Thành Dương Châu.
Tần Dục nhàn tản đi dạo trên đường cái, nhìn quanh để tìm dê béo làm thịt.
Đây cơ hồ đã là lệ cũ của hắn, nhìn ngoài như một kẻ bất học vô thuật, chơi bời lêu lổng, kỳ thật hắn cũng có chút khó xử, không có biện pháp gì.
Hắn không phải chưa từng nghĩ tới tìm một công việc kiếm sống để chăm sóc Chu đại nương.
Trên thực tế hắn đã từng thử, tuy hắn không biết chữ nhưng tay chân nhanh
nhẹn lại hiểu ý, tuy nhiên tiền bạc kiếm được chỉ đủ miễn cưỡng sống qua ngày, muốn giúp đỡ người khác là không thể.
Đại Đường giàu có,
nhưng Giang Nam ở xa Trường An, không thuộc vùng trọng điểm phát triển
của Đường triều, kinh tế tự nhiên tụt hậu. Số dân chúng nghèo khó vẫn
còn rất lớn, dù không đến nỗi áo rách quần manh, bụng ăn không no nhưng
một phần nhỏ dân chúng lại chỉ có thể duy trì cuộc sống cơ bản, nếu có
chuyện gì ngoài ý muốn hay sinh ra bệnh thì lâm vào túng quẫn.
Tần Dục tự do cơ khổ, nhưng hắn trời sinh lạc quan, cũng không tạo thành
bất mãn, chỉ là không thể nhìn người khác chịu khổ nên vẫn làm nghề cũ.
Tay chân hắn nhanh nhẹn, tốc độ lại nhanh nên rất ít khi bị phát hiện,
nếu có cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Người bình thường thật sự đuổi không kịp hắn.
Lúc này hắn rẽ vào chợ, lách vào dòng người mua sắm tìm mục tiêu ra tay.
Đối tượng ra tay của hắn đều dựa trên một chút đặc trưng,, tốt nhất là mấy
kẻ mập mạp, mập mạp hành động chậm, dù bị phát hiện cũng không thể đuổi
theo hắn, tiếp đó là người độc thân mặc y phục hoa lệ, cộng thêm tâm sự
nặng nề thì dù mất tiền cũng không biết.
Ở Tê Linh tự, Phùng Đông Vũ chính là đối tượng kiểu thứ hai, trong lòng hắn tràn ngập ý báo thù, cũng là đối tượng tốt để ra tay.
Đột nhiên hắn nhìn thấy một
người thích hợp, cách bên trái hắn chừng hai mươi thước là một thanh
niên tầm ngoài hai mươi tuổi, y phục bóng bẩy, trong tay vung vẩy ngọc
bội, khuôn mặt vênh váo.
Gã nện bước nghênh ngang, tất cả đều phù hợp với điều kiện ra tay của Tần Dục. Hắn quan sát một lúc thấy bên
hông trái thanh niên hơi phồng lên, đương nhiên là chỗ giấu túi tiền.
Tần Dục mừng rỡ, không đếm xỉa tới tới gần thanh niên.
Thời khắc hành động đã đến.
Thanh niên cao ngạo giống như một con thiên nga, không hề biết trên quần áo đã có một vết rạch.
Tần Dục đi vào một hẻm nhỏ không người, lấy túi tiền nặng trịch ra, nhếch miệng cười cười, thầm nghĩ:
- Nặng chừng hai cân, đoán chừng có nhiều tiền rồi. Lão Vương phố tây
sinh bệnh, Triệu ca bốn mươi tuổi phố đông còn chưa có con, còn có Nhị
Oa tử trong thôn từ khi sinh ra đến nay chưa hề có quần áo mới.
Hắn mở chiếc túi ra, nhất thời ngây dại.
Bên trong cũng không phải là tiền Khai Nguyên thông bảo, từng khối đều là ngân lượng.
Tại Đường triều, một ngân lượng thường là một lượng, hai cân chừng hai mươi lượng, một ngân lượng tương đương bốn ngàn một trăm tệ đời sau, hai
mươi lượng là hơn tám vạn hai ngàn tệ.
Tại đời sau, đây cũng là một khoản lớn, huống chi là cổ đại.
Tần Dục trợn tròn mắt, lúc này mới ý thức được vừa rồi không phải mình làm
thịt một đầu dê béo, không, không phải là dê béo, phải gọi là trâu mập.
Nhiều tiền bạc như vậy, không gọi vậy thì là gì?
