọn họ rồi…
Phản ứng của hắn không khác Đỗ Hà, đều là người trí dũng song toàn. Vì sao
Tiết Duyên Đà nguyện ý chọc vào đế quốc Đại Đường cường đại này, hai
người bọn họ suy nghĩ một chút liền hiểu rõ.
Ngón tay Lý Thế Dân
gõ gõ nhẹ trên bàn, tuy rằng hắn đã xem thấu dụng ý của Tiết Duyên Đà,
thế nhưng đầu lông mày vẫn hơi bị nhăn lại, nghĩ sự tình có chút phiền
phức.
Tiết Duyên Đà có tổng cộng ba mươi vạn binh, đây xác thực
là con số không nhỏ, đủ để các tộc sợ hãi. Nhưng trước mặt cự vô phách
Đường Triều này lại không là gì. Tuy nhiên nếu thực sự giao tranh chính
diện, phần thắng nằm trong tay Đường triều cực lớn, vấn đề là tổn thương cũng không nhỏ.
Chiến tranh không phải cứ nói đánh là đánh, một
hồi đại chiến tiêu hao bao nhiêu vật tư các loại, tự nhiên là một chữ số cực lớn.
Hán triều có Văn Cảnh Chi Trì làm căn cơ, nhưng vẫn rơi vào tình trạng trống rỗng, nhân khẩu hạ xuống phân nửa, chuyện chiến
tranh không cần phải bàn cãi.
Đây cũng chính là khác biệt lớn
nhất giữa Hán Vũ Đế và Lý Thế Dân. Hán Vũ Đế coi trọng võ, cho rằng võ
là tất cả, vì võ huân, có thể phát động chiến tranh vô độ với bên ngoài. Tuy rằng Lý Thế Dân cũng có tính cách coi trọng võ, thế nhưng hắn đã
hấp thu giáo huấn của Hán triều, Tùy triều, văn võ phải kết hợp, coi
trọng võ rất nhiều, nhưng cũng không bỏ qua thành tựu văn hóa giáo dục.
Tại lúc thực lực trong nước sắp không thể chống đỡ nỏi, hẳn là không nên tùy tiện phát động chiến tranh, mang tới gánh vác cho bách tính, mang
tới nguy hại cho quốc gia. Cũng là bởi vì như vậy, Đại Đường mới trên cơ sở không có Văn Cảnh Chi Trì, đạt được thắng lợi đối ngoại huy hoàng,
nhưng vẫn như cũ có thể phát triển không ngừng.
Đại Đường muốn
thắng Tiết Duyên Đà không khó, khó là làm cách nào không gây tổn hại tới căn cơ Đại Đường, không tạo thêm gánh vác quá lớn đối với bách tính.
Lý Thế Dân âm thầm suy tính trong lòng, chung quy thấy hiện nay không phải thời cơ xuất chiến.
Lấy lượng lương tồn kho của Đại Đường hiện nay, gánh vác đối với bách tính sẽ tăng lên vô hạn.
Làm một hoàng đế biết rõ “quân như thuyền dân như nước, nước có thể nâng
thuyền, nước cũng có thể dìm thuyền”, tuyệt đối không muốn dân chúng
chịu khổ.
Bởi vì một khi bách tính chịu khổ, vậy thì có ý nghĩa
hoàng đế như hắn không hợp cách, cũng có ý nghĩa giang sơn Đại Đường bất ổn.
- Một năm, chỉ cần một năm! Chỉ cần cho trẫm thời gian một
năm, trẫm có nắm chắc dưới tình huống không gây tổn hại đối với căn cơ
Đại Đường, khiến bè lũ dị tộc không yên phận biến mất trong dòng chảy
lịch sử!
Lý Thế Dân lo lắng, rồi lại hùng tâm vạn trượng nói.
Từ xưa đến nay, lịch đại hoàng đế đều là có thủ không công đối với dị tộc, cho dù là công cũng không làm được chém tận giết tuyệt, chỉ dừng lại ở
mức thắng lợi huy hoàng mà thôi.
Nhưng Đường triều hiện tại không giống, bất luận là ở thịnh Đường hay là hậu Đường đã xuống dốc sau An
Sử chi loạn, Đường triều có thể làm được bước diệt vong triệt để đối với dị tộc này.
Tiết Duyên Đà là thủ lĩnh tộc quần cường đại nhất
trên thảo nguyên, trong miệng Lý Thế Dân nói thành muốn diệt là diệt, có thể thấy được suy nghĩ đầy đủ, hiếm thấy trong các đời hoàng đế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...