Đỗ Hà thấy tình huống không bị khống chế, không khỏi cười khổ,
nếu trong quân đội, hơn ba mươi người trên chiếc thuyền hoa hành động
như thế chẳng khác gì bỏ qua quân lệnh, chết mười lần cũng không đủ đền
tội, chỉ có điều hiện giờ hắn không phải Tướng quân, những người kia
cũng không phải binh lính, cũng không có quyền xử phạt.
Chỉ có
điều bọn hắn không biết tự lượng sức mình, hiện giờ cục diện chiến thắng đã được xác định, bọn hắn xung phong liều chết, mặc dù có thể sớm chấm
dứt chiến đấu, nhưng lại tăng thêm rất nhiều thương vong vô cớ, thật sự
không đáng, trong lòng cũng quyết ý tốc chiến tốc thắng, để giảm bớt số
lượng thương vong.
Cốc Khẩu Thái Dương thấy bên mình lâm vào hai
mặt giáp công, báo hiệu thua trận, trong mắt hiện lên thần sắc cảnh
giác, cũng có ý đồ tốc chiến tốc thắng.
- Hừ...!
Cốc Khẩu
Thái Dương gầm rú, ý định lớn tiếng dọa người. Trên tay hắn cũng cầm một thanh Đường đao, hắn giơ cây đao lên cao, hàn quang bắn ra bốn phía,
ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt đao huyễn hóa ra vạn đạo hào quang.
Đỗ Hà hừ lạnh, cũng biết một chiêu này ảo diệu, đây là chiêu thức của kiếm đạo Nhật Bản, đơn giản nhưng thực dụng, chiêu thức này ngưng tụ lực
lượng hai tay, nếu phối hợp với sự sắc bén của Đường đao, phối hợp với
thể lực của hai tay, quả nhiên là uy lực tuyệt luân. Tiểu tử Nhật Bản
này thật sự có tài!
Nhưng Đỗ Hà lại sớm khám phá ra huyền bí của
chiêu này, cầm đao đâm thẳng vào mi tâm của Cốc Khẩu Thái Dương. Hắn xem đao như kiếm, một đao này thuần túy chỉ dùng tốc độ và khí thế thủ
thắng. Đao mới đâm ra, một luồng khí thảm liệt đã tràn ngập toàn trường, uy lực của đao như sóng dữ vỗ bờ.
Vì Cốc Khẩu Thái Dương từ trên chém xuống cần vẽ ra một đường cong trên không trung, luận về lực
lượng, cho dù thế nào cũng không thể bằng một chiêu đâm kích này của Đỗ
Hà. Khi tấn công địch nhất định phải nghiên cứu, phá diệu chiêu của địch nhân chính là chiêu thức thường dùng trong binh pháp.
Võ nghệ, binh pháp nhìn như hai loại học vấn bất đồng, nhưng có nhiều chỗ lại rất giống nhau.
Như trong “Tôn Tử binh pháp” có nói:
- Binh giả, đại sự quốc gia, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, không thể không xem xét.
Võ nghệ cũng như vậy, giữa tiến lui chém giết với địch chính là sinh tử
chi địa, tồn vong chi đạo, vô hình vô thanh, khiến địch nhân không thăm
dò được hình dáng, không tìm ra sơ hở, bởi vậy có thể thao túng đối thủ
trên tay, đặt vào thời khắc sinh tử. Cái này chẳng phải là vô thượng
pháp tắc của võ nghệ?
Cho nên khi Đỗ Hà đối địch thường xuyên sử dụng một số binh pháp vào trong võ nghệ của mình, giành được kỳ hiệu không tưởng.
Cốc Khẩu Thái Dương bất đắc dĩ bị bức lui một bước.
Hắn vừa lui một bước cũng chẳng khác nào bước vào tử huyệt.
Thà rằng thua mấy nước, cũng không được đánh mất nước cờ đầu tiên, đánh cờ như thế, luận võ cũng như thế!
Hắn vừa lui, chẳng khác nào muốn thừa nhận sát chiêu giống như hồng thủy phá đê của Đỗ Hà.
Thanh âm của kim thiết vang vọng chiến trường, một đao tiếp một đao, nhìn như chậm chạp, nhưng lại giống như độc xà quấn thân, căn bản không để cho
đối phương có cơ hội hoàn thủ.
- Khanh khanh khanh khanh!
Đao của Đỗ Hà như thiểm điện đâm vào cổ của Cốc Khẩu Thái Dương, thuận thế chém ra một lỗ lớn trên cổ hắn.
Thi thể ngã xuống trên mặt đất, đã không còn sức sống.
Thế cục dĩ nhiên chuyển biến, vốn Oa khấu không dưới trăm người, bọn Đỗ Hà
chỉ có ba mươi người, địch đông mình ít. Nhưng hiện giờ trăm tên Oa khấu đã bị Đỗ Hà giết chết hơn ba mươi người, khi phát động thế công lần thứ nhất, bị diệt hơn hai mươi người, Vân Trác cũng đã giết khoảng mười
người, còn lại bốn mươi người.
Bốn mươi tên Oa khấu đối mặt với
hai mặt giáp công của ba mươi người, chính giữa còn có Đỗ Hà, Vân Trác
gây sự, kết quả thắng bại đã rõ ràng.
Nếu đây là lục địa, những
tên Oa khấu này đã sớm bỏ chạy, nhưng hiện giờ bọn hắn đang ở trên biển
rộng mênh mông, muốn chạy trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể kiên
trì chống cự.
Có kẻ thật sự đã mất đi ý chí chiến đấu, bỏ vũ khí đầu hàng, Đỗ Hà gặp được trực tiếp dùng một đao giải quyết.
Những kẻ khác cũng giết không do dự, làm gì quan tâm bọn chúng đầu hàng hay không đầu hàng, cứ thấy là giết.
Chỉ trong nháy mắt, Oa khấu đã bị bọn hắn đồ sát sạch sẽ.
Mọi người lục tục vứt bỏ binh khí, tiếng hoan hô như sấm động.
Đỗ Hà cũng lau vết máu tươi trên đao, cho đao vào vỏ.
Mọi người thấy Đỗ Hà dũng mãnh phi thường, càng tôn thờ hắn, vây quanh
người hắn hoan hô như sấm rền, tất cả đều cảm thấy may mắn vì mình còn
sống sót.
Đỗ Hà cũng cao hứng, nhưng hắn vốn thích sạch sẽ, trước kia sử dụng kiếm, giết người nhanh như cắt, tối đa chỉ đâm một lỗ nhỏ
trên chỗ hiểm của đối phương, đã khiến đối phương mất mạng. Nhưng hôm
nay hắn lại dùng đao, một đao chém xuống, không tránh được tràng diện
máu tươi bắn ra.
Hắn liên tục giết hơn ba mươi người, quần áo đã
sớm nhuộm đầy máu, trên người tràn đầy mùi tanh, cực kỳ khổ sở, hiện giờ chỉ muốn quay lại thuyền tắm rửa, gột bỏ mùi máu tươi trên người.
Hắn liên tục nói “xin lỗi, cho qua”, gạt mở đám người, nhảy sang thuyền
hoa, tựa hồ quên mất trên boong thuyền có dầu, trượt chân, suýt nữa ngã
sấp xuống, cũng may thân thủ hắn nhanh nhẹn hơn đám Oa khấu kia gấp trăm lần, vội vàng đề khí phóng qua chỗ suýt làm hắn xấu mặt, thầm nghĩ:
- Nguy hiểm thật!
Khi hắn đang âm thầm cảm thấy may mắn, nghe thấy trong buồng nhỏ bên trên
truyền phát ra một tiếng hét, một nữ nhân che mặt khóc chạy đến, thả
người từ tầng cao nhất của thuyền nhảy xuống dưới.
Đỗ Hà vội vàng tập trung nhìn, kinh hãi phát hiện một giai nhân tràn đầy vẻ đẹp cổ điển đang đang từ trên thuyền hoa rớt xuống.
Nàng chính là Từ Tuệ.
Thì ra bọn người Đỗ Hà cũng không phải đã giết sạch tất cả Oa khấu, vẫn còn mười tên sống sót.
Lúc trước, sau khi Đỗ Hà xếp đặt ngăn chặn Oa khấu thành công trên thuyền
hoa, đám súc sinh xảo trá kia đã lập kế hoạch. Bọn chúng quyết định chia ra hai đường, một đường trên thuyền dùng cường cung chính diện tiến
công, mặt khác lại phái một nhánh có kỹ năng bơi tốt theo đường thủy
quanh co vòng vèo vượt qua cửa chính phòng thủ, tấn công từ sau lung.
Sau khi bọn chúng giết chết hộ vệ phòng thủ, liền từ bên hông leo lên thuyền hoa.
Vốn bọn chúng định dựa theo kế hoạch ban đầu, nhưng có một tên Oa khấu bỗng nhiên nói:
- Trong khoang thuyền có một hoa cô nương vô cùng xinh đẹp, sau này sẽ
phải cùng chia sẻ cho mọi người, chi bằng mấy người chúng ta nếm thử tư
vị?
Nếu Trung Thần Thôn Nhất Lang còn sống, bọn hắn chắc chắn không dám như thế.
Nhưng Trung Thần Thôn Nhất Lang đã bị Đỗ Hà giết chết, bọn hắn như rắn mất
đầu, mấy tên này có địa vị tương đối, không ai ra lệnh được cho ai, cũng không có ai sợ ai.
Bọn chúng nghe thấy đề nghị này, lập tức nhao nhao kêu hay.
Cả đám đều cười âm hiểm tiến vào buồng nhỏ trên thuyền.
Từ Tuệ thấy bọn Đỗ Hà giành được thắng lợi, trong mắt không kìm giữ được vui mừng.
Thiếu nữ hoài xuân!
Chỉ cần là thiếu nữ, không có ai không hy vọng người trong lòng của mình là một bạch mã vương tử, là một anh hùng.
Đỗ Hà có tài văn xuất chúng, võ nghệ lại xuất sắc, tài trí cũng có thể nói tuyệt luân, thật sự là đối tượng ngàn vạn thiếu nữ sùng bái, cũng không khỏi sinh ra hảo cảm, thầm nghĩ:
- Nếu vị hôn phu tương lai của ta có thể như Đỗ Tường, ta đã cảm thấy tự mãn rồi.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên phát hiện trong sảnh có năm hung thú lộ ra hung quang, sợ tới mức hoa dung thất sắc, thấy bọn hắn ngăn chặn lối ra của
mình, quyết định chắc chắn, trực tiếp thả người từ trên tầng cao nhất
nhảy xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...