Tiền bệnh Lão Vương, tiền Triệu ca cưới vợ, tiền quần áo của Nhị Oa tử, mua
thêm mứt quả, còn có Triệu đại gia cà nhắc không thể cày ruộng, cả nhà
phải ra kéo cày, giờ cũng có thể mua một con trâu.
Còn có đường
trong thôn lầy lội nhưng không ai sửa chữa, lúc trước Chu đại nương cũng vì vậy mà trượt ngã, bây giờ cũng có thể sửa.
Còn có......
Hắn suy nghĩ rất nhiều chỗ cần dùng tiền, duy chỉ có không có nghĩ qua chính hắn......
…
Thư của Đỗ Hà gửi từ Tô Châu đến Trường An mất hơn hai mươi ngày hành trình.
Ba phong thư của Đỗ Hà phân biệt đều đến tay người nhận.
Từ khi biết được dịch bệnh phía nam, Đỗ Hà đích thân tới Tô Châu chỉ huy
kháng dịch thì Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn đều khó có thể giữ bình tĩnh.
Nhìn chung lịch sử, dịch bệnh cũng không ít nhưng lại không có quan viên nào có can đảm dám chống lại dịch bệnh, bởi vì dịch bệnh mang đến chỉ
có sợ hãi cùng tử vong.
Hành động này của Đỗ Hà có thể nói tuyệt
đối là người đầu tiên qua mấy ngàn năm, Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn cũng
không thể tự hào vì trượng phu mà lo lắng, chỉ sợ Đỗ Hà cũng nhiễm dịch
bệnh, cả ngày lẫn đêm hãi hùng, nếu không vì tình huống không cho phép,
các nàng thật muốn tự mình chạy tới Tô Châu cùng chung tiến thối.
Hôm nay đọc thấy hết thảy không việc gì, dịch bệnh đã được khống chế đều vỗ án chúc mừng, mừng rỡ như điên.
Lý Tuyết Nhạn tuy là phụ nữ nhưng tính cách hoạt bát, vỗ tay cười nói:
- Đây là tin tức cực tốt, cần mau chóng báo cho công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng).
Trường Nhạc kéo tay nàng nói:
- Không cần vội, còn không biết tính nết chàng sao, có thể viết thư cho
chúng ta dĩ nhiên sẽ không quên công công bà bà, không chừng bọn họ còn
biết sớm hơn chúng ta.
Đúng như Trường Nhạc nghĩ, bên phủ Thái Quốc Công phủ cũng bắt đầu náo nhiệt.
Biết được Đỗ Hà không bị dịch bệnh lây, ngược lại dẫn dân chúng khắc phục
dịch bệnh, làm rạng rỡ tổ tông, cả nhà vội vàng làm lễ tế tổ long trọng.
Lý Thế Dân là người nhận được tin trễ nhất. Trong triều đã nói quá nhiều,
trong lòng hắn cũng bất ổn, dịch bệnh lần này quan hệ đến an nguy mười
lăm vạn người, lại quan hệ đến biến động phía nam, thật sự không được
phép nửa điểm qua loa.
Vốn chuyện này coi như đại sự, hôm nay xem ra còn liên lụy đến thế cục tương lai của Đại Đường.
Đại Đường có địa vị hôm nay, đó là dựa vào quyền đầu dành được nhưng lại có một đám người cho rằng Đại Đường có hôm nay hết thảy dựa vào thành tựu
về văn hoá giáo dục, mà không phải võ công.
Mỗi lần Đại Đường đối ngoại dùng binh, bọn họ đều làm ầm ĩ. Nếu như việc này không thể giải
quyết tốt thì những văn nhân kia nhất định quy nguyên nhân phát sinh
dịch bệnh là vì Đại Đường mấy năm này, động binh làm cho trời xanh tức
giận. Về sau Đại Đường muốn đối ngoại động võ, sẽ gặp phải trở ngại cực
lớn.
Lần này Đỗ Hà không thể thất bại, bởi vì một câu của hắn trước đó đủ để ảnh hưởng tương lai của Đại Đường.
Vừa lúc đó, hắn nhận được thư của Đỗ Hà, cũng không phải là tấu chương mà
chỉ là thư tín bình thường, trong thư Đỗ Hà chỉ kể sơ qua tình hình.
Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà thật sự giải quyết xong chuyện liền đứng lên, cười to nói:
- Tiểu tử này, thật là có bản lĩnh...... Hừ, trẫm cũng muốn nhìn xem đám
văn thần còn có lời gì nói...... Không được, như vậy cũng quá tiện nghi
cho bọn chúng...... Trẫm lần này ăn theo hiền tế, cùng các ngươi chơi
một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...