- Đại phu, thế nào?
Lý Dật Phong là người lương thiện, hay giúp đỡ mọi người, trong đám sư huynh đệ, hắn là người được quý trọng nhất.
Hắn vừa bị bệnh, một đám người đã vây quanh phòng ngủ.
Ngay cả Ba Vũ Hưng mới trở thành đồ đệ của Chu Chấn Uy cũng cảm thấy lo
lắng. Lý Dật Phong từng nhiều lần chỉ điểm võ nghệ cho hắn, khiến hắn
rất có hảo cảm.
Chu Linh Linh còn lo lắng đến mức muốn khóc.
Ẩn Long cốc chẳng khác gì là một thôn trang nhỏ, Trần Tử Du ẩn núp ở nơi này nhiều năm, sớm đã
phái người cưỡng ép mời đại phu định cư trong sơn cốc, để tiện cứu chữa cho bọn họ.
Người Trần Tử Du mời đến là một danh y địa phương, có trình độ y thuật không
tệ, nhưng lúc này lại cau mày, khó hiểu, ngạc nhiên nói:
- Quái lạ, lão phu làm nghề y ba mươi năm, còn chưa bao giờ thấy qua chứng bệnh quỷ dị như vậy.
Hắn tựa hồ bị bệnh, nhưng lại có dấu hiệu trúng độc, rút cuộc là trúng độc
hay là bị bệnh, cái này.... Ta cũng không nói chính xác được, gần đây có phải hắn ăn phải thứ gì không nên ăn không, có dị trạng gì không?
- Mọi người đều có dị trạng ngứa giống nhau, một loại ngứa ngáy ăn sâu vào tận xương tủy, còn có nốt đỏ như vậy.
Người trả lời chính là Tào Nghi, hắn ở cùng phòng với Lý Dật Phong, là người
biết rõ ràng nhất, liền cho đại phu xem chấm đỏ trên người mình.
Đại phu trừng mắt nhìn chấm đỏ trên người hai người, lại thấy khuôn mặt
cường tráng của Tào Nghi cũng xám trắng như Lý Dật Phong, giật mình hỏi:
- Hai người các ngươi ở chung hay sao? Bệnh trạng của ngươi có sau hắn sao?
Tào Nghi suy nghĩ nhẹ gật đầu.
- Dịch bệnh.
Đại phu kinh hãi kêu lên, sợ tới mức né tránh Lý Dật Phong, Tào nghi, từ xa kinh hãi chỉ vào hai người bọn họ.
Hai chữ “dịch bệnh” tựa hồ không có lực lượng nào, nhưng lại khiến người nghe không khỏi tự chủ lùi xuống.
Dịch bệnh chính là ôn dịch.
Ở thời cổ đại bất luận là thiên tai gì đều không đáng sợ bằng ôn dịch,
nếu khống chế được thì là việc nhỏ, nếu không khống chế được, tử thương
mấy vạn thậm chí mười vạn thậm chí trăm vạn cũng là chuyện thường thấy,
uy lực của nó không thua gì một trận đại chiến Chu Chấn Uy trầm mặt phẫn nộ quát:
- Đừng vội nói bậy.
Lúc này đại phu đã chạy ra ngoài phòng kêu lên:
- Mặc dù ta không biết là bệnh trạng gì, nhưng nhìn tình huống trên người bọn họ, chắc chắn là dịch bệnh.
Hắn đã sợ đến mức rời đi.
Cho dù là đại phu, đối mắt với ôn dịch cũng phải nhượng bộ lui binh, nào dám trị liệu.
Thấy đại phu hoảng sợ như vậy, mọi người trong phòng đều im lặng không nói gì.
Tào Nghi bỗng nhiên ngã xuống mặt đất, bất giác cảm thấy đầu óc choáng váng.
Lúc này lão tứ Hàn Phong Hàm vốn giao hảo với Tào Nghi, cũng cảm thấy trên
người ngứa ngáy, kéo tay áo lên, đã thấy chấm đỏ xuất hiện.
- Sư phụ.
Hàn Phong có ý kéo dài khoảng cách, kéo tay áo cho bọn họ nhìn.
Sự thật đã được chứng thực, đây quả thật là dịch bệnh, hơn nữa truyền bá cực nhanh.
Bọn họ đều là người luyện võ, thể chất mạnh gấp 10 lần người bình thường.
Nhưng hôm qua Lý Dật Phong vừa tới, chỉ một ngày tiếp xúc, Tào Nghi, Hàn
Phong Hàm đều lần lượt trúng chiêu, đây là chuyện cực kỳ đáng sợ.
Chu Chấn Uy đột nhiên biến sắc, kinh hãi quát:
- Linh Nhi.
Chu Linh Linh cũng nhớ lúc trước mình đã gãi vào lưng Lý Dật Phong, cũng
vén ống tay áo lên nhìn, chấm đỏ khó coi cũng đã xuất hiện trên cánh tay ngọc.
- Sư phụ, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Lão Ngũ âm trầm, thần sắc nghiêm túc, không biết làm thế nào cho phải.
Chu Chấn Uy thở dài nói:
- Đi thôi, xuất cốc, mặc kệ xuất cốc nguy hiểm như thế nào, Đường quân đối đãi chúng ta như thế nào, còn hơn là ở đây chờ chết.
Hắn căn bản không để ý đây có phải dịch bệnh hay không, trực tiếp ôm lấy Lý Dật Phong, sau đó kêu Hàn Phong Hàm vịn Tào Nghi, kêu người liên can đi ra ngoài sơn cốc.
Cửa phòng vừa phòng, Trần Tử Du và đám người
phản Trần Tử Du cũng vội vàng chạy đến, bọn hắn đều nhận được tin tức
trong cốc phát sinh dịch bệnh. Dịch bệnh này nguy hại quá lớn, cũng làm
cho người ta quá mức sợ hãi, mặc dù bọn họ đang xung đột với nhau, nhưng lại thần kỳ nhất trí trong vấn đề này, đều hy vọng Chu Chấn Uy có thể
hoả táng người nhiễm bệnh để phòng ngừa dịch bệnh lan tràn.
Chu Chấn Uy thấy đám người xưng huynh gọi đệ này có ý đồ ném đá xuống giếng, giận quá thành cười:
- Chu Chấn Uy ta đúng là có mắt như mù, lại đi xưng huynh gọi đệ với lũ
khốn khiếp các ngươi hơn mười năm, thật sự là vô cùng ngu xuẩn. Các
ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không liên lụy đến các ngươi, nếu ta và
ngươi còn có thể sống sót, món nợ của chúng ta đến lúc đó sẽ tính toán.
Hiện tại ta muốn xuất cốc, nếu ai dám ngăn cản, đừng trách ta đao kiếm vô tình.
Hắn vốn có dáng người cường tráng, lúc này trợn mắt, rất có khí thế Trương Phi mãnh liệt.
- Chúng ta đi.
Chu Chấn Uy hừ lạnh, mang theo một đám đồ đệ và hơn mười tâm phúc ngẩng đầu bước ra ngoài cốc.
Trần Tử Du biết Chu Chấn Uy là người mở đầu, người theo hắn vô số kể. Hắn là chủ mưu, nếu bị bắt, sẽ không thể sống sót.
Cho nên hắn là người duy nhất không có tâm tư đầu hàng trong số những người này, cho dù chết, hắn cũng không thể trở thành tù binh của Đường quân.
Thế cục trước mắt có thể nói là sơn cùng thủy tận, nhưng cũng không phải không có đường sống, ít nhất Vân Trác đã chạy ra ngoài, không chừng
thật sự có thể thoát khỏi đuổi bắt của Đỗ Hà, nghĩ ra biện pháp tới cứu
hắn.
Mặc dù hắn biết khả năng này cực kỳ nhỏ bé, nhưng dù sao vẫn mạnh hơn đưa mình vào chỗ chết, hạ lệnh giết người, dù thế nào cũng sẽ
làm tấm gương cho người trong cốc.
Nhìn đám binh sĩ vây quanh
mình, Chu Chấn Uy không ngờ Trần Tử Du thật sự dám ra tay, gầm lên, giao Lý Dật Phong cho Chu Linh Linh, lấy ra Cửu Hoàn đao, Mặc Ngọc kiếm, một đao một kiếm, để ngang trước ngực, lạnh lùng nói:
- Bây giờ đi theo ta.
Đao kiếm vung vẩy, gầm thét xông về phía trước. Máu tươi bắn ra, Chu Chấn
Uy xung trận tiến lên phía trước, đánh nát biển người như thủy triều
phía trước. Tay trái cầm Cửu Hoàn đao bổ chém khắp nơi, đòn thế bá liệt, mỗi một đao bay ra đều chặt đứt tứ chi, huyết nhục bay tứ tung, tay
phải cầm Mặc Ngọc kiếm đâm kích, mỗi một kiếm đều đâm vào chỗ hiểm,
không có tốn nhiều khí lực. Những người xung quanh không ai
dám tới gần, phàm là người tiến vào phạm vi công kích, nhất định sẽ bị một kích mất mạng, không có khả năng sống sót.
Trong chốc lát đã tạo ra một đường máu.
Quân doanh Đường quân bên ngoài Ẩn Long cốc.
Vì có thể quan sát bố trí phòng tuyến trong cốc, Tô Định Phương kêu người
dựng một gò núi cao gần hai trượng trong quân doanh Đường quân.
Lúc này Đỗ Hà và Tô Định Phương đang ở trên gò núi nói chuyện, hai người
bọn họ đều được Lý Tĩnh thường xuyên chỉ điểm, bởi vậy có nhất trí thần
kỳ về dụng binh, trao đổi lẫn nhau, rất có hứng thú.
Bọn hắn đang triển khai thảo luận phòng tuyến trong sơn cốc.
Bởi vì phòng tuyến này do Đỗ Hà bố trí, cho nên hắn nằm ở bên trấn thủ, còn Tô Định Phương ở bên tấn công, hai người sôi nổi tranh luận, mỗi người
một câu, cũng rất có cảm giác như giao phong trên chiến trường.
Đúng lúc này, Đỗ Hà đột nhiên nghe thấy trong cốc truyền đến tiếng kêu, không khỏi ngạc nhiên chăm chú quan sát.
Tô Định Phương nhếch miệng cười nói:
- Xem ra kế sách của lão đệ thành công rồi, bọn chúng đã bắt đầu nội đấu, tự loạn trận cước, có lẽ không đến mấy ngày nữa, chúng ta có thể chiến
thắng quay về Trường An.
Đỗ Hà cũng gật đầu tán đồng, nhưng lập
tức lộ ra thần sắc chấn động, hắn thấy Chu Chấn Uy trái đao phải kiếm,
giết người như chém dưa thái rau cũng không khỏi giật mình.
Sắc mặt Tô Định Phương cũng ngưng trọng nói:
- Đúng là dũng tướng, so với Tần tướng quân năm đó sợ là cũng không hề
thua kém, không ngờ trong phản quân còn có nhân vật cao minh như vậy.
Đỗ Hà thấy Chu Chấn Uy hai tay phối hợp cực kỳ tinh diệu, đao trảm tứ
phương, kiếm đâm chỗ hiểm, phối hợp khăng khít, một cương một nhu, hai
loại võ kỹ bất đồng lại khiến hắn thông hiểu đạo lý, tự hình thành một
loại kỹ nghệ hoàn toàn mới, cũng không nhịn được tán thưởng, thầm nghĩ:
- Xem ra đồn đãi không sai, võ nghệ của Chu Chấn Uy không hề thua kém sư phụ Cầu Nhiêm Khách của hắn.
Hắn đang nghĩ như vậy, đột nhiên nhìn thấy Ba Vũ Hưng cũng ở bên trong, múa may đôi song chùy bằng thép ròng, vô cùng uy mãnh, thần lực bản thân
phối hợp với nội công cương mãnh bá đạo của Thiết Kỳ môn, chùy hạ xuống
cũng không có kẻ nào địch nổi, cũng âm thầm tán thưởng. So với khi mới
gia nhập võ quán Chấn Uy trước kia, Ba Vũ Hưng đã có biến hóa thoát thai hoán cốt, chắc chắn đã nhận được chỉ điểm của danh sư.
Hiện tại có Ba Vũ Hưng , Đỗ Hà đương nhiên không cách nào không quan tâm, vì vậy nói:
- Tô lão ca trong đây có tâm phúc lưu lại của ta, ngươi hãy cho ta một đội binh mã, cứu bọn chúng ra.
Tô Định Phương vốn định để cho bọn chúng tự giết nhau, nhưng nghe Đỗ Hà nói vậy cũng hào hứng:
- Đi, dù sao mấy ngày rồi không ở trên chiến trường, lão ca ta cũng thấy ngứa ngáy tay chân rồi.
Lúc này chọn 300 thân vệ triển khai luồng tấn công thứ nhất với Ẩn Long cốc.
Đỗ Hà đương nhiên không thể đứng yên chờ đợi, cũng theo đội ngũ cùng xung phong xông lên..
Đường quân chỉ thủ chứ không tấn công, khiến trong lòng quân địch chưa bao
giờ trải qua chiến trường cũng có lười biếng, lại thêm một lòng muốn
ngăn chặn người của võ quán Chấn Uy, cũng không để ý đến phòng tuyến ở
miệng hang.
Tô Định Phương, Đỗ Hà đều là người lão luyện trên sa
trường, thấy trời ban cơ hội tốt như vậy, làm sao không nắm bắt cơ hội,
lập tức đột kích. Trong lúc cung tiễn địch quân còn chưa kịp bắn đã xông tới phía trước, trực tiếp triển khai trận giáp la cà.
Đỗ Hà một
đao đánh chết một gã tặc binh, thò tay đoạt lấy thanh kiếm của hắn,
đang muốn quăng ra, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình dáng trái đao phải kiếm của Chu Chấn Uy, trong lòng khẽ động, hai tay cũng bắt đầu bay
múa. Hắn trái kiếm phải đao, kiếm là Thiết Huyết thập tam thức, đao là
Thiết gia đao pháp, đường đi vô cùng cương mãnh, chiêu sau hơn chiêu
trước, uy lực rõ ràng tăng lên rất nhiều, chỉ có điều ít luyện nên chưa
quen tay.
Hắn thích thú mỉm cười, cũng manh nha suy nghĩ mới, uy
lực của đao trên chiến trường mạnh hơn kiếm, nhưng nếu gặp phải áo giáp, kiếm lại có lợi thế hơn đao, nhưng nếu hợp nhất cả đao và kiếm, bổ sung cho nhau, uy lực trên chiến trường nhất định là bất phàm.
Thân
binh của Tô Định Phương đều là chiến sĩ trải qua bách chiến, lại thêm
hai hổ tướng bọn họ tự mình lĩnh đội công kích, uy lực vô cùng, không
bao lâu đã cùng với bọn người Chu Chấn Uy tiền hậu giáp kích, mở ra một
đầu máu, che chở bọn hắn lui xuống.
Tiến vào quân doanh Đường
triều, Chu Chấn Uy thần sắc phức tạp tiến lên nói lời cảm tạ, Đỗ Hà thấy Lý Dật Phong, Tào Nghi lần lượt hôn mê, cũng vội vàng hỏi thăm nguyên
do.
Chu Chấn Uy thở dài nói:
- Bọn họ nhiễm dịch bệnh.
Đỗ Hà ngẩn ngơ, trong đầu nảy sinh suy nghĩ hoang mang, dịch bệnh có tổn
thương cực lớn, nhưng lúc loạn thế hoặc thiên tai mới có thể phát sinh.
Hiện giờ thái bình thịnh thế, ở đâu ra ôn dịch?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...