Phạm Dương, Cổ thành Trác huyện, là cố hương của Lưu Bị, Trương Phi thời kỳ Tam Quốc.
Nhưng đây chỉ là chuyện quá khứ, năm xưa tuy Lưu Bị, Trương Phi danh chấn
thiên hạ, nhưng ở Đường triều lại như mặt trời lặn lúc hoàng hôn, uy
danh đã không còn, chỉ còn lại một dòng họ không ai không biết chính là
Lô thị.
Phạm Dương Lô thị!
Thôi, Lô, Lý, Trịnh, Vương là
năm thế gia vọng tộc nổi tiếng nhất Đại Đường, địa vị danh vọng của bọn
họ tồn tại trong lòng mọi người chính là chí cao vô thượng.
Họ Lô bên trong năm gia tộc chính là Phạm Dương Lô thị.
Phạm Dương Lô thị xuất từ họ Khương, là hậu duệ của Tề quốc, bởi vì đất
phong Lô Duệ mà lấy họ Lô thị, Tần có vị chí sĩ Lô Ngao, sau khi con
cháu chuyển nhà đến Trác Thủy, định cư tại đất Trác, dùng Phạm Dương làm quận, người đời sau xưng là người Phạm Dương. Thủy tổ Lô gia chính thức dương danh chính là nho học giả Lô Thực nổi tiếng thời Đông Hán, Lô
Thực sáng tạo ra cơ nghiệp Lô gia, con cháu của hắn là Lô Dục làm tới
chức tam công Tào Ngụy là Ti Không, sau đó Lô Khâm, Lô Tấn, Lô Chí, Lô
Chiêm đều làm quan lớn, đến thời Bắc Ngụy Thái Vũ Đế thì Lô Huyền được
khen ngợi, gia nhập triều đình, Lô thị trở thành đại tộc nhất lưu phương bắc.
Khi phát triển tới thời kỳ Tùy Đường, Lô gia đã trải qua
bốn trăm năm gió táp mưa sa, danh vọng tích lũy xuống suốt bốn trăm năm
cùng quan hệ nhân mạch đã sáng tạo ra địa vị huy hoàng của Lô thị hôm
nay.
Phạm Dương thành tây, ngay trung ương tây thành có một đại
viện cổ xưa trải qua bao năm tháng phong sương chiếm diện tích cực lớn,
khoảng chừng mười mẫu ruộng đồng. Có tới ngàn tòa phòng ốc, khí tượng
rộng lớn.
Trước đại môn cao lớn, hai tòa thạch sư trang nghiêm uy vũ, mặt đất quanh thạch sư đầy hố nhỏ nhấp nhô, đó là dấu vết do trải
qua mưa gió tẩy rửa quanh năm.
Nước chảy đá mòn, hoàn toàn có thể tưởng tượng được phủ đệ này trải qua niên đại xa viễn đến thế nào.
Một chiếc xe ngựa thật xa hoa từ xa đến gần, hai con ngựa kéo xe thật cao
to uy mãnh, màu sắc thật nhạt, trong gió rét lộ vẻ cao ngất, cực kỳ thần tuấn. Ngựa kéo xe đã là như thế, có thể nghĩ ra chủ nhân xe ngựa tôn
quý bậc nào.
Xe ngựa dừng lại trước phủ đệ cổ xưa, màn xe ngựa
xốc lên, một trung niên nhân lộ ra một gương mặt nghiêm túc tinh anh, vô cùng uy nghiêm.
Trung niên nhân nhìn thoáng qua tấm biển treo
bên trên cổng lớn phủ đệ cổ xưa, trên tấm biển hiện rõ hai chữ lớn “Lô
phủ” như rồng bay phượng múa, đưa cho người hầu gác cổng danh thiếp như
biểu thị ra thân phận của mình.
Trên lạc khoản danh thiếp ghi rõ dòng chữ Thanh Hà Thôi Trung Bình.
Thanh Hà Thôi thị, đây là gia tộc dòng họ còn nổi danh hơn cả Phạm Dương Lô thị.
Thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc Thôi thị ở trong lịch sử đã chiếm hữu được một
nơi lập dựng căn cơ, chính là một trong Tề quốc công khanh, hậu đại là
chí sĩ Bắc triều, trong đó nổi tiếng nhất không ai qua được Thôi Hạo.
Thôi Hạo trải qua ba đời Bắc Ngụy Đạo Vũ, Minh Nguyên, Thái Vũ Đế, làm
đến Tư Đồ, tham dự quân quốc đại kế. Đối với việc xúc tiến Bắc Ngụy
thống nhất phương bắc tạo ra được tác dụng tích cực. Người đời sau ca
tụng hắn là mưu lược gia quân sự quan trong của Nam Bắc triều.
Đã có một thời gian cực dài dân gian có lưu truyền, Thanh Hà Thôi thị hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất trong thiên hạ sĩ tộc.
Chỉ là ở thời Đường, trong Thôi thị đã có tới hai mươi ba người làm tới tể tướng.
Thời Tam Quốc Viên Thiệu thoạt nhìn địa vị hiển hách, chí cao vô thượng,
nhưng so sánh với Thôi thị xách giày cũng không có tư cách.
Lý
Thế Dân cố tình chèn ép địa vị của sĩ tộc, hạ lệnh quan viên chỉnh sửa
“Thị Tộc Chí”, nhưng quan viên lại ở trong “Thị Tộc Chí” đã đem Thôi thị liệt vào đệ nhất. Có thể thấy được trong lòng sĩ tộc, địa vị của Thôi
thị cao hơn Lý Thế Dân.
Thôi Trung Bình thiên tư thông minh, mưu
trí giỏi giang, là nhân tuyển đương thế đệ nhất lưu, tuy không phải là
Thôi gia gia chủ, nhưng nhiều sự việc trong nhà đều do hắn đến quyết
đoán, đã được công nhận là người thừa kế Thôi gia gia chủ.
Người hầu đưa lên hồng tiên danh thiếp được dùng Kim Nê để viết.
Ở Đường triều, danh thiếp là biểu tượng thân phận, Kim Nê được dùng ghi
trong hồng tiên danh thiếp là danh thiếp tôn quý nhất thời bấy giờ.
Năm đại thị tộc quan hệ thông gia lẫn nhau, đồng khí liên chi, gia đinh Lô
phủ thu được danh thiếp không dám lãnh đạm, một mặt mời Thôi Trung Bình
vào trong phòng tiếp khách trong phủ, mặt khác đi thông tri Lô gia gia
chủ.
Trong phòng tiếp khách, Thôi Trung Bình nhàn tản uống thượng đẳng trà Long Tỉnh, cảm thụ hương trà nồng đậm, một lát sau vang lên
thanh âm tiếng bước chân, một lão giả hơn tám mươi tuổi đầu đầy tóc bạc
chống quải trượng đằng mộc từ cửa hông đi vào, ở bên cạnh hắn còn một vị thiếu niên tuấn nhã trẻ tuổi đi theo.
Lão giả tóc bạc mặc một
thân trang phục văn sĩ đơn giản, chòm râu hoa râm, đôi mắt khép hờ, ngẫu nhiên lóe ra ánh sáng như kinh nghiệm tang thương nhiều năm, nhìn qua
liền biết không phải hạng người bình thường.
Thiếu niên khoảng
chừng trên dưới hai mươi, phong độ nhẹ nhàng, có thể xem là tuấn tú lịch sự, trên mặt hiện nụ cười tự tin, nhưng đôi mắt lại dị thường đặc biệt, giống như một đầu lão ưng, vô cùng sắc bén, cho người ta một loại cảm
giác lãnh khốc vô tình.
Thôi Trung Bình đứng lên cung kính hành lễ:
- Trung Bình bái kiến Lô lão, nhiều năm không gặp, Lô lão vẫn kiện khang như thế, thật đáng mừng!
Lô lão vốn gọi là Lô Tử Kiện, đã hơn tám mươi, tương giao cùng tổ tông của Thôi Trung Bình, là người có bối phận cao nhất trong năm thị tộc, cũng
là người lớn tuổi nhất còn sống, được năm đại thị tộc thật kính trọng.
Bản thân hắn có danh vọng còn hơn cả đại nho Khổng Dĩnh Đạt, xưng hắn là sĩ lâm đệ nhất nhân cũng không đủ, có được danh vọng cực cao.
Lô Tử Kiện cười ha hả:
- Tiểu Thôi không cần đa lễ, dù sao tuổi tác đã cao, chuyện gì cũng đều
có chút lực bất tòng tâm, gánh nặng tương lai phải đặt lên trên người
các ngươi thôi … giới thiệu cho ngươi một chút, đây là tằng ngoại tôn
của ta Lô Tử Thiên…nào, Tử Thiên, nhanh bái kiến bá phụ của ngươi đi!
