Cuối cùng phán quyết tự nhiên là Thường Bách Vạn trừng phạt đúng tội còn hai người Phòng Đỗ vô tội phóng thích.
Trước lúc lui ra, Đỗ Hà giơ cao tay nói:
- Đại nhân, y theo quy định, ta thắng Bách Thắng bốn triệu ngân lượng, có thể lấy ra hay không?
Trưởng sử suy nghĩ một chút nói:
- Theo lý với con số cực lớn như thế, bản quan thấy cho dù niêm phong tất cả gia sản của Thường Bách Vạn cũng không đủ. Như vậy đi, ngươi cứ lấy
40 vạn lượng trước đã về phần ba triệu sáu trăm ngàn lượng còn lại đợi
sau khi tra rõ án, kiểm kê tài sản của Thường Bách Vạn sẽ định giá tiếp.
Đỗ Hà lòng tràn đầy vui mừng tiếp lời.
Phòng Di Ái đi ra phủ nha, cao hứng quát:
- Lão đại chúng ta phát, thật sự phát! Bốn triệu lượng tuy Bách Thắng đổ
phường không có nhưng hơn hai mươi năm tích lũy chắc chắn cũng có bảy
tám chục vạn lượng. Bảy tám chục vạn lượng ............ Ngẫm lại đống
ngân lượng cao như núi kia...... Quá hạnh phúc rồi.
Phòng Di Ái tựa như một tên tham tiền, hoa chân múa tay vui sướng.
Đỗ Hà lườm hắn:
- Đừng có nằm mộng, số ngân lượng này chúng ta không thể lấy được một phân.
Phòng Di Ái kinh nghi nói:
- Vì cái gì, cái này đều là lão đại thắng sao không lấy được.
Hắn trọn tròn mắt mũi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Hà cười nhạt nói:
- Dùng tiền tiêu tai, hôm nay chúng ta làm loạn như thế, ngươi thực cho
rằng ngày mai trên triều đình sẽ yên tĩnh. Ta xem chừng đêm nay sẽ có
hơn hai mươi đại thần vì chuyện của chúng ta, thức đêm ghi tấu chương
cáo trạng!
Hắn ngầm nói một câu:
- Nhất là số người cùng phe Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Phòng Di Ái cũng biết gián quan Đường triều đáng sợ, lại lần nữa lo lắng
Phòng Huyền Linh sau khi biết chuyện sẽ áp dụng trừng phạt gì. Dù gì
tiền tài cũng cũng không thể so được với lực uy hiếp của lão gia tử,
chột dạ nói:
- Lão đại có cách gì không!
Trong mắt Đỗ Hà hiện lên một tia dị sắc, tự tin nói:
- Biện pháp tự nhiên có, yên tâm đi, có lão đại ta đây, Phòng thúc phụ
chẳng những sẽ không trách ngươi, ngược lại sẽ khen ngươi...... Ngươi về trước đi, ta đi giải quyết tốt hậu quả.
Nói xong để Phòng Di Ái tách ra.
Đỗ Hà kêu lên một đám người đem 40 vạn lượng bạc đem đến Đỗ phủ, giục ngựa hướng hoàng cung. Người hắn muốn thu mua không phải ai khác, chính là
hoàng đế đế quốc Đại Đường Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân đang ở điện Cam Lộ phê duyệt tấu chương, đôi mày thỉnh thoảng nhíu chặt, lại vì một
chuyện mà ưu phiền. Kinh tế Đại Đường lại có chút túng quẫn, dù sao cả
một quốc gia cũng không thể dựa vào một con đường tơ lụa.
Bởi vì
khai phát phía nam, triều đình đã xuất ra rất nhiều tiền nhưng vì khởi
đầu nên cái gì cũng cần tiền, tạo thành gánh nặng cho ngân khố. Trên tay hắn chính là tấu chương của Ngụy Chinh, hy vọng có thể đình chỉ Đồ thư
quán kiến tạo, đem trọng tâm đặt vào chuyện khai phát Giang Nam.
Khai phát Giang Nam là đại sự trọng yếu nhất, kiến tạo Đồ thư quán tuy quan
hệ tương lai của Đại Đường nhưng so ra không cấp bách như khai phát
Giang Nam.
Lý Thế Dân cũng minh bạch Ngụy Chinh nói có lý, nhưng
chuyện kiến thiết Đồ thư quán áp chế thế gia vọng tộc đại sự cũng rất
quan trọng. Nếu như có thể, hắn không muốn trì hoãn việc này. Còn đang
ưu phiền thì chợt nghe Đỗ Hà cầu kiến, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ,
cho người mời hắn vào.
Đỗ Hà đi vào điện Cam Lộ, thấy Lý Thế Dân tựa hồ có tâm sự, không phải lúc nói chuyện liền hỏi thăm:
- Nhạc phụ đại nhân có chuyện gì phiền lòng?
Lý Thế Dân rất giỏi nghe can gián, đang muốn nghe một chút về cách nghĩ của Đỗ Hà nên nói chuyện thiếu tiền.
Đỗ Hà giật mình, nhếch miệng cười cười, thầm nghĩ:
- Trời cũng giúp ta!
Hắn ra vẻ ngượng ngùng:
- Kỳ thật tiểu tế hôm nay tới là quyên tiền cho nhạc phụ đại nhân. Bốn
mươi vạn ngân lượng, không nhiều lắm cũng không ít, vừa vặn có thể giải
quyết chuyện khẩn cấp của Đại Đường!
- Bốn mươi vạn?
Lý Thế Dân bị con số này làm hoảng sợ, vẻ mặt nghi hồ.
Đỗ Hà cười toét:
- Việc này............ Ách, là như thế này đấy. Gần đây Di Ái hay tới đổ
phường, tiểu tế ý thức được đánh bạc nguy hại nên khuyên hắn cai nghiện. Chỉ là không biết dùng biện pháp gì, một lần tình cờ nghĩ tới nhạc phụ
đại nhân khích lệ Trưởng Tôn Thuận Đức nhận hối lộ, linh cơ khẽ động,
liền dẫn hắn đi đổ phường để hắn thấy được nguy hại, để hắn đặt mình vào hoàn cảnh người khác cảm nhận được chỗ xấu của đánh bạc. Nào ngờ vào đổ trường, tiểu tử quá may nên thắng được 40 vạn ngân lượng.
Lý Thế Dân chớp mắt, trong lòng cười khổ:
- Tiền này thật đúng là dễ kiếm!
Đỗ Hà rồi nói tiếp:
- Cuối cùng ông chủ đổ trường tựa hồ phát giận, dưới con mắt mọi người
giở trò lừa gạt ..., muốn để cho ta thua sạch sẽ, bất quá bị tiểu tế bắt được. Tiểu tế cảm thấy, đánh bạc nguy hại thật sự quá lớn, lại thương
hại phong khí nên thay mặt triều đình ra lệnh cấm............ 40 vạn
lượng tuy là ta thắng nhưng đều là tiền tài bất nghĩa, tiểu tế cảm thấy
nên giao cho nhạc phụ, để cho nhạc phụ vì nước mưu lợi.
Hắn hiên ngang lẫm liệt nói, không hề xấu hổ.
Những lời này cũng cực kỳ cao minh, coi như phủi sạch tội trạng. Hắn đi đổ
trường không phải để chơi mà là vì lợi ích của Đại Đường cấm đánh bạc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...