Vì chuyện ác linh, vợ chồng Tào Bác thành khẩn nhận tội năm đó.
Lúc trước tổ tiên Triệu gia một lòng muốn bồi dưỡng hai đứa con trai kế
thừa gia nghiệp, thủy chung không để cho bọn họ chính thức chưởng quản
Triệu gia. Với tư cách họ khác, bọn họ lo lắng một khi hai đứa con trai
Triệu gia lớn lên thì mình sẽ trắng tay, vì thế động tâm bất chính, vào
lúc nhị lão Triệu gia xuất hành thì thuê bọn cướp giết chết, tiếp chưởng tài sản Triệu gia. Tuy nhiên Triệu Anh phu nhân rất có trí kế, ẩn ẩn đã nhận ra mưu đồ của bọn họ nên khiến cuộc sống hàng ngày của hai người
khó có thể bình anh, vì vậy hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, ngầm hạ độc giết chết nàng. Hai đứa con trai của Triệu gia dần dần lớn lên,
bọn họ lo lắng, nghĩ dù sao giết một người là giết, giết hai người cũng
là giết, dồn hai đứa vào chỗ chết......công cụ chính là lửa.
Sau
khi phạm phải một loạt tội, chiếm đoạt được tài sản của Triệu , vợ chồng Tào Bác lo lắng có người phát giác nên nghĩ ra kế sách theo thiện, chỉ
cần trong huyện tất cả mọi người cho rằng bọn họ là người tốt thì sẽ
không nghi ngờ.
Người là động vật rất dối trá, vợ chồng Tào Bác
sau khi trở thành người lương thiện, được dân chúng yêu mến thì ngoài ý
muốn lại thích cảm giác này, đúng như Đỗ Hà nghĩ, người mang mặt nạ
lương thiện lâu thì không muốn bỏ xuống.
Bọn họ đã trở thành
người lương thiện, sớm đã quên tội ác của bản thân, đến khi Triệu Hồi
xuất hiện mới nhớ lại, sau đó làm chuyện phát rồ.
Sự kiện bùng nổ làm chấn động cả huyện Long Môn.
Khắp nơi đều bàn tán không tin, đến khi tự mình nghe vợ chồng Tào Bác chính
miệng thừa nhận hành vi phạm tội mới tin là thật. Tuy nhiên bọn họ đều
tụ tập tại cửa nha môn, hy vọng Vưu Phong có thể nhẹ phán. Mặc kệ vợ
chồng Tào Bác có tư tâm gì thì không thể phủ nhận nhờ sự giúp đỡ của bọn họ mà qua năm mươi năm đã có tới cả vạn người nhận ân huệ, cũng không
dưới ngàn người nhờ đó mà được cứu sống, cơ hồ toàn bộ dân chúng huyện
Long Môn chịu qua ân huệ của Tào gia.
Một chuyện này đã trở thành sự va chạm giữa lý và tình.
Vưu Phong với tư cách Huyện úy cũng biết chỗ này rất khó xử, không biết như thế nào phán quyết.
Cuối cùng vẫn là Triệu Hồi mở miệng, hắn nghe qua việc thiện của vợ chồng Tào Bác năm mươi năm qua cũng cầu tình cho bọn họ.
Người cuối cùng của Triệu gia lên tiếng cầu tình vẫn rất có phân lượng. Vợ
chồng Tào Bác thân mang tất cả năm án mạng, y theo luật pháp Đại Đường
phải đền mạng. Hậu nhân Triệu gia không truy cứu trách nhiệm, mặc dù
không thể miễn trừ tội trạng nhưng có thể miễn đi tội chết.
Triệu Hồi cũng nói điều kiện duy nhất, hi vọng bọn họ tiếp tục làm việc thiện.
Tào Tôn, Tào Quý cảm kích cực điểm, cũng thu hồi đơn kiện, miễn đi tội
Triệu Hồi tự tiện xông vào nhà dân có ý giết người, có thể vô tội phóng
thích.
Tào gia huynh đệ nguyện ý đem tất cả tài sản của Tào gia trả lại cho Triệu gia, nhưng Triệu Hồi cự tuyệt:
- Ta quay trở lại Trung Nguyên chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng của cha,
cũng không phải vì sản nghiệp Triệu gia, huống chi các ngươi đã kinh
doanh hơn năm mươi năm, có kinh nghiệm phong phú mà ta lại không thạo
kinh doanh. Đem sản nghiệp cho ta sẽ gia tốc bại vong. Đã như vậy không
bằng tiếp tục do các ngươi quản lý, như vậy cũng có thể cứu tế nhiều
hơn. Triệu Hồi ta có tay có chân, là một đại hảo nam nhân, dễ dàng nuôi
sống bản thân, không cần tới tài sản này.
- Có thể nghĩ như vậy cũng không uổng phí ta hao hết tâm tư giúp đỡ!
Đỗ Hà cười bước tới bên người Triệu Hồi, đây là công khai thẩm vấn, từ
sáng sớm hắn đã tới phủ nha chứng kiến hết thảy. Nhìn vợ chồng Tào Bác
quỳ gối trước đường nhận tội, trong lòng hắn đủ các tư vị, cũng không có chút vui sướng vì thắng lợi như trong tưởng tượng mà thậm chí còn có
chút mê mang: Trong quá trình do thám Tào gia, hắn cũng biết hành vi của bọn họ trong vòng năm mươi năm qua. Vợ chồng Tào Bác bởi vì năm đó tham tài, phạm vào sai lầm không thể tha thứ nhưng năm mươi năm hành thiện,
dù không thể giấu được sai lầm nhưng cũng đủ khiến Đỗ Hà động lòng trắc
ẩn.
Hắn cũng không biết cách làm của mình đến tột cùng là đúng là sai, một bên là pháp, bên kia là tình, cả hai như sinh tử đại địch,
không cách nào tương dung.
Triệu Hồi vào lúc thẩm phán nguyện ý
buông hết thảy thù hận, cầu tình cho vợ chồng Tào Bác là ngoài dự kiến
Đỗ Hà, cũng làm cho hắn nhìn lại Triệu Hồi bằng một con mắt khác.
- Đỗ đại nhân......
Triệu Hồi tiến lên tỏ vẻ cảm tạ, có thể dễ dàng ra tù như thế, cũng biết Đỗ Hà ở phương diện này có bao nhiêu cống hiến:
- Chuyện ở Long Môn trên cơ bản đã giải quyết, từ nay trở đi ta sẽ khởi hành về hòn đảo không người lấy khoai lang cho đại nhân.
Hắn là loại người có ân phải báo, để báo đại ân của Đỗ Hà, không chờ đợi
được, ý định tiến về đảo không người lấy số khoai lang lưu giữ trên đảo
hoang.
Đỗ Hà mừng rỡ cười nói:
- Triệu huynh có tâm này
thật tốt. Nhưng việc này không gấp, lần này ta đến đây kỳ thật có chuyện quan trọng khác thương nghị với ngươi.
Hắn cũng biết việc gieo
trồng khoai lang cần xem thời gian. Chọn được lúc thời tiết thuận lợi để trồng, thời gian sinh trưởng càng dài thì kết củ càng sớm, sản lượng
cao, phẩm chất tốt; Nếu như trồng quá muộn, thời kì sinh trưởng rút
ngắn, khoai lang nhỏ mà ít, phẩm chất thấp. Vì thế thời gian trồng tốt
nhất là tháng tư, khi đó đầu xuân nhiệt độ tiết trời ấm lại cơ bản ổn
định, là kỳ thích hợp cho trồng cây con.
Hiện tại mới đầu tháng
ba, còn có đầy đủ thời gian xử lý chuyện khoai lang, hàng hải mới là
chuyện quan hệ tới kinh tế Đại Đường tương lai.
Đỗ Hà đem Triệu Hồi cùng Cơ Lâm Bối Khắc đến một chỗ kín đáo, nói:
- Trước khi nói chính sự để ta giới thiệu bản thân. Tại hạ Đỗ Hà, là
người trong triều đình, về phần chức vị không nói cũng thế, dù sao các
ngươi cũng không biết, tóm lại không nhỏ, lần này đặc biệt tới tìm các
ngươi là cầu hiền cho Đại Đường ta. Đại Đường ý đồ mở mậu dịch trên
biển, thiết lập hữu hảo với các quốc gia trên biển, . Bởi vì là chính
sách mới định nên trên thực tế xuất hiện không ít khó khăn. Trong đó khó khăn nhất là thiếu khuyết thuyền trưởng có kinh nghiệm phong phú, tinh
thông hàng hải tựa như thuyền trưởng lúc cha ngươi vượt biển, sự xuất
hiện của ngươi vừa vặn đền bù chỗ này. Đỗ Hà ta đại biểu Đại Đường hi
vọng ngươi có thể đảm nhiệm thuyền trưởng hạm đội hàng hải của Đại
Đường, không phụ một thân tài hoa bản lĩnh.
Nói xong hai mắt chờ đợi nhìn qua, Triệu Hồi có đáp ứng hay không, đối với Đại Đường mà nói, thật sự quá trọng yếu.
Triệu Hồi có chút tâm động, hắn cũng không hiểu nhiều về Đại Đường, cũng
không có tư tưởng gì trung với Đại Đường nhưng sống ở đây mấy tháng đã
cảm thấy yêu thích, cảm giác hòa đồng với quê hương, cũng có ý nghĩ sinh sống ở đây.
Muốn vậy cũng không đơn giản, cần có hộ khẩu chứng minh mua nhà cưới vợ, càng không dễ dàng tìm được một việc làm tốt.
Lời mời của Đỗ Hà không thể nghi ngờ là giới thiệu với hắn một cái chén
vàng, trở thành quan viên Đại Đường tự nhiên không lo ăn, mặc, ở, đi
lại, huống chi hàng hải là sở trường của hắn.
Hắn cũng không tự
tiện quyết định mà quay người sang Cơ Lâm Bối Khắc thương lượng. Bọn họ
nói một hồi tiếng nước ngoài khiến Đỗ Hà không hiểu nhưng cuối cùng đáp
ứng thỉnh cầu.
Triệu Hồi không dễ dàng đồng ý, nhưng chỉ cần đáp ứng sẽ không nuốt lời.
Đỗ Hà tiếp xúc thời gian không dài nhưng cũng biết hắn là một người thủ
tín, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Kế tiếp chỉ có chuyện Tiết Nhân Quý.
Khác với Triệu Hồi, Tiết Nhân Quý là người có khát vọng, chịu ủy khuất ở nhà làm một nông phu, một thợ săn chỉ bởi vì không có cơ hội. Chỉ cần cho
hắn cơ hội, hắn sẽ bay lên không như hỏa tiễn, nhất phi trùng thiên. Bản thân trong quân cũng có địa vị nhất định, dưới trướng cũng có hơn vạn
binh mã, tuy không thể đem Tiết Nhân Quý đề bạt đến địa vị thống soái
tam quân nhưng cho hắn một chức tiểu giáo để có cơ hội lập công quật
khởi lại dễ dàng.
Hắn tới thăm lại nhà Tiết Nhân Quý. Tiết Nhân
Quý hôm nay cũng không ra đồng mà rầu rĩ ở nhà. Hắn từ nhỏ sinh ra ở
huyện Long Môn. Năm xưa cũng được vợ chồng Tào Bác cứu tế, nhận ân tình
rất lớn. Đỗ Hà tìm hắn hỗ trợ, nếu là thường nhân thì đã gạt đi nhưng
người đến là Đỗ Hà, mặc dù không biết thân phận nhưng từ võ nghệ và học
thức có thể nhìn ra người này không bình thường, giả như đối với Tào gia có mang thành kiến, rất dễ dàng tạo thành oan án, vì vậy đáp ứng. Vốn
hắn định chứng minh vợ chồng Tào Bác nhưng đến Tào gia, lại ngoài ý muốn thấy vợ chồng Tào Bác sử ra chút mánh khóe, sau đó càng chứng minh bọn
họ xác thực phạm vào án mạng.
Đáy lòng Tiết Nhân Quý cảm giác có
lỗi với người của Tào gia, rầu rĩ không vui, ngay cả buổi thẩm vấn cũng
không đến xem, thấy Đỗ Hà tìm tới tận cửa rồi, cười cười xấu hổ, hỏi
tình huống hai vợ chồng Tào Bác.
Đỗ Hà biết tâm ý của hắn, cười đáp:
- Yên tâm đi! Bởi vì Triệu Hồi cầu tình, vợ chồng Tào Bác đã miễn đi án
tử hình. Dù tội không thể tha nhưng này năm mươi năm làm việc thiện có
thể giữ được tính mạng.
Tiết Nhân Quý cũng nhẹ nhàng thở ra, lấy đi năm mạng mà chịu án phạt này đã là khai ân.
Đỗ Hà lập tức cười nói:
- Tiết huynh, ngươi chỉ biết là ta họ Đỗ, còn không biết tên đầy đủ của ta! Ta tên Đỗ Hà, Trường An Đỗ Hà!
Tiết Nhân Quý sớm biết thân phận Đỗ Hà không đơn giản, nhưng nghe hai chữ Đỗ Hà vẫn nhịn không được kinh hô lên: Đại danh Đỗ Hà sớm đã truyền khắp
ngũ hồ tứ hải, tuổi trẻ nhưng chiến tích, chức vị cực cao, có địa vị
quan trọng trong lòng các tướng tá, là tấm gương hướng tới.
- Đỗ Hà? Tả Uy Vệ tướng quân Đỗ Thanh Liên......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...