Đại Đường Đạo Soái

Lời nói của Vân Trác làm Đỗ Hà mừng rỡ, vừa bắt đầu là hắn đã
biết Vân Trác tuyệt đối không phải độc thủ chân chính đứng sau màn, hắn
còn chưa đủ lực lượng này. Nếu ban đầu Tống Nhạn Nhi lựa chọn rời khỏi
Lý Kiến Thành thì nhất định sẽ không để cho con của mình mạo hiểm tính
mạng đi báo thù. Huống chi ngày trước khi Tống Nhạn Nhi rời đi, căn bản
không biết về Lý Kiến Thành, chỉ yêu hắn như Lý Thành, sau khi vừa biết
được thân phận chân thật của hắn đã lập tức xuôi nam. Cho nên Vân Trác
không có khả năng nhận được được nhiều dư nghiệt của Lý Kiến Thành như
vậy, còn hiểu rõ chuyện của Lý Kiến Thành.

Cũng chỉ có một lời
giải thích, có một người lòng dạ khó lường biết rõ sự tồn tại của Tống
Nhạn Nhi, biết rõ Lý Kiến Thành còn một đứa con lưu lạc, cho nên chiêu
mộ những đồng liêu còn phân tán các nơi lợi dụng thân phận của Vân Trác
mà báo phục.

Vân Trác tuy là con của Lý Kiến Thành, địa vị cao thượng, nhưng tuyệt đối không phải là người giật dây.

Thẳng đến trước đó không lâu, khi Đỗ Hà trà trộn được vào bên trong tổ chức
dư nghiệt, trong một lần vô tình từ trong miệng Vân Trác mới biết được
hắn còn có một nghĩa phụ.

Có thể làm cho một thiếu chủ như Vân
Trác xưng hô là nghĩa phụ, rất hiển nhiên người đó mới là kẻ chủ mưu
phía sau màn, hắn mới đích thật là người chủ trì tất cả. Chỉ là Vân Trác cùng nghĩa phụ kia phân công nhau làm việc, một người đứng phía trước
chỉ huy, một người đứng sau màn trù tính, cũng bởi vậy Đỗ Hà còn chưa có kịp gặp mặt kẻ chủ mưu sau màn, càng không có cơ hội xâm nhập vào sào
huyệt của bọn hắn tìm tòi đến tột cùng.

Cho nên Đỗ Hà mới nghĩ ra kế sách đả thảo kinh xà, chỉ khi để cho Vân Trác ý thức được tình thế
nghiêm trọng hắn mới có thể đi tìm nghĩa phụ thương nghị, cũng chỉ có
như vậy mới có thể tìm được sào huyệt chính thức của dư nghiệt Lý Kiến
Thành.

Vân Trác có thể mang theo hắn cùng đi đó là tốt nhất, mặc
dù không có ý định dẫn theo hắn, hắn cũng quyết định sẽ cải trang âm
thầm theo dõi.

Trưa hôm đó, Đỗ Hà thông báo một tiếng với Vũ Mị Nương, cùng Vân Trác giục ngựa đi về hướng nam.

Trên đường đi Đỗ Hà cũng không hỏi vị trí cụ thể, chỉ mượn cơ hội nói chuyện phiếm hỏi thăm nghĩa phụ của Vân Trác là người ra sao.

Vân Trác cũng thản nhiên nói:


- Nghĩa phụ tên là Trần Tử Du, là một trong những mưu thần dưới trướng
cha ta, cũng là người mà ta kính trọng nhất trong cuộc đời này. Còn nhớ
khi ta vừa hiểu chuyện, nhớ mang máng mẫu thân bị bệnh mà chết, là nghĩa phụ đã tìm được ta, lại để cho người dạy ta võ nghệ, dạy ta học tập,
đối đãi ta như thân nhi tử. Hắn để cho ta biết được huyết cừu của thân
phụ mình, hơn mười năm qua hắn không lúc nào không nhớ tới muốn đền đáp
ân tri ngộ của phụ thân ta, báo thù cho cha ta. Nếu không có hắn, chỉ sợ ta đã là một cô nhi không cha không mẹ lưu lạc đầu đường, dựa vào hành
khất mà sống!