Thiếu niên Lô Tử Thiên hành lễ vấn an, lễ tiết cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng gọn gàng.
Thôi Trung Bình nghe qua đại danh của Lô Tử Thiên, biết hắn là đệ nhất nhân
mới xuất hiện trong giới tiểu bối của Lô gia, rất được chú ý, đồng tử
liền co rụt lại, cười nói:
- Ta xem hài tử này khí khái hào hùng
bức người, đôi mắt sáng như ưng, trên mặt đầy kỳ tướng, không phải vật
trong ao, Lô gia có người kế tục a!
Lô Tử Kiện lắc đầu nói:
- Tiểu Thôi quá khiêm nhượng, tiểu gia hỏa này còn chưa thành tài, không chịu nổi đại nhậm.
Hắn sao, chẳng khác gì Trần Bình thời Hán sơ, lại thiếu đi vài phần khôn
khéo linh hoạt, lại cổ hủ như Tào Ngụy, còn thiếu đi vài phần trầm ổn.
Duy nhất sở trường là âm độc, có thể làm cho đối thủ của hắn vạn kiếp
bất phục. Nhưng âm mưu so với dương mưu dù sao cũng rơi vào tầm thường,
loại người này chỉ có thể sinh hoạt trong bóng tối bí mật, nếu nói muốn
lên đài lộ mặt, là chuyện không thể nào!
Lô Tử Thiên nghe xong lời này không buồn không giận, trên mặt không chút biểu tình đứng yên nơi đó.
Thôi Trung Bình âm thầm thán phục, mặc dù hắn chưa từng gặp mặt Lô Tử Thiên, nhưng hắn đã sớm nghe nói qua, sở trường cùng khuyết điểm của người này hắn cũng đã sớm hiểu rõ, tuổi tác của Lô Tử Kiện đã cao, nhưng vẫn có
thể phân biệt rõ thị phi, thấy rõ tốt xấu, thật sự không đơn giản,
chuyến đi này của mình xem như không tệ.
Lô Tử Kiện nói:
- Tiểu Thôi cũng không phải người ngoài, cũng không cần tiếp tục quanh co lòng vòng…Để ta đoán xem, ngươi đến vì chuyện của đương kim bệ hạ hay
sao?
Thôi Trung Bình trầm giọng nói:
- Lô lão tuệ nhãn,
cho tới nay hoàng gia cùng sĩ tộc chúng ta đều có một tầng quan hệ không muốn người biết được. Bọn hắn kiêng kỵ thị tộc chúng ta thế lớn, cố
tình diệt trừ chèn ép, nhưng bởi vì tộc nhân thị tộc rất nhiều, bảy
thành quan viên trong thiên hạ đều từ thị tộc xuất thân, bọn hắn không
thể không ỷ lại vào lực lượng của chúng ta, cũng không dám làm ra hành
vi quá khích, để tránh tạo thành hỗn loạn.
- Mấy trăm năm qua đều là như thế, song phương đều nằm trong điểm thăng bằng, ai cũng không
muốn đánh vỡ, lẫn nhau đều bình an vô sự. Nhưng từ khi đương kim bệ hạ
lên ngôi, điểm thăng bằng này đã không còn tiếp tục cân đối được nữa.
Không thể không nói đương kim bệ hạ hùng tài vĩ lược, hơn xa tiền nhân.
Hắn cũng không cùng chúng ta đối kháng, mà chỉ quanh co vòng vèo bồi
dưỡng quan viên từ sĩ tộc bên khu vực Quan Lũng cùng đối kháng với thị
tộc Sơn Đông chúng ta. Sơn Đông thị tộc thành danh đã lâu, đã biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho nên mấy đại thị tộc Trung Nguyên, Giang Nam ngược lại mừng rỡ nhìn chúng ta đấu nhau lưỡng bại câu
thương, đều dùng thái độ bàng quan nhìn tranh đấu. Nếu chỉ là như thế
chúng ta cũng không có gì đáng sợ. Dù sao sĩ tộc Quan Lũng căn cơ nông
cạn, tuy đạt được bệ hạ ủng hộ nhưng đối với chúng ta chẳng khác gì châu chấu đá xe, không đáng giá nhắc tới. Nhưng gần đây có một người xuất
hiện đã triệt để phá vỡ sự cân đối này…
Lô Tử Kiện quỳ ngồi, nhắm mắt nghe Thôi Trung Bình nói chuyện, nghe được việc này hai mắt đang
nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong mắt hiện ra tia kỳ quang, thốt ra một
tên gọi:
- Đỗ Hà, Đỗ Thanh Liên!
Nghe danh tự này, sắc mặt Lô Tử Thiên chợt lạnh lẽo, tên người này không chỉ một lần xuất hiện
trong giấc mộng của hắn, trong mắt hắn đột nhiên tràn ngập ý chí chiến
đấu phân chia cao thấp.
Vẻ mặt Thôi Trung Bình nghiêm nghị, đối
với việc Lô Tử Kiện có thể nói ra danh tự này tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn, cho dù Đỗ Hà chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, cho dù Đỗ Hà
chỉ mới thành danh ba năm, nhưng sự hiện hữu của hắn cơ hồ trở thành ác
mộng của các đại thị tộc, tài hoa kinh thế của hắn đã truyền khắp trên
dưới Đại Đường.
- Không sai, chính là hắn, Đỗ Hà, Đỗ Thanh Liên!
Khi nhắc tới danh tự này, một danh tự thật bình thường nhưng trong miệng hắn lại giống như nặng ngàn cân:
- Năm nay Đỗ Hà còn chưa đầy hai mươi, nhưng là kỳ tài có một không hai
suốt mấy ngàn năm qua. Hắn trí dũng, hắn mưu lược, sớm đã vượt qua những tiểu bối cùng lứa tuổi không chỉ một bậc. Hắn cải tạo giấy giá rẻ, lại
để cho toàn bộ hàn môn đệ tử trong thiên hạ có thể dùng được giấy học
tập, hắn cải tạo thuật in ấn, khiến cho giá cả sách vở hạ thấp tới mức
không thể tưởng tượng nổi, lại để cho toàn bộ thiên hạ hàn môn đệ tử đều có thể cầm được sách vở học tập, hắn đưa ra đề nghị lập đồ thư quán,
lại để cho toàn bộ hàn môn đệ tử trong thiên hạ đều có thể học tập được
tri thức trong bất cứ thời khắc nào. Nếu tiếp tục như thế, ta dám đoán
chắc, không ra mười năm, thiên hạ hàn môn đệ tử tất nhiên có thể cùng
thị tộc chúng ta tranh giành cao thấp, thậm chí siêu việt. Người này chỉ dùng hai hạng phát minh, một lời đề nghị đã phá vỡ chuyện mà bao ngàn
năm qua các triều đại hoàng gia không thể làm được. Lô lão…chúng ta
không thể tiếp tục kéo dài thêm thời gian, nếu không triển khai phản
kích, không lâu trong tương lai, chúng ta chẳng khác gì thịt trên thớt,
mặc người chém giết!
Lô Tử Kiện đương nhiên hiểu rõ chuyện này khẩn cấp, trầm giọng nói:
- Lão hủ còn chưa hồ đồ tới mức không phân biệt được phải trái, tình thế
trước mắt không phải ta không biết, nhưng chúng ta không thể động. Đỗ Hà khó lường, Lý Thế Dân càng không được, nếu nói Đỗ Hà là một thanh lợi
kiếm vô kiên bất tồi, Lý Thế Dân chính là mặt thuẫn sau thanh kiếm sắc
bén, tùy tiện xuất kích chỉ biết lộ chuôi cho người ta nắm bắt sơ hở.
Tiểu Thôi hiện tại hẳn đã có kế sách, không ngại nói ra nghe thử xem…
Thôi Trung Bình cười nhẹ một tiếng, nói:
- Lô lão tuệ nhãn, đúng như lời Lô lão đã nói, chúng ta không động được,
nhưng có người có thể động, hơn nữa còn thích hợp cho sự phát triển của
thị tộc chúng ta trong tương lai.
- Ai?
Lô Tử Kiện hỏi một tiếng.
- Ngụy Vương…Lý Thái!
Trong miệng Thôi Trung Bình thốt ra một tên:
- Lý Thái muốn lấy được thái tử vị, địch nhân của hắn chính là đối thủ cũ của chúng ta, Quan Lũng thị tộc Trưởng Tôn Vô Kỵ. Chỉ cần chúng ta có
thể chi trì hắn, trước hết tương lai có thể trải đường cho chúng ta, sau đó có thể đối phó Đỗ Hà, chặt một tay của Lý Thế Dân, lại để cho hắn
sau lưng gặp hỏa hoạn, không rảnh chú ý việc khác!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...