Đỗ Hà nhìn vị nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử ở trước mặt, thấy nàng suy đoán không sai, cười khổ nói:
- Mị Nương, ta xem như phục nàng rồi, không cái gì có thể qua mắt được
nàng, đúng như nàng suy đoán, Vân Trác xác thực là mấu chốt chuyến đi
này của ta.
Từ sau khi tiêu diệt Oa khấu, Vũ Mị Nương đã cảm thấy Vân Trác rất kỳ quái, nhất cử nhất động của hắn đều khác xa thường
ngày, chỉ có điều nàng không thích dây dưa với Vân Trác, cũng không hỏi
đến. Hôm nay Đỗ Hà đột nhiên đến đây, cử chỉ quái dị, Vân Trác càng tận
lực nịnh nọt, cũng đoán ra nguyên do đại khái bên trong, nhưng nghe Đỗ
Hà tán dương như thế, nàng cũng âm thầm thích thú, cười nói:
- Mị Nương cũng chỉ tùy tiện suy đoán, ngọn nguồn thật sự, vì sao như thế,
ta cũng không biết, còn cần Đỗ đại ca giải thích nghi hoặc.
Nàng
vốn không muốn quấy rầy chính sự của Đỗ Hà, nhưng hôm nay phát hiện
chuyện phát sinh cạnh mình, hơn nữa có thể đóng góp một phần sức lực,
cũng hưng phấn muốn Đỗ Hà giải thích.
Trong lòng nàng thật sự bất định, không khó đoán ra, lần này Đỗ Hà xuôi nam mang theo sứ mạng quan trọng, chuyện hắn phải làm chắc chắn là đại sự kinh thiên động địa. Nếu Đỗ Hà có thể thương nghị với nàng, chứng tỏ hắn hoàn toàn tín nhiệm
nàng, cũng là một loại công nhận năng lực của nàng, như vậy cũng không
phụ tâm ý của nàng.
Nếu hắn cự tuyệt, nàng cũng không biết nên suy nghĩ như thế nào.
Đỗ Hà thấy đôi mắt mê người của Vũ Mị Nương có vẻ chờ đợi, cũng có vẻ lo
lắng. Hắn chưa từng hoài nghi tài trí của Vũ Mị Nương, lúc trước có thể
lật đổ lão hồ ly Trưởng Tôn, đủ thấy vị nữ hoàng tương lai ở trước mặt
này lợi hại như thế nào, chỉ có điều chuyện này quá mức phức tạp, quá
mức nguy hiểm. Vũ Mị Nương đối với hắn tình thâm ý trọng, hắn thật sự
không muốn để nàng lâm vào nguy cơ. Chỉ có điều Vũ Mị Nương lên tiếng
hỏi, tỏ vẻ muốn giúp đỡ hắn. Nếu cự tuyệt, chẳng phải tổn thương tâm ý
của nàng?
Đỗ Hà thật sự thấy khó xử, nhưng thấy Vũ Mị Nương căn
bản không để ý đến an nguy của mình, nhớ tới trước đó nàng từng giúp
mình đối phó Trường Tôn Vô Kỵ, từng để ý đến an nguy của mình, thầm
nghĩ:
- Cùng lắm ta sẽ bảo hộ nàng là được.
Đỗ Hà nghĩ như vậy cũng cười nói:
- Chuyện này nhất thời chưa thể nói rõ ràng, nhưng nếu nàng thật sự muốn
biết, nói cho nàng biết cũng không phải không được, đương nhiên nàng
phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng. Việc này người bình thường không thể tưởng tượng, cũng chỉ có nàng ta mới có thể yên tâm nói ra sự thật.
Hắn nói như vậy cũng không phải khoa trương, bằng hữu tốt nhất của Đỗ Hà là Phòng Di Ái, La Thông, nhưng nếu bọn hắn hỏi thăm, Đỗ Hà quyết định sẽ
không nói cho bọn hắn biết. Đây không phải vấn đề tín nhiệm hay không
tín nhiệm, mà là nguyên nhân tâm tính. Phòng Di Ái hảo tửu háo sắc, La
Thông mặc dù trí dũng, nhưng tính tình cũng vội vàng xao động, nói cho
bọn hắn biết sẽ dễ hỏng việc.
Nhưng Vũ Mị Nương lại khác, nàng
trời sinh tựa hồ đã là người làm chuyện đại sự, tài trí mưu lược không
cần phải nói, tỉnh táo trấn định, cho dù là hắn cũng cảm thấy hổ thẹn
không bằng, có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Vũ Mị Nương nghe vậy cũng vui mừng, trầm giọng nói:
- Đỗ đại ca tín nhiệm Mị Nương như vậy, Mị Nương đương nhiên không phụ kỳ vọng.
Đỗ Hà cười nói:
- Dù sao chúng ta cũng không vội đến Hàng Châu, hay chúng ta đi dạo một
lát, có lẽ còn có thể gặp được thỏ rừng hay gà rừng gì đấy, để nàng nếm được tay nghề của Đỗ đại ca.
Hiện giờ trời đang còn sớm, người
đi đường không nhiều, nhưng dù sao nơi này cũng là quan đạo, rút cuộc
vẫn không tránh được có người qua lại, nói chuyện ở đây không tiện, nhất là bọn họ lại đang đàm luận chuyện quan trọng như vậy.
Vũ Mị Nương cũng hiểu ý hắn, vui vẻ gật đầu đáp ứng.
Hai người cũng cưỡi ngựa đi ra vùng ngoại ô, trên đường đi Đỗ Hà đã kể tất cả mọi chuyện trải qua cho Vũ Mị Nương.
Cho dù Vũ Mị Nương là người như thế nào, nghe thấy tin tức này cũng không
khỏi chấn động một hồi lâu. Hiện giờ Đại Đường đang lúc thịnh thế, dân
chúng giàu có, thiên hạ thái bình, tuyệt đối không thể ngờ lại có người
có chủ ý phản loạn, hơn nữa chuyện này còn phát sinh bên cạnh mình.
Vũ Mị Nương suy nghĩ cẩn thận, bỗng nhiên giận tím mặt:
- Ta biết tên vương bát đản Vân Trác này không có hảo tâm như vậy. Hắn
tiếp cận ta, tiếp cận Đại tỷ ta là muốn dùng mưu ma chước quỷ giành tiền tài, đáng hận, đáng hận......
Trong mắt nàng hiện lên hàn ý lành lạnh.
Luật pháp Đại Đường không nghiêm, nhưng ở thời đại phong kiến, chỉ cần chạm
đến hoàng quyền, không nói tru diệt cửu tộc, thì cũng tịch thu tài sản
cả nhà, giết kẻ phạm tội.
Vân Trác là thành viên trọng yếu trong
dư nghiệt của Lý Kiến Thành, nếu Vũ gia bọn họ không biết rõ tình hình
gia nhập vào trong, kết cục như thế nào không cần nói cũng biết.
Vũ Mị Nương có hai đại nghịch lân: Người nhà và Đỗ Hà. Bất luận là ai, chỉ cần đụng vào nghịch lân của nàng, nàng sẽ giống như một con rồng, sẽ
dùng tất cả mọi thứ của mình khiến địch nhân vạn kiếp bất phục.
Lần này dư nghiệt của Lý Kiến Thành nhắm vào Vũ gia, nguy hiểm đến người
nhà của nàng và ái lang của nàng, thử hỏi làm sao nàng không tức giận
cho được.
Sau khi biết được nguyên do, trong nháy mắt, Vũ Mị Nương đã quyết định chiến đấu đến cùng với dư nghiệt của Lý Kiến Thành.
Vũ Mị Nương trầm ngâm nói:
- Đỗ đại ca muốn xâm nhập hang hổ, muốn tóm gọn tất cả bọn chúng, chi
bằng hãy mang theo ta? Mị Nương biết Đỗ đại ca tài hoa cái thế, không
người nào có thể so sánh. Nhưng cái này dù sao cũng là tội tru diệt toàn tộc, cho dù là Đỗ đại ca, muốn trong thời gian ngắn trở thành đối tượng tín nhiệm của bọn hắn cũng không dễ dàng.
Đỗ Hà cũng không phản đối, sự thật đúng là như thế.
Vũ Mị Nương cười lạnh nói tiếp:
- Đỗ đại ca cần một cơ hội, một cơ hội lập công. Vũ gia ta tựa hồ lũng
đoạn toàn bộ ngành sản xuất trà của Đại Đường, cũng rất có tài sản, chỉ
cần chúng ta gia nhập, tất nhiên sẽ khiến cho thực lực của dư nghiệt Lý
Kiến Thành tăng thêm rất nhiều. Bọn chúng nhất định sẽ cho ngươi lôi kéo Vũ gia chúng ta, chỉ cần chuyện thành, với tài hoa kinh thế của Đỗ đại
ca, chắc chắn lấy được tín nhiệm của bọn chúng, từ đó có thể tiếp xúc
với thành viên trọng yếu của bọn chúng, tạo cơ hội cho Đỗ đại ca một mẻ
hốt gọn.
Đỗ Hà chăm chú nhìn Vũ Mị Nương, hắn thật ra cũng từng
nghĩ đến tính toán này, chỉ có điều hắn không muốn liên lụy đến Vũ gia,
quyết định chỉ khi nào bất đắc dĩ mới dùng, không ngờ Vũ Mị Nương lại
không chút do dự nói ra, chẳng khác gì đem Vũ gia đặt lên người hắn,
nhất thời vô cùng cảm khái, thở dài nói:
- Mị Nương, nàng đối đãi với ta như vậy, bảo ta báo đáp nàng thế nào đây?
Vũ Mị Nương u oán nói:
- Chẳng lẽ cho đến bây giờ Đỗ đại ca còn không biết
tâm ý của Mị Nương? Mị Nương chưa từng nghĩ đến bất cứ báo đáp nào.
Nàng đưa mắt nhìn Đỗ Hà, trong mắt đầy ai oán không nói nên lời.
…………………………..
Võ quán Chấn Uy Hàng Châu!
Đoạn Kiền Chí mất tích đã tạo nên chấn động không nhỏ trong võ quán, Chu
Chấn Uy say mê võ học, cũng không cưới vợ, chỉ cô đơn một mình. Cho nên
hắn thu nhận năm đồ đệ, xem như con đẻ của mình, lão Tam mất tích, sống
chết không rõ, chuyện này khiến Chu Chấn Uy vô cùng giận dữ, âm thầm
điều động tất cả mật thám, điều tra việc này, nhưng đều không có tin
tức.
Chu Chấn Uy hiện giờ tuổi tác đã cao, dần dần cảm ngộ được
đạo của võ học, ngày càng quan tâm đến thân tình, bởi vì Đoạn Kiền Chí
mất tích, khiến cho hào hiệp uy chấn một phương mấy đêm liền không ngủ
được.
Hắn lo lắng ở đại đường chờ tin tức này, bất ngờ nghe tin Vân Trác cầu kiến.
Chu Chấn Uy thoáng kinh ngạc, vội vàng cho người mời hắn vào đại đường, khách sáo mấy câu rồi dẫn hắn vào trong tĩnh thất.
Đóng cửa phòng tĩnh thất lại, Chu Chấn Uy cung kính cúi đầu bái Vân Trác:
- Chấn Uy bái kiến Thiếu chủ!
Vân Trác đỡ Chu Chấn Uy đứng dậy, hòa khí nói:
- Chu thúc không cần khách khí, khi chỉ có chúng ta không cần để ý đến
những lễ nghi phiền phức này. Hôm nay ta tới là muốn hỏi Chu thúc,
chuyện điều tra thế nào rồi? Đỗ Tường có chỗ nào khả nghi không?
Chu Chấn Uy thành thực nói:
- Ở Tức Mặc quả thật có một người như vậy, Đỗ gia là một trong những đại
hộ ở đó nhưng đã xuống dốc, đệ đệ bệnh chết, ca ca ra ngoài du ngoạn,
gần đây mới quay về. Căn cứ vào điều tra của lão nhị, Đỗ Tường xác thực
có nói xuôi nam, phối hợp với lời nói của lão đại, người Thiếu chủ muốn
điều tra chắc chắn là Đỗ Tường này. Thiếu chủ muốn chiêu mộ hắn?
Vân Trác gật đầu nói:
- Đỗ Tường này võ nghệ rất cao minh, nhất là bộ pháp khinh thân, càng vô
cùng lợi hại. Theo ta đoán, công phu của hắn có thể sánh ngang với đại
đồ đệ Lý Dật Phong của ngươi. Huống chi hắn không chỉ có võ nghệ cao
cường, tài văn chương mưu trí cũng rất cao minh, nhất là chỉ huy tác
chiến càng có thiên phú. Ta từng tận mắt nhìn thấy hắn chỉ huy một đám ô hợp đánh thắng cường đạo nước Nhật, thần thái chỉ huy, thường nhân khó
lòng có được. Chúng ta muốn lấy được thiên hạ, không thể thiếu nhân tài. Hiện nay chúng ta có Chu thúc cung cấp võ giả, cái còn thiếu chính là
tướng soái thống soái quân đội như Đỗ Tường. Người này kinh thái tuyệt
diễm, không thể bỏ qua!
Chu Chấn Uy sớm đã nghe Lý Dật Phong nhắc đến lợi hại của Đỗ Hà, trong lòng đã có tính toán, nhưng vì Đoạn Kiền
Chí mất tích, càng khiến hắn cảnh giác:
- Nhân tài xác thực không nên bỏ qua, nhưng hiện tại chính là thời khắc nguy cơ, tuyển người nhất định phải cẩn thận, không thể có một chút sai lầm. Nếu không, thất bại
trong gang tấc.
Thấy Vân Trác có vẻ khó hiểu, hắn trầm giọng nói:
- Thiếu chủ có lẽ không biết, lão Tam Đoạn Kiền Chí sau khi cứu Ngụy
Tượng thành công đã mất tích, bọn chúng có gần hai mươi người mà không
để lại dấu hiệu nào, rất có thể đã rơi vào tay người khác, vạn nhất là
người trong triều đình thì càng không ổn.
Thần sắc của Vân Trác cũng trở nên nghiêm túc:
- Việc này không phải chuyện đùa, ta phải báo cho nghĩa phụ của ta. Chu
thúc yên tâm, ta nhất định phái người nghe ngóng tin tức của Đoàn. Nếu
hắn thật sự rơi vào trong tay Lý Nhị tặc, ta nhất định sẽ báo thù cho
hắn, khiến Lý Nhị chết không nơi táng thân.
Chu Chấn Uy vội nói:
- Không thể! Việc này rất trọng đại, còn cần bàn bạc kỹ lưỡng, trước khi
chưa có thực lực nhất định, ta cho rằng chúng ta vẫn nên ở ẩn.
- Ha ha!
Vân Trác lành lạnh cười nói:
- Thực lực, chúng ta đã sớm có, chỉ là còn kém một bước mà thôi, nghĩa
phụ đã có toàn bộ kế hoạch, chỉ cần nghiên cứu thành công, giết Lý Nhị
tặc dễ như trở bàn tay. Lý Nhị tặc vừa chết, Đại Đường há có thể bất
loạn. Đại Đường vừa loạn, sẽ như cuối thời nhà Tùy, quần hùng nổi lên,
dị tộc xung quanh cũng góp phần náo nhiệt, với thực lực, uy tín hiện tại của chúng ta, trong quần hùng tuyệt đối là có một không hai.
Chu Chấn Uy ngạc nhiên.
Vân Trác lại tràn đầy tự tin, tựa hồ thật sự có thể làm được điều đó, Lý
Thế Dân giống như miếng thịt trên thớt, tùy ý để hắn băm chém.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...