Đỗ Hà không nhớ rõ trong lịch sử có nhân vật như thế, nhưng cũng không dám khinh thường.

Hắn vô danh có lẽ bởi vì hắn thất bại trong cuộc báo phục, cũng không phải
bởi vì bản thân hắn làm chưa đủ, có thể ở trong vòng mười năm đem dư
nghiệt của Lý Kiến Thành vốn đã tan rã tụ tập lại lần nữa, chỉ dựa vào
điểm này cũng đủ làm người ghé mắt, không thể không cẩn thận mà đối đãi.

Bọn họ một đường xuôi nam, đi tới Việt Châu Hội Kê, chuyển tiếp sang hướng
nam, đi tới Dũng Giang Khẩu, dân bản xứ ưa thích xưng hô nơi này là Vọng Hải Trấn, danh như ý nghĩa, trước mặt thôn trấn là biển cả mênh mông
bát ngát.

Bởi vì thủy triều lên xuống thật nhiều, cho nên những
hộ gia đình ở lại đây không nhiều lắm. Chỉ có khoảng trăm gia đình, mà
đại đa số đều là ngư dân, dùng đánh cá mà sống.

Vân Trác đi vào một ngôi nhà đơn sơ, gõ cửa ba lần, lập tức nói:

- Trừ Lý phỉ, vi phụ tuyết hận!

Cửa phòng mở ra, một nam nhân ngăm đen khỏe mạnh tinh tráng bước ra.

Nam nhân cũng không trả lời, chỉ nhìn Vân Trác gật nhẹ đầu, phủ thêm một chiếc áo ngoài hướng bờ biển đi tới.

Đi tới bến tàu có đội thuyền bỏ neo, đa số là thuyền đánh cá, chỉ có thật ít thuyền chở khách.

Bọn họ đi lên một chiếc thuyền, hướng phía đông chạy tới.

Đỗ Hà thấy phương hướng thuyền chạy có chút hiểu ra, hỏi:

- Nguyên lai là dùng hòn đảo hải ngoại làm cơ sở, quả nhiên mưu tính sâu xa!

Vân Trác cười nói:

- Đây là địa phương do nghĩa phụ ta lựa chọn, hắn nói Ông Sơn tiến có thể công, lui có thể thủ, Hải Trung Châu địa thế hiểm ác, là nơi đặt chân
tốt nhất!


Đỗ Hà cũng gật đầu đồng ý, địa danh về Hải Trung Châu
hắn cũng chưa từng nghe qua, nhưng lại biết địa phương Vân Trác nói là
chỗ nào. Nơi này có quần đảo nổi tiếng tên Chu Sơn, còn có thanh danh
Đông Hải đệ nhất thôn. Trong “Sử ký” có viết: Tần triều Từ Phúc tại đông nam duyên hải Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu tam đảo tìm được tiên dược trường sinh bất lão, trong đó Bồng Lai tiên đảo được gọi là Đại
Sơn đảo trong Chu Sơn cảnh nội.

Đường triều sơ kỳ Giang Nam cũng không quá phát đạt, càng đừng nói tới hải đảo ở cách xa đại lục.

Nơi này địa vực rộng lớn, ít ai lui tới, đừng nói là ẩn thân mặc dù là tàng giấu một chi đại quân cũng không thành vấn đề.

Chẳng hạn như Trần Tử Du cũng biết lựa chọn Hải Trung Châu làm cứ điểm.

Dù sao là thuận tiện, an toàn, bảo địa có thể tiến lui cũng rất hiếm thấy, Hải Trung Châu vừa lúc là một trong số đó.

Đi trên biển suốt một ngày rưỡi, một tòa núi cao hùng vĩ dần dần xuất hiện trước mắt Đỗ Hà.

Vân Trác giới thiệu với Đỗ Hà:

- Nơi này là Ông Sơn, cũng là chỗ ở của nghĩa phụ ta. Toàn bộ thuyền chở
khách của Vọng Hải Trấn đều là người của chúng ta, muốn đến Ông Sơn phải có khẩu lệnh nhất định. Khẩu lệnh chính xác thì người chèo thuyền sẽ
đưa tới tận đây, trực tiếp lên núi. Nếu là lữ khách thì mang sang chỗ
bến tàu, chỗ đó có một thôn trang nhỏ, trong thôn trang cũng có mấy trăm người, đương nhiên cũng là người của chúng ta. Lữ khách cũng chỉ đến du ngoạn, thì không cần lưu ý, nếu hỏi lung tung này nọ, lòng dạ khó lường chính là tựa đưa mình vào miệng hổ!

