Đại Đường Đạo Soái

Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý đều không đơn giản vọng động. Bọn họ đã ở với nhau
một hồi nên hiểu rõ thực lực đối phương, tuy Đỗ Hà có nhỉnh hơn nhưng
chẳng qua là nắm được cơ hội khó gặp nên mới chiếm được một chút ưu thế. Đỗ Hà biết võ nghệ của Tiết Nhân Quý và mình chỉ ngang nhau, nếu không
có hai hạt bùn cát thì mình không thể đơn giản đá trúng hắn.

[ Tôn Tử binh pháp ] có viết: “Người giỏi đánh là phải ở thế bất bại chứ không phải đánh bại kẻ địch......”

Trong luận võ tranh tài, cũng không phải lúc nào cũng có được ưu thế, nhất là khi song phương có thực lực ngang ngửa. Vào thời điểm động thủ thường
sẽ có một người vì dốc toàn lực xuất thủ mà sau đó lực lượng không đủ,
lộ ra sơ hở.

Cho nên khi giao đấu với đối thủ cùng một cấp bậc, tùy tiện ra tay nhiều lúc sẽ gặp thất bại.

Đỗ Hà đang đợi thời cơ ra tay!

Tiết Nhân Quý cũng có cách nghĩ đồng dạng, một cước kia của Đỗ Hà quả thực
có uy lực không nhỏ nhưng hắn tập võ từ nhỏ, sớm đã luyện được một thân
mình đồng da sắt, một cước kia cũng không gây thương tổn bao nhiêu, hoàn toàn không ảnh hưởng đến phát huy của hắn.

Một giọt nước bỗng nhiên đánh vào mu bàn tay Đỗ Hà nhưng hắn không để ý.

Thêm một giọt xối vào Phương Thiên Họa Kích của Tiết Nhân Quý nhưng hắn cũng đồng dạng không để ý.

Ngoài trời vốn âm trầm, mấy hạt mưa xuân nói đến là đến, không hề có dấu hiệu báo trước.

Nhưng lúc này đây nhưng lại ngoài ý muốn!

Mưa to bỗng nhiên ào ạt!

- Ầm ầm.........

Một tiếng vang thật lớn, sấm chớp dồn nén đã lâu triệt để bộc phát, nước
mưa tích trữ suốt mùa đông thỏa thích rơi xuống, trận mưa lớn đầu mùa
xuân cứ thế ngoài ý muốn tiến đến.

Vũ Mị Nương cùng tiểu binh mưu tử kinh hô chạy tới dưới mái hiên tránh né.

Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý vẫn đứng bất động, mưa to cũng không ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của bọn họ.

Mưa rơi ướt sũng mái tóc hai người, từ hai má ròng ròng chảy xuống.

Tiết Nhân Quý đột nhiên mở trừng hai mắt, hắn là nông dân, dựa vào trồng

trọt mà sống,sáng sớm hôm nay đã ra canh tác nên bùn đất dính vào tóc,
bị mưa xối xuống lại khiến bùn chảy vào mắt.

Con mắt Tiết Nhân Quý vốn đã bị nhặm, bị nước bùn chảy vào nên nhất thời lơi lỏng đề phòng.

Phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện một đạo thiểm điện!

Đỗ Hà cười nhẹ, dù không biết vì sao Tiết Nhân Quý đột nhiên mất đi đề phòng nhưng là cơ hội hiếm có để xuất thủ!

Bất luận là luận võ hay tử chiến, nếu như phát hiện đối phương sơ hở mà không tiến công là hành vi ngu xuẩn nhất.

Đổi lại, Đỗ Hà tin tưởng Tiết Nhân Quý cũng sẽ không chút do dự ra tay.
Chuyện này không có gì hèn hạ, có thể nắm chắc cơ hội mới là người chiến thắng cuối cùng.

Thân thể hơi nghiêng về phía trước, tốc độ Đỗ
Hà phát huy đến cực hạn, trường kiếm vạch lên một vòng cung kỳ diệu,
xoáy lên mưa gió đầy trời khóa chặt phạm vi năm thước chung quanh Tiết
Nhân Quý!

Một kiếm này Đỗ Hà đã sử xuất tất cả vốn liếng, vô luận là tinh thần hay khí lực đều đã đạt đến đỉnh phong chưa từng có.

Trường kiếm như thiểm điện đánh ra. Mũi kiếm xé rách làn mưa, kéo theo từng
giọt mưa như mũi tên cùng trường kiếm trắng bạc bắn về Tiết Nhân Quý.

Làn mưa lạnh như băng đổ xuống đầu Tiết Nhân Quý, trong tích tắc tâm thần
thất lạc, hắn thầm kêu không ổn, cảm giác cận kề với tử vong như bài sơn đảo hải từ bốn phía ập đến.

Một thanh trường kiếm biến ảo kéo theo làn mưa ập đến cực nhanh khiến người khó lòng phòng bị.

Tiết Nhân Quý đã mất đi tiên cơ, cho dù chỉ là ngắn ngủn một giây nhưng trước mặt cao thủ đủ để quyết định thắng bại.

Trong lòng Nhân Quý dâng lên nỗi bất cam, không thể chịu được thất bại như vậy!

- Hàaa...!

Hắn nhắm nghiền hai mắt, rống lên một tiếng, trường kích đột vung lên, nhìn như bình thường nhưng đột nhiên không hề báo hiệu xuất hiện bên cạnh
bên phải trường kiếm, như nó vốn có ở đó.

Tại thời khắc này, Tiết Nhân Quý cũng sử xuất một kích tối thần tốc. Dưới sự uy hiếp của Đỗ Hà, hắn đồng dạng đột phá giới hạn của bản thân.

- Keng...... ,


Một kiếm nắm chắc của Đỗ Hà lại ngoài ý muốn bị hắn ngăn lại!

Tay phải của Tiết Nhân Quý chợt đánh ra một quyền mãnh liệt, dù là Đỗ Hà cũng không hiểu thấu.

Giữa lúc binh khí hai người vừa giao kích, nếu như Tiết Nhân Quý không mọc ra một cánh tay thì tuyệt không có khả năng đánh hắn.

Đỗ Hà vốn sợ hãi thán phục một kích lúc trước của Tiết Nhân Quý, lại cảm thấy kỳ quái vì một quyền này.

Thần sắc theo đó kịch biến!

Tiết Nhân Quý không thẹn là Tiết Nhân Quý.

Một quyền này của hắn chỉ là ngụy trang, chính thức sát chiêu lại là ống
tay áo phất theo. Nguyên lai Tiết Nhân Quý gia cảnh bần hàn, hắn mặc
ngoài là vải bố, rất dễ thấm nước.Vừa rồi mưa to khiến nó hấp thụ rất
nhiều nước mưa, ống tay áo rộng lại càng như vậy. Cái phất tay của hắn
khiến nước như vô số ám khí bắn về phía mặt Đỗ Hà.

Chiêu thức cực kỳ cao minh.

Mặc cho Đỗ Hà cơ trí hơn người cũng chưa từng nghĩ đến, đợi đến lúc ám khí sát mặt muốn né tránh thì hết thảy đã trễ.

Trong lúc nguy cấp cũng chỉ có thể nhắm mắt ngạnh kháng!

- Bạch bạch bạch bạch!

Bọt nước được thần lực của Tiết Nhân Quý gia trì không kém phi thạch đánh vào trên mặt đau nhức.

Công kích Đỗ Hà bị ngăn trở, đại kích trong tay Tiết Nhân Quý bắt đầu vận
động. Không hề có tiếng gió mãnh liệt nhưng một chiêu của hắn lại khiến
người cảm thấy như hòa hợp hết thảy tinh khí thần. Một kích đơn giản lại khiến không thể chống cự, như nhật nguyệt tinh thần lưu chuyển, như ảo
như mộng.

Trong khoảnh khắc quyết định thắng bại, hắn sử xuất
tuyệt kỹ mạnh nhất của mình, trường kích xé toạc màn mưa, đâm thẳng vào
chỗ yếu hại trên người Đỗ Hà.


Một kích theo lộ tuyến kỳ dị phong
tỏa hết thảy đường lui, cho dù Đỗ Hà khinh công cao thâm mạt trắc nhưng
không thể cất bước, đối mặt với một kích sinh ra cảm giác vô lực, chẳng
lẽ cứ như vậy thất bại!

Đỗ Hà cũng không cam lòng.

Đột nhiên giữa không trung điện quang lóe lên, thiên địa một mảnh trắng bệch.

Vũ Mị Nương và tiểu binh ở phía xa đang xem cuộc chiến bị cường quang chiếu vào không thể mở mắt.

Trong thiên địa cũnghoàn toàn yên tĩnh!

Đến khi bọn họ có thể nhìn lại thì thấy trong thiền viện thắng bại đã định.

Trường kích trong tay Tiết Nhân Quý ngoài ý muốn đâm vào trong đất còn Đỗ Hà
một tay buông thõng, tay kia cầm trường kiếm gác trên cổ Tiết Nhân Quý.

Thắng bại rõ ràng.

Kết quả trận chiến đỉnh phong này vẫn là Đỗ Hà chiến thắng.

Tiết Nhân Quý ngơ ngác nhìn trường kiếm trên vai, lúc này hắn không biết vì
sao lại bại, chỉ cảm thấy một lực lượng thần bí khiến trường kích của
hắn lệch hướng chém vào mặt đất, trên cổ cảm giác mát lạnh vì trường
kiếm kề vào.

Trầm mặc thật lâu thật lâu, Tiết Nhân Quý đột nhiên cười to:

- Ta thua!

Nụ cười này cực kỳ tiêu sái, đúng với khí độ của đại trượng phu thắng thua không hối hận.

Đỗ Hà thu hồi trường kiếm nói:

- May mắn mà thôi.....

Hắn không nói chơi, võ nghệ hai người ngang tầm, so đấu không chỉ cao thấp
mà còn có mưu trí, phản ứng cùng với khống chế cục diện.

Bọn họ
đối chiến đến lúc này, thực lực song phương biểu hiện ngang bằng, trong
khoảnh khắc trước, Đỗ Hà thậm chí có ý niệm nhận thua nhưng chỉ sau một
khắc hắn chuyển bại thành thắng, may mắn lấy được thắng lợi.

Dù tiếp theo có đối chiến, Đỗ Hà cũng không thể xác định bản thân có thể lần nữa chiến thắng Tiết Nhân Quý.

Hắn cực kỳ tán thưởng khí độ đại tướng của Tiết Nhân Quý.


Máu từ tay Đỗ Hà theo nước mưa nhỏ xuống, trôi xuống mặt đất rồi chảy dần về xa.

- Đỗ đại ca......

Vũ Mị Nương không biết nguyên do cụ thể nhưng thấy Đỗ Hà bị thương, khẩn
trương kinh hô một tiếng, bất chấp đầy trời mưa to, vọt ra, cầm tay trái của hắn thì thấy một vết thương sâu hoắm. Sắc mặt nàng trắng bệch, lòng như đao cắt, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Tiết Nhân Quý lúc này mới phát hiện trên tay Đỗ Hà bị thương, trong mắt có chút hiểu ra, lại càng nghi hoặc:

- Đỗ huynh đệ, đi vào nhà thôi! Nếu không chê nhà của ta đơn sơ thì ăn ở
đây, để ta bảo nương tử đem chim nhạn vừa bẫy được hầm cách thủy cho Đỗ
huynh......

Đỗ Hà vui vẻ đồng ý, lau nước mắt cho Vũ Mị Nương:

- Không sao, một vết thương nhỏ, vài ngày thì tốt rồi. Vào nhà nói chuyện, đừng đứng đây lạnh lẽo......

Ba người vào nhà, Tiết Nhân Quý tìm thuốc trị thương.

Vũ Mị Nương dùng khăn tay buộc cho Đỗ Hà thấy máu ngừng ra mới yên tâm.

Tiết Nhân Quý cũng tìm y phục khô cho Đỗ Hà, Vũ Mị Nương thay, cười nói:

- Đây là y phục của ta và nương tử mặc vào lễ năm mới, dù thô tháp nhưng ấm áp!

Đỗ Hà cười nói không sao, Vũ Mị Nương đã từng qua gian khổ nên cũng không để ý.

Vũ Mị Nương đi vào phòng trong thay y phục.

Đỗ Hà cùng Tiết Nhân Quý ở bên ngoài lau khô, Tiết Nhân Quý nhịn không được hỏi:

- Đỗ huynh đệ, sao ngươi có thể ngăn một kích của ta......

Lúc ấy tia chớp đặc biệt chói mắt, ánh mắt của hắn cũng không thấy rõ.

Đỗ Hà cười nói:

- Ta dùng Thái Cực......

Lúc này đây có thể bại trung cầu thắng, tất cả đều là công của Thái Cực.

Đỗ Hà vào lúc cuối cùng sử ra kỹ xảo tứ lạng bạt thiên cân tá khai lực
lượng một kích rồi sau đó thừa cơ đâm ra một kiếm quyết định thắng bại.

Chỉ là lực của một kích Tiết Nhân Quý thật sự quá lớn, cho dù hắn dùng kỹ
xảo tứ lạng bạt thiên cân kỹ xảo vẫn bị đánh toạc hổ khẩu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui