Đỗ Hà quay mắt nhìn về phía đám Oa khấu té lăn trên đất không đứng dậy
được, hắn chỉ cần đâm một đao sau lưng bọn chúng đã dễ dàng tiễn chúng
chầu trời.
Những tên Oa khấu không bị giết chết thì bị côn gỗ đánh ngất xỉu, ngã xuống bong thuyền giống như lợn chết.
Những tên có chút cơ linh, biết trên boong thuyền có thứ khác thường, nhảy
lên mép thuyền, nhưng bọn hắn vừa ổn định thân hình, đao của Đỗ Hà cũng
đã bổ tới, chém xuống người bọn chúng, quẳng xuống trên biển.
Chỗ bôi dầu trên boong thuyền không đến một trượng, cự ly này đối với Đỗ Hà mà nói chỉ trong nháy mắt. Mặc dù boong thuyền trơn trượt, nhưng người
hắn nhẹ như chim yến, dầu trên bong thuyền cũng không làm gì được hắn,
một kích đắc thủ, lập tức lui về.
Bọn Oa khấu cũng không phải
thiêu thân lao vào trong lửa, sau khi gần hai mươi tên bị giết chết,
cũng nhao nhao dừng lại không tiến lên nữa, giằng co ở đầu thuyền, ở một bên ồn ào mắng chửi.
Ở đời sau, Đỗ Hà đã đi trộm đồ khắp địa
cầu, tựa hồ bất cứ quốc gia nào trên địa cầu đều lưu lại dấu chân của
hắn, vì vậy hắn cũng biết một số ngôn ngữ của các quốc gia.
Nhưng Nhật ngữ lúc này và Nhật ngữ về sau có biến hóa rất lớn, Đỗ Hà cũng chỉ nghe ra bọn người đối diện đang ra sức mắng chửi bọn hắn hèn hạ, bày bố bẫy rập, vui mừng thầm nghĩ:
- Nếu không các ngươi đề nghị đơn đả độc đấu, ta rất thích thu thập cả đám các ngươi.
Đỗ Hà thấy bọn Oa khấu đối diện bắt đầu ngoan ngoãn, không đột kích nữa,
thầm kêu đáng tiếc, cười lớn kêu mọi người kéo thi thể trên boong thuyền đi, thu thập binh khí, phân cho những tráng đinh không có binh khí.
Tráng sĩ trên boong thuyền, nắm chặt đao thương trong tay, ánh mắt càng thêm
sắc bén, can đảm hơn rất nhiều, thậm chí bắt đầu khiêu khích.
Sau khi phát hiện ra ánh sáng thắng lợi, khí thế của mọi người cũng theo đó tăng lên rất nhiều, trong lòng tràn đầy tin tưởng.
Vân Trác ở một bên thần sắc phức tạp, không ngừng liếc nhìn Đỗ Hà đang đứng chỉ huy, mặc dù tận đáy lòng không muốn thừa nhận, nhưng không thể
không phục, bất luận ở phương diện nào Đỗ Hà đều mạnh hơn hắn rất nhiều.
Lúc này Đỗ Hà bỗng nhiên chú ý tới có hơn hai mươi tên chạy vào buồng nhỏ
trên thuyền, chỉ một lúc sau, bọn chúng cầm cung tiễn vọt ra. Trung Thần Thôn Nhất Lang mang theo số tiền lớn vượt qua biển cả, buôn bán với
Giang Nam và Đại Đường, trên đường biển mênh mông sẽ phát sinh bất kỳ
nguy hiểm nào, cho nên bọn chúng chuẩn bị rất cẩn thận, cung tiễn đao
thuẫn trường mâu…phân phối đầy đủ.
Chỉ vì tính tình bọn hắn tham
lam, muốn tự mình động thủ đánh cướp, cho nên cả đám đều cầm binh khí
ngắn, binh khí công kích từ xa đều lưu giữ trong trong kho hàng.
Đối mặt với đoàn người Đỗ Hà, vốn tưởng rằng chỉ cần mấy kẻ xung phong liều chết là có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ, hiện giờ ăn cục nghẹn này,
cũng biết cường công không phải quyết định sáng suốt, mới lấy cung tiễn
từ trong kho hàng ra.
Thần sắc Đỗ Hà khẽ biến, thầm kêu không hay.
Nếu để bọn chúng bắn tên, đám người bọn họ không những tổn thất thảm trọng, trận địa cũng theo đó thất thủ, nếu để thuyền của bọn Oa khấu vọt tới
gần, hậu quả như thế nào, không thể lường được.
- Chỉ có ngăn cản bọn chúng bắn tên, mới có thể lấy được thắng lợi, chỉ có xông lên
thuyền của bọn chúng, đối chiến với binh khí ngắn của bọn Oa khấu mới có thể ngăn cản bọn chúng bắn tên.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Đỗ Hà quyết định thật nhanh, cười nói:
- Ta đi ngăn cản bọn chúng bắn tên, an nguy trên thuyền giao cho các ngươi!
Hắn vừa dứt lời, liền ngậm Đường đao trong miệng, như con báo săn vọt về
phía trước, mũi chân xuôi theo mép thuyền, trực tiếp nhảy qua thuyền đối diện. Khi người hắn còn đang ở trên không trung, hai tay đã dùng thủ
pháp độc môn, lấy phi đao bên hông ra bắn về phía mấy tên Oa khấu đang
chuẩn bị bắn tên.
Sáu cây phi đao trực tiếp bắn thủng cổ họng sáu người, ngăn cản đối phương bắn tên. Lúc này người hắn đã bay sang
thuyền địch, hai chân rơi xuống, người không chạm đất, đá bay hai tên
giặc Oa, chân trái vừa điểm, lập tức thi triển khinh công lướt qua bọn
chúng, giẫm lên đầu bọn chúng, trực tiếp lao đến phía trước mười mấy tên cung thủ.
Bọn Oa khấu thấy Đỗ Hà đột nhiên hiện thân, thần uy
lẫm liệt, cũng không khỏi khiếp đảm, nắm chắc trường cung trong tay,
không có binh khí chống cự, chỉ còn biết chạy trối chết.
Đỗ Hà
lấy lại đao trong tay, tiếp tục phi đao về phía những kẻ đang đứng gần.
Đối với đám Oa khấu này, hắn căn bản không biết cái gì là hạ thủ lưu
tình, liên tục chém ngã ba người, đao đao trí mạng.
Có ba gã Oa khấu giơ cao tấm chắn, vọt tới chỗ hắn.
Đỗ Hà cầm đao, chém thẳng, chỉ thấy bạch quang lóe lên, trong nháy mắt,
mộc thuẫn căn bản không ngăn được đao của Đỗ Hà, trực tiếp bị chặt thành hai đoạn, ba thủ cấp đồng loạt lăn xuống mặt đất.
Đao nhẹ hơn
kiếm mấy phần, lại bá đạo, khí phách hơn, nhất là khi một đao bổ chém
xuống, bất kể địch nhân chết hay không chết, máu tươi phun ra cũng đủ
khiến bọn chúng khiếp hãi.
Lúc này nước Nhật căn bản chưa học
được phương pháp rèn đao của Đại Đường, võ sĩ đao có thể so sánh với
Đường đao không biết phải mấy trăm năm nữa mới có thể xuất hiện. Hiện
nay binh khí của bọn hắn phần lớn là đoản đao trường kiếm trường mâu
bằng thiết và thuẫn bài bằng gỗ.
Còn đao của Đỗ Hà là Đường đao,
là chiến đao nhất lưu đương thời, huống chi khi hắn vung chém còn có thể truyền nội lực vào trong đao, để cho đao càng thêm sắc bén, uy lực càng kinh người.
Đao kiếm và trường mâu của bọn Oa khấu vừa chạm vào đao của hắn thì chắc chắn đứt đôi.
Đỗ Hà vốn hận bọn Oa khấu này đến tận xương tủy, lúc này có thể nếm mùi vị giết chết bọn chúng, càng giết càng hưng phấn, nhớ tới 23 cỗ thi thể
trôi bồng bềnh trên biển, không khỏi xem bọn chúng là bọn người đồ sát
Nam Kinh năm đó, hét lớn một tiếng, lại có hai gã địch nhân bị Đường đao chém chết.
Trên thuyền mình đang có địch nhân, bọn Oa khấu cũng
không phát động tiến công đối với chiếc thuyền hoa của Từ Tuệ, Vũ Mị
Nương, Vân Trác và đám tráng sĩ trên thuyền hoa đều dừng tay xem cuộc
vui.
Thấy Đỗ Hà thần uy phóng đại, dũng mãnh phi thường, Vân Trác càng cảm thấy phiền muộn, không nhịn được tịch mịch cũng rút trường
kiếm ra, nhảy lên thuyền địch, mũi kiếm rung động, không ngừng đâm kích, tốc độ nhanh hơn Đỗ Hà rất nhiều.
Đỗ Hà là truyền nhân của Sở
Lưu Hương, nhưng chỉ học được khinh công và ám khí của hắn, tất cả chiêu thức đối địch đều đến từ Đại Kỳ môn.
Võ nghệ của Đại kỳ môn
cương mãnh bá liệt, chẳng những thích hợp đơn đả độc đấu, quần chiến
cũng có phong cách riêng, nhất là “Thiết gia đao pháp” mà hắn vừa mới
luyện. Đây chính là tuyệt kỹ nổi tiếng của lão tử Thiết Nghị của Thiết
trung đường năm đó, tương đối lợi hại, đao đao chí mạng.
Nhưng trường đao của Đỗ Hà bất ngờ bị chống đỡ.
Đây là lần đầu tiên có người ngăn cản được đao của hắn!
Người đỡ được đao này là một người Nhật có dáng người thấp bé, nhưng tứ chi lại cực kỳ tráng kiện, hói đầu.
Đỗ Hà cười to nói:
- Rốt cuộc cũng có một nhân vật lợi hại!
Hắn lui về phía sau một bước, hất vết máu trên đao, chỉ về phía người Nhật, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Người Nhật này tên là Cốc Khẩu Thái Dương, là võ sĩ nổi danh của nước Nhật, là gia thần trung thành của nước Nhật.
Thời đại này, nước Nhật vì nhân lực vật lực ít ỏi, phân cấp chế độ vô cùng
nghiêm trọng. Binh lính của bọn hắn đều là dân chúng, là loại người khốn khổ nhất, giống như nô lệ, mọi cử động đều bị lãnh chúa chi phối. Bọn
họ không có thời gian đọc sách luyện võ, chỉ cần hơi có tuổi, nhất định
phải xuống đồng làm ruộng, căn bản không có thương lượng. Khi chiến
tranh, lãnh chúa liền bắt đầu chiêu mộ dân chúng tòng quân. Vì bình
thường bọn họ rất ít được huấn luyện, chiến lực cực kỳ thấp, không thể
so sánh với binh lính của Đại Đường.
Võ sĩ là cha truyền con nối, cũng chỉ có võ sĩ cha truyền con nối mới có quyền không trồng trọt, cho
nên bọn họ có thời gian luyện võ, có thời gian đọc sách.
Cốc Khải Thái Dương chính là một võ sĩ cha truyền con nối, thuở nhỏ luyện
võ, có võ nghệ rất giỏi, là võ sĩ nổi tiếng nước Nhật, lần này phụng
lệnh gia chủ nhà Trung Thần Gia, bảo vệ Trung Thần Thôn Nhất Lang, nhưng Trung Thần Thôn Nhất Lang đã bị Đỗ Hà giết chết.
Dựa theo quy củ của nước Nhật, nhiệm vụ thất bại chính là hổ thẹn của gia tộc.
Cốc Khải Thái Dương chỉ có hai lựa chọn: Hoặc là mổ bụng, dùng máu của mình rửa sạch nỗi nhục của gia tộc , nếu không phải cầm đầu của cừu địch đến sám hối với gia chủ Trung Thần Gia, có thể được tha thứ không cần mổ
bụng.
Cốc Khải Thái Dương đỏ ngầu mắt, dồn hết sức lực muốn quyết chiến sinh tử với Đỗ Hà.
Lúc này trong khoang thuyền chạy ra một đám người, cầm đủ loại vũ khí.
Đỗ Hà liếc nhìn, bất ngờ phát hiện đám người này mặc y phục Đường triều đang cuồng loạn cầm vũ khí nhảy múa.
Thì ra bọn họ đều là dân chúng bị bọn Oa khấu bắt giam làm người chèo
thuyền, bởi vì bị bọn Oa khấu dùng vũ lực bức bách, không thể không nghe theo mệnh lệnh của bọn hắn.
Oa khấu không tấn công lên thuyền
hoa, lại để một mình Đỗ Hà liên tiếp giết chết hai ba mươi người, đã tạo thành khủng hoảng, đám Oa khấu đã dốc hết tất cả binh lực, chỉ lưu lại
hai người trông coi bọn họ.
Dân chúng bị giam giữ nghe thấy trên bong thuyền có động tĩnh, còn tưởng rằng có người đến cứu bọn họ.
Một hán tử thừa dịp lúc tên Oa khấu trông coi không đề phòng đã giết chết
bọn chúng, sau khi thương nghị, đám người này đã đánh cướp kho binh khí
của giặc Oa.
Cho đến khi bọn họ xông lên boong thuyền mới biết
được thì ra đối phương chỉ có hai người, nhất thời tức giận mắng to,
biết vậy chẳng làm, nhưng tình thế lúc này giống như tên đã lên dây
không thể không phát, chỉ có thể kiên trì chém giết giặc Oa.
Bọn
họ đều không trải qua huấn luyện thật sự, nhưng Oa khấu cũng chỉ giỏi
hơn bọn họ một chút, huống chi một mình Đỗ Hà đã khiến bọn chúng rét
lạnh nhân tâm, lúc này đột nhiên lại xông ra hơn ba mươi người, còn chưa tiếp xúc đã âm thầm cảm thấy chột dạ. Hơn ba mươi trên thuyền hoa nhìn
thấy Đỗ Hà, Vân Trác tung hoành trên thuyền địch cũng thấy nhiệt huyết
sôi trào, lúc này lại nhìn thấy có hơn 30 người xông đến, cũng nóng đầu
xông lên, trực tiếp biến bọn Oa khấu thành bánh mỳ kẹp thịt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...