Đỗ Hà có câu nói kẹt trong
cổ họng nhưng không hỏi thẳng ra. Hắn muốn hỏi người sống trong thôn
nguyên lai đi đâu, nhưng đáp án cũng đã thật rõ ràng.

Nghĩ lại
Hải Trung Châu được chăm sóc nghiêm mật như thế, đã có thể khẳng định
nơi này chính là sào huyệt dư nghiệt Lý Kiến Thành không thể nghi ngờ.

Hai người đi tới bến tàu ẩn giấu dưới chân núi, theo con đường mòn ruột dê đi thẳng lên núi.

Đường núi thật khó đi, trực giác của Đỗ Hà nói cho hắn biết ở trong chỗ tối
có rất nhiều trạm gác ngầm, dù muốn lén lút lên núi cũng không dễ dàng,
hơn nữa càng lên cao càng nghiêm mật. Đi ước chừng nửa canh giờ, ngay vị trí sườn núi có một sơn cốc cực lớn xuất hiện ngay trước mặt.

Sơn cốc có ba mặt núi vây quanh, một mặt hướng bên ngoài, chỉ có một con
đường nhỏ chẳng khác gì nhất tuyến thiên có thể nhập cốc, có thể nói chỉ cần một người trấn giữ là vạn người khó qua.


Trong cốc chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, không thua gì một thị trấn nhỏ.

Nơi này địa thế bằng phẳng, núi non xanh um, dòng suối róc rách. Thanh tùng cùng đan phong che khuất bầu trời, tạo thành thiên nhiên bình chướng
chẳng khác gì một thế ngoại đào viên, trong sơn cốc có hơn trăm ngôi
nhà, bên phải là một giáo trường thật lớn, trên giáo trường có hơn ngàn
người đang huấn luyện. Trên tay họ cầm đao kiếm cùng thuẫn làm bằng gỗ,
đang cùng nhau đối chiến.

Với ánh mắt của Đỗ Hà không khó nhìn ra được những người kia đều là những chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến tinh
nhuệ, có lẽ còn kém hơn cường binh dũng tốt dưới trướng của hắn, nhưng
những tướng sĩ bình thường chưa hẳn hơn được bọn họ, duy nhất thiếu hụt
chính là còn chưa phối hợp hoàn chỉnh, theo cách luyện tập của họ mà
xem, nếu họ biết phối hợp sẽ biến thành uy hiếp cực lớn.

Đỗ Hà nhịn không được kêu lên một tiếng:

- Địa phương tốt, đội ngũ mạnh, không tệ, thật sự là không tệ!

Vân Trác tự đắc nói:

- Nơi này gọi là Ẩn Long Cốc, hơn mười năm trước nghĩa phụ ta vô tình
phát hiện. Những quân tốt này là thành quả cố gắng suốt mười năm của lão nhân gia, không ngừng hấp thu nhân tài từ Chấn Uy võ quán. Những quân
tốt kia đều nhận qua luyện tập võ kỹ chính quy, mỗi người đều là tinh
nhuệ, lấy một đánh mười không chút nào khoa trương.

Trong nội tâm Đỗ Hà khẽ động, âm thầm cười lạnh:

- Ẩn Long Cốc, khẩu khí thật lớn, ta xem các ngươi nhiều nhất là một đám độc xà mà thôi, còn vọng

xưng long?

Hắn nhìn đội ngũ mà Vân Trác xưng là đội mạnh kia, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ trong dư nghiệt của Lý Kiến Thành không có lương tướng sao?

Tinh tế nghĩ lại, hắn cũng chợt giật mình. Ở cuối thời Tùy triều thiên hạ
đại loạn, Lý Thế Dân chủ chiến bên ngoài, Lý Kiến Thành chủ nội, một
người bên ngoài chinh chiến, một người bên trong trị quốc. Lý Thế Dân
chủ chiến đương nhiên là tiếp xúc đại tướng danh tướng, mà Lý Kiến Thành chủ nội đương nhiên tiếp xúc đa số là văn nhân. Cho nên Lý Kiến Thành
thiếu tướng, duy nhất tín nhiệm La Nghệ, Tiết Vạn Quân, Tiết Vạn Triệt
mấy vị tướng quân nếu không bị giết cũng đã bị Lý Thế Dân thu phục.

Trần Tử Du có thể chiêu mộ được nhiều bộ hạ cũ của Lý Kiến Thành, tự nhiên
là dùng văn nhân làm chủ, nhân tài chính thức hiểu được luyện binh dẫn
binh lại không bao nhiêu.

Đỗ Hà khẽ mỉm cười nói:

- Dùng

chiến lực tính toán, đội ngũ này mười người có thể thắng trăm người,
trăm người có thể thắng ba trăm, nhưng ngàn người sẽ không địch lại đội
ngũ ngàn người của Đường triều!

Vân Trác khẽ giật mình kinh ngạc, không phục nói:

- Đây là vì sao, ta từng cùng Đường triều quân tốt giao thủ, bọn hắn so ra còn kém những binh sĩ này!

Đỗ Hà nói:

- Đội ngũ thiện chiến chính thức không phải chỉ dựa vào thực lực cá nhân, mà là lực lượng đoàn đội. Chiến trường chính thức tác dụng của vũ dũng
cá nhân có thể phát huy cực kỳ bé nhỏ, quân tốt mới thật sự là lực sát
thương. Chi đội ngũ này vừa vặn đi ngược lại cùng thế cục chiến trường,
bọn họ chú trọng chiến lực cá nhân, đối với việc phối hợp đoàn thể hoàn
toàn không hiểu biết gì cả. Điều này cũng giống như lão hổ rất cường
đại, nhưng vẫn còn kém hơn cả quần thể lang sói!

Lão hổ tuy được xưng là bách thú vương, nhưng thiên địch của nó trong rừng rậm chính là sài lang.

Mặc dù là lão hổ hung mãnh, nhưng gặp phải bầy đàn sài lang cũng phải đi
đường vòng, bằng không chỉ còn con đường chết, trở thành thực vật trong
bụng sài lang.

Vân Trác không phản bác được, nhưng không hề nổi giận, cười nói:

- Lời nói của Đỗ huynh ta nhớ kỹ, ta sẽ thương nghị với nghĩa phụ việc
này, nhìn xem hắn có thể đem họ giao cho ngươi huấn luyện hay không!

Hai người vừa cười vừa đi tới.

Những người đi ngang qua nhìn thấy Vân Trác đều hành lễ vấn an, đối với Đỗ Hà lại dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát.

Vân Trác cũng cười chào hỏi.

Không bao lâu, bọn họ đi vào tận sâu trong sơn cốc, một tòa lầu lớn xuất hiện trước mặt họ, Vân Trác lại cho người đi vào trong thông báo một tiếng.

Chỉ sau một lúc đã có người mời hắn đi vào, còn cường điệu chỉ thỉnh một mình Vân Trác.

Vân Trác tỏ vẻ áy náy để Đỗ Hà chờ đợi một lát.

Đỗ Hà mỉm cười tỏ vẻ hiểu được, sau khi Vân Trác đi vào bên trong, hắn
đứng nơi đó nhìn ra xa toàn bộ sơn cốc, trong nội tâm suy nghĩ nếu như
trong tay có quân đội, nên làm sao mới có thể một lần hành động phá được sơn cốc thủ vệ nghiêm mật này.

Sơn cốc này là kỳ tích của thiên nhiên, thế núi hiểm trở, còn trải qua đặc thù sửa chữa, dễ thủ khó công.

Nếu cường công thật không phải biện pháp tốt, phải hiểu rõ mới là thượng
sách, ánh mắt hắn chú ý tới huyệt động thật lớn do nhân công tạo ra nằm ở góc hẻo lánh, vừa vặn có người đem từng túi đồ vật giống như chứa gạo
khiêng vào trong sơn động, tự tin cười cười, đã có được chiến thuật công phạt sơ bộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui