Lực chú ý của Đỗ Hà bị viên trân châu đen đột nhiên xuất hiện hấp dẫn.
Viên trân châu đen này tỏa ánh sáng rực rỡ, là thứ trân bảo cực kỳ quý
hiếm, ngay cả Đỗ Hà đã từng thấy qua nhiều thứ cũng không khỏi thán
phục, không biết nam tử lôi thôi kia từ đâu có được vật này.
Tinh thần của hắn tập trung toàn bộ vào viên trân châu, lòng cảnh giác xuống tới điểm thấp nhất.
Mũi tên phóng tới từ phía đối diện, lướt gió bức tới, khí thế bức người,
hắn vừa mới cảm nhận được sát khí lợi hại đập vào mặt, còn chưa kịp
phỏng đoán là nguyên nhân gì thì mũi tên đã lao qua đường đến trước
trán.
Lúc này căn bản không cách nào dùng mắt thường để nhìn nhưng động tác của Đỗ Hà đồng dạng cũng nhanh như thiểm điện.
Với khinh công tuyệt thế của hắn lúc này cũng không quá khó khăn để tránh mũi tên.
Nhưng hắn không dám trốn, càng thêm không thể trốn.
Tâm tư hắn nhạy bén, đương thời không người thứ hai, trong nháy mắt phát
giác mũi tên đã suy nghĩ mấy chục lần, phân tích thấu đáo.
Hắn bị công kích, là người khác ám sát.
Đây là một lần ám sát được trù tính kỹ càng, hung thủ lựa chọn tại thời
điểm hắn buông lỏng cảnh giác nhất để ra tay, như vậy tên bán trân châu
đen cũng là đồng bọn. Hắn giúp tên bắn tên hấp dẫn chú ý của mình, thậm
chí cũng là thích khách, nếu như tên bắn tên không thành công thì sẽ cho mình một kích trí mạng.
Đỗ Hà biết mặc dù khinh công của mình có thể tránh thoát thì cũng đã hao hết tinh lực, không đủ thời gian phát
động công kích tiếp theo, khi đó là lúc dễ bị ám sát nhất.
Hắn không thể trốn!
Trong giây lát ngắn ngủi, hắn đã tỉnh táo phân tích hết thảy, làm ra quyết định chính xác nhất.
Vào lúc mũi tên đến sát, tay phải của hắn vụt lên kẹp cứng khiến đầu tên dừng trước mi tâm chưa đầy một xích [một xích (0,33m)].
Cho tới lúc này, Đỗ Hà mới nhìn rõ mũi tên nhọn trong tay là một mũi tên từ nỏ bắn ra, cũng là tên độc, đầu tên đen nhánh bốc lên mùi hôi thối.
Cùng lúc đó, giống như hắn suy đoán, nam tử lôi thôi bên cạnh rút ra một thanh chủy thủ đen nhánh đâm thẳng vào tay Đỗ Hà.
Càng vào lúc đối mặt với nguy cơ, Đỗ Hà càng lộ ra bình tĩnh trấn định, tay
trái bắt lấy cổ tay nam tử, vận khí Thái Cực Quyền dùng tá lực đẩy ra,
đánh rớt cây chủy thủ trước cửa Kỳ Trân Các, không chút lưu tình đâm mũi tên vào cánh tay hắn.
Hắn hoàn toàn có thể đem mũi tên nhọn đâm
thủng yết hầu nhưng không làm vậy, chỉ muốn đánh ngã để lưu mạng sống
thẩm vấn. Nhưng nam tử vừa ngã xuống đất thì thân thể run rẩy, qua một
khắc thì thất khiếu chảy máu, chết thảm tại chỗ.
Không hề nghi
ngờ, độc trên mũi tên không phải loại độc bình thường mà là loại kịch
độc kiến huyết phong hầu, có người không thể chờ đợi được muốn mạng của
hắn.
Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, Đỗ Hà đã dạo một vòng trước quỷ môn quan.
Nếu không phải hắn phản ứng chính xác thì đã thập tử vô sinh.
Mũi tên là vật có tốc độ nhanh nhất ở thời cổ đại, từ xưa đến nay có được
mấy người có thể bình tĩnh như vậy trong thời khắc nguy cơ? Dưới sát cơ
rình rập, lại có mấy người bảo trì trấn định, tỉnh táo phân tích hết
thảy?
Bởi vậy cũng thấy tuy chưa thể nói võ nghệ Đỗ Hà đương thời có một không hai, nhưng phản ứng cực nhanh, tâm tư sâu sắc quả nhiên
kinh thế hãi tục.
Lúc này lại có hai người khua trường đao vọt
tới phụ cận, đao và lưỡi đao của bọn hắn có hai màu khác nhau, sống đao
sáng loáng nhưng lưỡi đao lại đen như mực nước, hiển nhiên cũng bôi kịch độc, đối phương rõ ràng muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Trong mắt Đỗ
Hà hiện lên một tia âm lãnh, dùng thủ pháp độc môn thủ pháp rút ra Bàn
Long Kiếm, cổ tay vung lên khiến một vùng kiếm ảnh như từng đóa hoa
tuyết ngập trời.
Chiêu này là tuyệt kỹ Đỗ Hà sáng chế khi đối
chiến với Tiết Nhân Quý: Kiếm pháp lúc đâm lúc chém khiến mắt người hỗn
loạn, kiếm chiêu nhìn như hoa lệ không thực, nhưng lại khắp nơi dấu diếm sát chiêu, giống như lúc trước hắn bị một quyền của Tiết Nhân Quý hấp
dẫn chú ý, không phát giác sát chiêu là nước mưa trong tay áo.
Kiếm này nhìn như xinh đẹp, thực tế sát chiêu có thể bao phủ mười đại huyệt
trên người, nếu như địch nhân bị hấp dẫn thì sẽ chết không nghi ngờ.
Kiếm pháp xinh đẹp hoa lệ tựa như ảo mộng ập tới khiến hai tên kia còn chưa
biết chuyện gì thì hai mắt đã hoa lên, hai tay, hai vai, hai chân đồng
dạng xuất hiện hai vết thương lớn, ngã lăn trên đất không cách nào nhúc
nhích, vẫn không hiểu bản thân như thế nào trúng chiêu, trong mắt lộ vẻ
sợ hãi cùng mê mang.
Đỗ Hà nhíu mày, chợt cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ:
- Đối thủ có chút yếu hơn.
Sát thủ bắn trộm tên quả thực khiến hắn muốn tránh cũng không được, nam tử
lôi thôi kia cũng nắm bắt thời cơ ra tay cực kỳ tinh chuẩn, dù đối mặt
là Tiết Nhân Quý có võ nghệ không phân cao thấp cũng cửu tử nhất sinh.
Nhưng sao này hai người lại kém hơn?
Chẳng lẽ?
Đỗ Hà gạt đi, một cước đá vào cổ thích khách khiến hắn ngất đi, nhìn đám đông vây xem, hét to một tiếng:
- Tránh ra cho ta!
Bởi vì Đỗ Hà gặp chuyện, đoạn đường này lập tức hỗn loạn. Đoạn đường này
vốn đông đúc, dân chúng thấy vậy dĩ nhiên không thể bình tĩnh, hô hét
chạy trốn.
Một tiếng hét của hắn có hiệu quả rõ rệt, vốn thần kỹ
của hắn biểu hiện đã khiến mọi người e ngại, lúc này nghe vậy không dám
không nghe.
Đối diện với Kỳ Trân Các là khách sạn Vĩnh Hanh, Đỗ
Hà không cách nào xác định mũi tên từ cửa sổ nào bắn ra nhưng không cần
nghĩ cũng biết thích khách sau khi một kích không trúng tất nhiên lui
lại, không lưu lại cho hắn bắt.
Bất quá vì đề phòng vạn nhất, Đỗ
Hà vẫn theo lối mà dân chúng dãn ra, xem qua một lượt khách sạn Vĩnh
Hanh. Đúng như hắn sở liệu, tên kia thích khách đã biến mất không còn
tăm hơi.
Hắn cũng không tính toán truy đuổi, nơi này là chợ phía
Tây, lưu lượng khách nhân cực lớn, bản thân không thấy bộ dạng thích
khách sao có thể tìm được trong đám người, như thế còn gây hỗn loạn vô
ích.
Về tới hiện trường ám sát , hiệu suất quân nhân của Đại
Đường quả nhiên phi phàm, đã có hơn hai mươi tên Đường binh tuần tra
phong tỏa hiện trường, chờ quan viên phụ trách lấy chứng nhận xử lý.
Đỗ Hà tiến lên tự báo tính danh, tỏ vẻ đối tượng ám sát là mình.
Tuần tra nghe vậy, cả đám đều giật mình. Cá biệt có Đường binh cơ cảnh đã
lén chuồn đi định thông báo cho Trưởng sử phụ trách hình sự châu phủ cho hắn tự mình xử lý. Đỗ Hà là tâm phúc của Lý Thế Dân, cũng chỉ có Trưởng sử tự mình ra mặt mới có tư cách.
Đỗ Hà lại không để ý nhiều như vậy, dồn hết chú ý vào hai tên thích khách.
Hai gã thích khách một bị hắn đá ngất, một sắc mặt như tro tàn nằm đó, cũng không tự sát như hắn đoán.
Để chứng minh suy nghĩ, Đỗ Hà đặc biệt cho một gã thích khách thời gian và cơ hội tự sát nhưng hắn lại thờ ơ. Từ đó có thể thấy cả hai không phải
là những thích khách được huấn luyện nghiêm khắc. Thích khách chân chính luôn coi trọng giữ bí mật, dù nghiêm hình bức cung sẽ đều ôm lòng chết. Đỗ Hà tự hỏi đến tột cùng là ai muốn lao sư động chúng như thế giết
hắn, lần lượt điểm qua thì chỉ có ba người đáng nghi nhất: Thứ nhất là
Trưởng Tôn Vô Kỵ, lão hồ ly này bị mình và Vũ Mị Nương tính kế bị xử
phạt bế quan ba năm, sớm đã hận không được muốn đem chính mình nghiền
xương thành tro rồi. Thứ hai là Thái tử Lý Thừa Càn, vì chuyện trộm trâu mà thành sinh tử oan gia, đối địch với mình khắp nơi, lại khiến địa vị
xuốn thấp trong lòng Lý Thế Dân, muốn phái người giết mình cũng không kỳ quái. Thứ ba là Tề Vương Lý Cổ.
Ba người đều là có thể, Đỗ Hà
trong lúc nhất thời cũng khó có thể bằng vào chủ quan phán đoán ai là
hung phạm, nhắm mắt trầm tư dùng phương pháp bài trừ để phán đoán.
Đầu tiên có thể bỏ qua Trưởng Tôn Vô Kỵ, lão gia hỏa này quả thực hận mình
đến tận xương, nhưng lại không đến mức dễ dàng động thủ như thế. Hơn nữa với tài trí của hắn thì sát cục bố trí càng thêm lợi hại, vận dụng sát
thủ càng thêm sắc bén. Tuy sát thủ lần này bất phàm nhưng còn chưa đạt
tới cảnh giới Trưởng Tôn Vô Kỵ an bài.
Kế tiếp là Lý Thừa Càn
cùng Lý Cổ, Lý Thừa Càn có lòng giết mình chỉ còn Lý Cổ không có. Tuy
hắn có tranh chấp với Lý Cổ nhưng chưa đến mức sinh tử, theo lẽ thường
phán đoán, cho là Lý Thừa Càn không thể nghi ngờ.
Nhưng mà Đỗ Hà
lại biết Lý Cổ là một kẻ điên. Trong lịch sử Lý Thế Dân vì dạy dỗ Lý Cổ
mà an bài cho hắn một lão sư cương trực là Quyền Vạn Kỷ, nhiều lần can
gián khiến Lý Cổ bất mãn, cuối cùng thậm chí phái người đem Quyền Vạn Kỷ giết đi, còn chưa đủ phân thây ra, sau đó phất đại kỳ tạo phản.
Một người điên như vậy vì chuyện Vũ Mị Nương chưa hẳn sẽ không phái sát thủ tới giết mình, khả năng này thậm chí còn vượt qua Lý Thừa Càn.
Đỗ Hà nhìn hai người dưới mặt đất thầm nghĩ:
- Đến tột cùng là ai, nghe bọn hắn cung khai sẽ biết, giả như khai ra
chính là Lý Thừa Càn thì độc thủ sau màn chính là Lý Cổ, trái lại cũng
thế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...