Đại Đường Đạo Soái

Đối mặt với đổ thuật cao minh của người chia bài, Đỗ Hà mặt không đổi
sắc, giam bài hắn không biết, nhưng thủ pháp của hắn cao minh, hắn có
thể khống chế phương vị chuyển động của bài phối hợp, được đến bài mà
hắn muốn. Chia bài tuy rằng có thể khống chế được hơn mười bài tẩy, biết mặt bài lớn nhỏ, nhưng chỉ cần phương vị của bài phối hợp không nằm
trong tay hắn, hết thảy thủ đoạn của hắn đều chỉ là vô ích.

Chỉ
cần nhà cái vẫn còn nằm trong tay Đỗ Hà, mặc cho đổ thuật của người chia bài cao minh thế nào, cũng không cách nào tự nhiên nắm giữ ván bài
trong tay!

Chia bài một lần nữa!

Đỗ Hà vẫn như trước đó,
cũng không quan sát bài cầm trong tay, mà chỉ dùng ngón cái sờ lên mặt
bài, sau đó bất động thần sắc đem bài đặt trong tay mình, không ai biết
được trong tay hắn là bài gì!

Lúc này hắn chú ý tới nơi góc bàn
chơi bài của hắn, nơi đó có vẽ lại tổ bài, còn viết ra yêu cầu cơ bản
của bài cửu, ngay lúc này mới có thể dùng tới, điều này đối với tay gà
mờ như hắn đúng là giúp người khi gặp nạn, ánh mắt hắn dừng lại ở những
dòng chữ kia, đem yêu cầu tổ bài cùng quy tắc ghi nhớ trong lòng.

Kỳ thật loại trò chơi đánh bạc thế này bình thường sẽ không phức tạp đến
như vậy. Hạng mục trò chơi đơn giản dễ hiểu vốn được quần chúng yêu
thích, nếu quá mức phức tạp ngược lại làm mất đi tính chất của trò chơi, sẽ không ai thích chơi.

Bài cửu chính là như thế, dễ dàng chơi,
nhưng muốn tinh thông sẽ không dễ dàng, nhìn cách chỉ dẫn chơi, liên hợp với kinh nghiệm bản thân, đã xem như hiểu biết đại khái cách chơi,
không đến mức chỉ biết một tổ bài Chí Tôn Bảo lớn nhất.

Ván thứ
nhất chỉ là thăm dò, tùy ý chơi, ván thứ hai mới thành hào đổ chân
chính, lúc này kêu đổ chú đã hoàn toàn bất đồng, ít nhất là mỗi lần đều
thêm mấy chục lượng.

Chu Ngộ Năng là Chu Sa đại vương, không dám
nói phú khả địch quốc, nhưng gia tài vạn quán, giơ tay nhấc chân vung
tiền như rác, tuyệt không khoa trương. Miêu Phượng Trân mở kỹ viện, hơn
nữa còn là Trường An đệ nhất kỹ viện, ngày tiến đấu vàng, nếu không tính tới cổ phần của Vũ gia. Đỗ Hà có đất phong, Trường Nhạc cũng có đất
phong, cộng thêm cổ phần xưởng tạo giấy tổng cộng còn không bằng phân
nửa thu nhập của Miêu Phượng Trân. Đương nhiên, nếu như Đổ Hà có lòng
muốn vơ vét của cải, đem xưởng giấy bán đắt hơn một chút, tình huống sẽ
hoàn toàn khác hẳn.

Về phần người chia bài, có kim khố như đổ phường ủng hộ, tự nhiên cũng không thiếu tiền chơi bài.


Đều là những nhân vật có tiền, đã đổ chú, ngân lượng không ngừng rơi xuống, một lượt đến một lượt.

Trên bàn tích lũy không ít hơn năm trăm lượng, mặc dù là ở tại Bách Thắng đổ phường cũng là hào đổ khó gặp.

Bất tri bất giác bên cạnh bàn của họ đã vây quanh hơn trăm người, đổ khách
ồn ào xôn xao, xem hào đổ so với chính mình đi đổ càng có ý tứ.

- Lão đại!

Phòng Di Ái cũng bị hấp dẫn tới, bằng vào thân hình cường tráng chen tới bên cạnh Đỗ Hà:

- Thế nào, thua hay thắng? Vận khí của ta không tệ, thắng được hai lượng bạc!

Đỗ Hà cười thản nhiên, chỉ chỉ vào túi bạc bên cạnh khiến ánh mắt Phòng Di Ái thiếu điều muốn rơi xuống, nguyên lai túi bạc vốn chỉ khoảng phân
nửa hiện tại đã tăng thêm phân nửa, cũng tức là nói trong khoảng thời
gian hắn chơi thắng hai lượng bạc, Đỗ Hà ít nhất đã thắng được ba bốn
ngàn lượng, đã tăng lên gấp hai lần số vốn hắn mang đến.

Trên mặt người chia bài, Chu Ngộ Năng cùng Miêu Phượng Trân đều đã tuôn mồ hôi,
mất hẳn phong độ ban đầu. Bọn hắn đã thua liên tục mười ván, từ sau khi
Đỗ Hà mua trang đã không hề thua ván nào. Nhất là người chia bài, áp lực trong lòng càng thêm lớn, biết hôm nay mình đã gặp được đối thủ, bọn
hắn chơi suốt mười ván, tay của hắn đều âm thầm khống chế bài tẩy, nắm
giữ tiết tấu bài trong tay, kiếm tiền cho sòng bạc.

Nhưng Đỗ Hà
làm nhà cái, không có lần nào đem trương bài phối hợp tốt với mười
trương bài tẩy trong tay hắn giam khống ném cho hắn, lại không ngừng
chuyển động cho ba nhà chung quanh, căn bản không cho hắn chút cơ hội
khống chế bài cục, một chút thủ đoạn mưu lợi hoàn toàn không thể thi
triển.

- Hai trăm lượng, mở! Ta cũng không tin cũng là ngươi thắng!

Chu Ngộ Năng đem hai trăm lượng vỗ mạnh lên bàn, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm
chằm Đỗ Hà, lật bài của mình ra. Bát hồng bát điểm, tổng cộng mười sáu
điểm tượng trưng cho nhân nghĩa trung tín lễ liêm sỉ trí, thị phi tu ác, trắc ẩn tự nhượng là mỹ đức làm người, cho nên được xưng là nhân bài,
đứng hàng thứ tư từ Chí Tôn Bảo, thiên bài, địa bài xếp xuống.

Thấy Chu Ngộ Năng có nhân bài, Miêu Phượng Trân tiết nuối úp bài xuống, cũng không biết nàng có bao nhiêu, nhưng hiển nhiên là không sánh kịp Chu
Ngộ Năng, về phần người chia bài đã sớm bỏ qua.

Đỗ Hà cười nói:

- Thật ngượng ngùng, Chu đông gia, ta chỉ lớn hơn ngươi một chút!

Hắn đem bài mở ra, cũng là nhị hồng nhị điểm, tượng trưng đại địa đông nam tây bắc, là địa bài.


- Da!

Phòng Di Ái ở một bên hét to một tiếng, cả người nhào lên bàn đem ngân lượng gom hết vào ngực của mình.

- Tiếp tục!

Chu Ngộ Năng đã thua đến đỏ mắt, Miêu Phượng Trân cũng không tốt hơn được bao nhiêu, thúc giục Đỗ Hà chơi đổ xúc xắc.

Lúc này Đỗ Hà phát hiện bên trong đổ phường đi ra một người, tuổi tác hắn
chừng năm mươi, khuôn mặt gầy yếu, mũi cao thẳng phân minh, hai mắt nửa
khép nửa mở, có khi tinh quang lóe ra, là một nhân vật không tầm thường, ánh mắt hai người đối kháng nhau, người kia lộ ra dáng tươi cười thân
mật.

Đỗ Hà nói khẽ với Phòng Di Ái:

- Lão đầu ở góc phải phía trên chính là Thường Bách Vạn?

Phòng Di Ái liếc mắt nhìn qua gật đầu nói:

- Chính là hắn!

Đỗ Hà mỉm cười, xem ra đổ phường này nhỏ mọn hơn trong tưởng tượng của
hắn, hắn chỉ mới thắng được mười một ván làm cho người chia bài không
thể nắm được thế cục trong tay cũng đã đem vị đại lão kia kéo ra. Đỗ Hà
vẫn nhẹ nhàng sờ vào mặt bài, cũng không đợi tới lượt mình hắn đã trực
tiếp đem năm trăm lượng đặt xuống.

Lần đổ chú xa xỉ này trực tiếp khiến những đổ khách đứng xung quanh thét lên chói tai.

Sắc mặt Miêu Phượng Trân cứng ngắc, cho tới hiện tại nàng đã thua không dưới ngàn lượng.

Ngàn lượng kia đương nhiên là không đáng kể, nhưng trong lòng thật sự không
chịu nổi, nhất là đối diện với kiểu hào đổ thế này, vì vậy nàng không
chút do dự theo năm trăm lượng.

Người chia bài nhìn vào bài trong tay mình, nói với người hầu bên cạnh một câu, người hầu đi vào bên
trong lúc trở ra trong tay đã bưng một đống ngân lượng, thong dong cười
nói:

- Ta theo!

Chu Ngộ Năng nhìn bài của mình, tứ hồng
nhất điểm bạch tam điểm, chính là hòa bài, có câu chí tôn thiên địa nhân hòa, hòa bài xếp dưới, xem như bài tốt, nhưng bên trên còn bốn thứ
hạng, nửa vời, không tốt quyết định, đáy lòng hắn có chút do dự.


- Làm sao vậy? Đã thua tới mức không còn lá gan đổ chú sao?

Đỗ Hà liếc mắt nhìn Chu Ngộ Năng, giọng nói khiêu khích không cần nghĩ cũng biết.

Chu Ngộ Năng cắn răng nói:

- Lão Chu ta cũng không phải là bị dọa lớn! Theo…

- Thêm năm trăm lượng!

Đỗ Hà cầm năm trăm lượng dời lên bàn.

Phòng Di Ái cũng bị thủ đoạn của Đỗ Hà làm hoảng sợ, chỉ mới hai đợt đặt chú
đã lên tới hai ngàn năm trăm lượng, đây thật sự là con số thiên văn,
thấp giọng hỏi:

- Lão đại, bài gì vậy?

Đỗ Hà cười nói:

- Chính mình xem đi, cẩn thận một chút, đừng cho người nhìn thấy!

Phòng Di Ái cầm bài, đặt trong lòng bàn tay lặng lẽ mở ra một đường nhỏ, thấy là tứ lục, trong lòng vui vẻ, lục phối lục, chẳng lẽ là thiên bài,
thiên bài của nhà cái đã gần sát Chí Tôn Bảo, hắn khẩn trương nhìn
trương bài phối hợp còn lại, sợ tới mức thét to một tiếng, mồ hôi lạnh
chảy ròng, trương phối hợp còn lại chính là mai hoa.

Mai hoa là mười, tứ lục cũng là mười, song thập cộng lại chính là biệt thập, là bài nhỏ nhất trong cách chơi bài cửu.

Bài này nhất định sẽ thua nhưng Đỗ Hà còn đổ thêm ngàn lượng, Phòng Di Ái
cảm thấy trái tim muốn nhảy ra ngoài, run rẩy hai tay thả bài tại chỗ,
mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống:

- Lão đại…

- Đừng nói chuyện…

Đỗ Hà hư một tiếng, vẻ mặt vẫn đầy ý cười như trước!

Tiền đặt cược càng lớn, nhiệt tình của đổ khách càng ngày càng thịnh, cuối
cùng lợi thế trên bàn đã tăng lên tới tám ngàn lượng, cuối cùng Miêu
Phượng Trân không chịu được áp lực lấy một ngàn lượng để mở bài.

Bài của Miêu Phượng Trân thật lớn, người chia bài càng lớn hơn nữa, bài của Chu Ngộ Năng đã úp xuống, hai mắt nhìn trừng trừng Đỗ Hà.

Đỗ Hà thong dong cười, đưa tay vuốt nhẹ qua trên lưng bài, sau đó quyết định đem bài mở ra!

- Đinh tam phối nhị tứ!

- Chí Tôn Bảo!

Phòng Di Ái không thể tin kêu lớn lên, giật nảy mình, ngay lập tức vui mừng hoa chân múa tay cười vang.

Trong đầu người chia bài như nổ tung, trực tiếp ngã vật ra hôn mê bất tỉnh.


Chu Ngộ Năng không dám tin tưởng hét lớn:

- Lại là Chí Tôn Bảo, Đỗ công tử, ngươi không phải thiên bài thì là Chí
Tôn Bảo, chẳng phải là vận may quá vượng, không phải ngươi chơi gian lận đi chứ?

Bốn phía cũng truyền tới tiếng chất vấn không dứt, Đỗ Hà thắng hơn mười lần đã có hai lần bắt Chí Tôn Bảo, ba lần thiên bài, hai lần địa bài, bốn lần nhân bài, cơ hồ đều là văn bài, không hề có lần
nào là võ bài, vì vậy bị người hoài nghi cũng là chuyện đương nhiên.

Phòng Di Ái biết Đỗ Hà tám chín phần mười là đã làm quỷ, cường thế đứng lên vỗ mạnh lên bàn quát:

- Đồ hỗn trướng, lão đại ta là thân phận gì, sao lại chơi thủ đoạn hạ lưu này, lại nói ở trước mắt bao người, ngươi chơi lão thiên thử cho ta
xem? Có tin ta chỉnh ngươi…

Bên ngoài hắn mang theo hung danh, vừa mãnh liệt vỗ bàn, tiền bạc lẫn bài cửu đều nhảy dựng lên.

Chu Ngộ Năng bị dọa bật lui ra sau một bước, không dám nói thêm lời nào.

Đỗ Hà lại tươi cười đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ bả vai Phòng Di Ái nói:

- Đừng nóng giận, đổ khách vốn là nhân phẩm như thế, chúng ta là người văn minh, nhân phẩm rất trọng yếu!

Nói xong hắn cười hì hì nhìn Chu Ngộ Năng:

- Chu đông gia, thân phận của Đỗ Hà này ngươi nên biết, nếu ngươi có gan
đến lục soát người ta, xin cứ tự nhiên. Nếu không dám vậy chúng ta thử
một lần giao dịch, dù sao ta xem ngươi cũng không dám tiếp tục đổ với
ta, đem bảo thạch trên tay ngươi mua bộ quần áo này của ta thế nào? Như
vậy là công bình nhất, ngươi vừa có thể xem ta có chơi gian lận hay
không, ta cũng có thể giúp ngươi thỏa mãn tâm nguyện!

Chu Ngộ
Năng không chút do dự, hắn là tay già đời trong sòng bạc, không tin vận
khí của một người lại tốt đến như thế, gật đầu kêu lên:

- Được, chúng ta một lời đã định!

Đỗ Hà thống khoái cởi áo khoác, ném qua cho Chu Ngộ Năng.

Thần sắc Chu Ngộ Năng biến đổi thật lớn, quần áo là tơ lụa, nhẹ nhàng không
chút sức nặng, căn bản không khả năng giấu bài cửu, mà trên người Đỗ Hà
chính là quần áo bó sát, dán sát trên thân thể cũng không có địa phương
nào để giấu bài cửu.

Ở trong ván bài, hai tay của Đỗ Hà chưa từng rời khỏi mặt bàn, tự nhiên cũng không thể giấu ở địa phương nào khác.

- Hừ!

Chu Ngộ Năng ở trước mặt bao người cũng không có mặt mũi đổi ý, đau lòng tháo mười chiếc nhẫn bỏ xuống.

Quần áo hắn cũng không cần, quay người bỏ đi!

Đỗ Hà cười cầm lấy nhẫn, mặc lại quần áo, nhìn thấy Thường Bách Vạn đang
đi tới, hắn biết bữa tiệc lớn chân chính giờ mới bắt đầu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui