Đỗ Hà cùng thương nghị với A Sử Na Xã Nhĩ về vấn đề an toàn của đại hội
đi săn, đến khi giải quyết hết tất cả các vấn đề có thể nghĩ ra mới cáo
từ rời đi.
Đi vào quân doanh của Tả Uy Vệ, bốn người Phòng Di Ái, La Thông, Tiết Nhân Quý, Tịch Quân Mãi còn chưa trở về. Đỗ Hà an bài
xong xuôi phương án bố phòng mới vừa thương nghị với A Sử Na Xã Nhĩ xong xuôi, nhớ tới chuyện của A Sử Na Kết Suất thì cũng không đợi thêm, quay trở về Trường An, gọi hai tâm phúc Hoàng Phủ Hạo Hoa, Ba Vũ Hưng bảo
bọn họ xuất động toàn bộ lực lượng hiện có để tìm hiểu tin tức của A Sử
Na Kết Suất.
Từ khi thuật dịch dung của Lý Tuyết Nhạn đại tiến
thì đội ngũ Đạp Nguyệt, Lưu Hương càng trở nên biến ảo, bình thường dùng chân diện mục huấn luyện, trao đổi, nếu tiếp nhận nhiệm vụ, lập tức cải trang chấp hành, trải qua mấy năm qua lịch lãm rèn luyện đã trở thành
cực kỳ xuất sắc.
Bọn họ vừa có thể ra trận giết địch, lại vừa có thể tiềm nhập vào hậu phương địch quấy rối.
Điều tra tình báo, ám sát, hạ độc, nghĩ cách cứu viện, bảo hộ, võ nghệ cao
cường, cơ hồ không gì làm không được, là lợi khí tối sắc bén trên tay Đỗ Hà, trợ giúp hắn hoàn thành rất nhiều chuyện không có khả năng hoàn
thành.
Đỗ Hà cảm thấy hành vi của A Sử Na Kết Suất dị thường, tuyệt không đơn giản, quyết đoán phái ra
Đạp Nguyệt, Lưu Hương.
Hắn ngồi trong lương đình của thiên viện Đỗ phủ trầm tư, nghĩ đến cục diện
mông lung trước mặt, hành vi quái dị của Lý Thế Dân, hành động cổ quái
của A Sử Na Kết Suất, không biết giữa hai bên có liên hệ gì?
Đang lúc trầm tư, một đôi cánh tay ngọc từ phía sau ôm lấy cổ hắn, cười nói:
- Bắt được chàng rồi!
Đỗ Hà thất kinh, vì quá tập trung mà với tai mắt của hắn cũng không phát
hiện có người lẻn đến sau lưng, cầm lấy vòng tay mềm mại, nói:
- Mị Nương đừng nghịch ngợm, vừa vặn có chuyện cùng thương nghị, muốn nghe ý kiến của nàng!
Hắn xoay người, ôm lấy giai nhân đặt trên đùi, kể lại hành động kỳ quái của Lý Thế Dân, A Sử Na Kết Suất cho nàng, ý muốn nghe kiến giải của vị nữ
hoàng trong lịch sử.
Vũ Mị Nương ngồi trên đùi ái lang, cuộn tròn như một chú gấu trúc. Cũng không biết từ khi nào, nàng càng ngày càng
thích tư thế này, cảm thấy đặc biệt an tâm, đầu óc cũng chuyển động
nhanh hơn:
- Mị Nương không rõ ràng lắm! Bất quá cũng cho rằng
băn khoăn của Đỗ lang không phải là không có đạo lý. Bệ Hạ, A Sử Na Kết
Suất đều có ý riêng. Bất quá, Bệ Hạ đã không nói, chúng ta cũng không
cần tất yếu đi thăm dò tinh tường, biết quá nhiều chưa chắc là chuyện
tốt! Về phần A Sử Na Kết Suất vì liên quan đến chúng ta nên phải hành
động, chỉ là tin tức quá ít, căn bản không thể nào phán đoán. Giả như có thể có được nhiều thêm tình báo thì tốt rồi.
Một câu vô tình của Vũ Mị Nương lại khiến Đỗ Hà tỉnh ngộ.
Hắn hôn Vũ Mị Nương một cái, cười nói:
- Mị Nương thật sự là phúc tinh của ta, ta có một ý nghĩ nàng xem có thể làm được hay không!
Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể vụng trộm nuôi dưỡng thế lực chúng ta vì cái gì không
thể? Vũ gia hoạt động trong ngành ăn uống, bất luận là quán rượu hay trà lâu đều là nơi dân chúng văn sĩ, quan viên ưa thích tụ tập, bố trí nhân lực hợp lý thì có thể tổ kiến một tổ chức tình báo sử dụng. Cũng như
nàng lúc trước ngoài ý muốn nghe được Trưởng Tôn Thuận Đức muốn đối phó
Phòng Di Ái, La Thông nên trợ giúp được ta. Nếu như lúc ấy nàng không
nghe được thì với cục diện đó, rất có khả năng ta trúng kế. Giả như
Nghênh Tân lâu trở thành chỗ thu thập tình báo của chúng ta thì dù không có nàng ở đó chúng ta vẫn có thể lấy được tin tức, từ đó phản kích,
nàng cảm thấy thế nào?
Vũ Mị Nương cũng sáng mắt, cười nói:
- Ý kiến hay, Mị Nương đang định mở rộng sinh ý trong giới ăn uống của
Nạp Lan gia ở Trường An. Chỉ cần khách điếm tửu quán mở rộng thì chúng
ta có thể tổ kiến một tổ chức tình báo ở Trường An, như thế rất có lợi
đối với Đỗ lang trong tương lai.
Đỗ Hà lại do dự nói:
- Như vậy tốt thì tốt nhưng lại liên lụy đến Vũ gia các nàng.
Vũ Mị Nương khẽ đánh vào ngực của ái lang, chu miệng nói:
- Cái gì gọi là Vũ gia các nàng. Vũ gia chắc không phải của chàng đấy.
Giờ Vũ gia cùng Đỗ gia nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, gia nghiệp
Vũ gia càng lúc càng lớn thì càng nhiều kẻ đỏ mắt.
Nếu không có chút thực lực thì như thế nào có thể bảo đảm an toàn, nàng nói xong cười hì hì:
- Gần đây đang lo lắm, Đỗ lang cũng đã biết. Từ khi tiến vào Đỗ gia thì
ta không thể ra vào thường xuyên ở Vũ gia, chỉ khi nào cần có quyết sách mới hỏi đến nhưng cũng là do người dưới báo lên. Những chuyện làm ăn từ khi vào quỹ đạo thì cũng không cần ta động đến nhiều lắm, buồn bực nhàm chán muốn chết. Hiện tại Đỗ lang cho Mị Nương một nhiệm vụ, Mị Nương
cao hứng biết bao nhiêu...... Hắc hắc, chàng nhìn đi, thương điếm của Vũ gia trải rộng hơn phân nửa Đại Đường, chi nhánh có hết ở các đại thành. Nếu có thể tổ kiến thành công mạng lưới tình báo ở Trường An thì sau
này Đại Đường phát sinh đại sự gì cũng không thể gạt được chúng ta.
Đỗ Hà lắc đầu cười khổ, khẽ vỗ vào mông Vũ Mị Nương:
- Dã tâm của nàng lớn thật, muốn tạo phản sao. Cứ như vậy, mạng lưới tình báo của nàng sẽ nhanh chóng thành hình. Nếu cần tiền, thông báo một
tiếng. À, Trường Nhạc rất khéo quản gia nhưng chưa bao giờ quản tiền,
Tuyết Nhạn càng vậy, từ giờ nàng quản lý sổ sách đi, hết thảy do nàng
thu chi! Ha ha, có vợ tài giỏi thật là tốt, chẳng những không cần quan
tâm sự tình trong nhà, còn có khả năng giúp đỡ công vụ mọi nơi!
Thủ đoạn của Vũ Mị Nương cực kỳ quyết đoán!
Đặc điểm của nàng là có dã tâm, vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ. Trong lịch sử, bởi vì Lý Trì nên nàng được nếm tư vị quyền lực, từng bước từ phi
tần biến thành hoàng hậu rồi nữ hoàng. Hôm nay lịch sử đã sửa, nữ hoàng
không thể nào xuất hiện, nhưng dã tâm trong người Vũ Mị cũng không biến
mất, chỉ là dùng một loại phương thức khác biểu hiện ra ngoài. Tựa như
Vũ gia, Vũ gia lập nghiệp trong ngành ăn uống, là cự đầu trong giới này ở Trường An nhưng nàng cũng chưa đủ, trong lòng nghĩ như thế nào độc bá.
Từ lâu đã muốn như vậy, mở rộng khuếch trương nhưng nhất thời chưa lấy
đâu ra tài chính.
Hiện tại đã có Đỗ Hà ủng hộ, lúc này dứt khoát làm lớn.
Trong vòng một tuần, nàng kín đáo mua ba khách sạn, sáu tửu lâu, mười hai tửu phường ở Trường An, phạm vi bao trùm mấy con phố phồn hoa nhất thành.
Vào lúc Đỗ Hà đang chú ý A Sử Na Kết Suất, Vũ Mị Nương một lòng tổ kiến
mạng lưới tình báo tại Trường An thì một án mạng sắp phát sinh.
Sùng Hóa phường ở phố Tây Trường An có một tòa phủ đệ xa hoa, rất có một
phong cách riêng, chiếm diện tích không lớn nhưng rường cột chạm trổ
tinh xảo.
A Sử Na Tạp Lạp đứng bên cửa sổ tầng ba của phủ, nhìn
về hướng hoàng cung, trên mặt hơi có vẻ khẩn trương, xác định bốn phía
không người, lặng lẽ xé vải giường cuộn thành dây thừng vắt xuống lầu,
lại nhìn quanh thấy không có ai mới chậm rãi theo đó tụt xuống.
Vừa mới chạm đất, sau lưng liền truyền đến thanh âm mỉa mai:
- A Sử Na Tạp Lạp, ngươi định đi đâu?
- A Sử Na Kết Suất!
A Sử Na Tạp Lạp nghe thanh âm quen thuộc, âm thầm kêu khổ, sau lưng phát
lạnh, lỗ chân lông càng dựng thẳng lên: A Sử Na Kết Suất là dũng sĩ nổi
danh Hung Nô, còn là đệ nhất thần xạ Đột Quyết. Tính cách hắn tàn nhẫn,
năm xưa khi quyết chiến với cừu địch của bộ lạc từng một mình một ngựa
đuổi giết 150 tên kỵ binh, chỉ bằng cung trong tay, Nguyệt Nha loan đao
đánh chết tám mươi sáu người đem đầu lâu trở về.
Tại Đột Quyết không có mấy người là địch thủ của hắn, đương nhiên cũng kể cả chính mình.
A Sử Na Tạp Lạp xoay người qua, đứng phía sau hắn là một nam nhân Đột
Quyết chừng bốn mươi, vẻ mặt dữ tợn, đúng là A Sử Na Kết Suất.
A Sử Na Kết Suất dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn qua, lạnh lùng nói:
- Ngươi vội vã như vậy, định đi đâu đây?
A Sử Na Tạp Lạp sợ hãi, mồ hôi trên trán ròng ròng, há hốc mồm muốn đáp
cho qua chuyện nhưng thấy ánh mắt kia biết muốn sống cũng vô vọng, nổi
lên dũng khí nói:
- Đại nhân, ta cảm thấy cách làm của ngươi
không thể mang đến hạnh phúc cho người Đột Quyết chúng ta, kế hoạch của
ngươi sẽ không thành công đâu, buông tay thôi! Chuyện của ngươi, kế
hoạch của ngươi, ta đã nói cho Bệ Hạ đã biết, bây giờ trở về còn kịp!
Hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng A Sử Na Kết Suất, là bằng hữu, bộ hạ tốt nhất
của A Sử Na Kết Suất. Nhiều năm trước bởi vì bị Lĩnh Lợi Khả Hãn hãm
hại, Đột Lợi Khả Hãn mang một đoàn người Đột Quyết tìm Đại Đường nương
tựa. Lý Thế Dân nhiệt tình tiếp đãi , hơn nữa sắc phong Đột Lợi làm Hữu
Vệ Đại Tướng quân, Quận Vương tỉnh Bắc Bình.
Hắn cùng với A Sử Na Kết Suất cũng gia nhập Đại Đường từ đó nhưng A Sử Na Kết Suất lại có ý
muốn phản Đường rất mạnh. Hắn ưa thích thảo nguyên, không thích Đường
triều, không thích ăn nhờ ở đậu, trong lòng của hắn một mực nghĩ đến
tiếp nhận ngôi vị của huynh trưởng, trở thành vương giả trên thảo
nguyên.
Ý nghĩ này qua mười năm càng tích tụ, vào năm nay hắn
định ra kế hoạch khủng bố, cưỡng ép Lý Thế Dân đến thảo nguyên, bức bách Đường triều thả tất cả người Đột Quyết về thảo nguyên. Hắn thăm dò được Lý Thế Dân thân mang hiểm bệnh sợ nhiệt, hàng năm đều đi tránh nóng ở
Cửu Thành cung.
Đúng lúc này là lúc hộ vệ Lý Thế Dân yếu kém
nhất, cũng là lúc tỷ lệ thành công lớn nhất. Vì thế, A Sử Na Kết Suất
trải qua trùng trùng điệp điệp xếp đặt thiết kế, phải một kích thành
công, nhưng không ngờ năm nay liên quan đến đại kế khai phát Giang Nam
nên Lý Thế Dân nén bệnh xử lý, cũng không đi nghỉ mát ở Cửu Thành cung
khiến kế hoạch của hắn thất bại trong gang tấc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...