Đỗ Hà đi vào Long Tỉnh trà hiên, nói với Lý chưởng quỹ mình muốn gặp mặt Vũ Mị Nương.
Lý chưởng quỹ còn đang cúi đầu tính sổ sách, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay không ngừng gõ lên bàn tính, không chút kiên nhẫn nói:
- Nhị cô nương của chúng ta không ở đây!
Lý chưởng quỹ tưởng hắn đến làm phiền, nói xong còn âm thầm lẩm bẩm:
- Lại đến thêm một người, thật sự là đáng ghét, cũng không tự lượng sức mình, có điểm nào xứng được với nhị cô nương!
Ban đầu Đỗ Hà tưởng thật, Vũ Mị Nương phải chưởng quản cả cơ nghiệp lớn như vậy không có mặt tại Long Tỉnh trà hiên là chuyện bình thường, đang
định rời đi, nhưng trên người hắn có nội công, tai mắt linh hoạt, nghe
được tiếng lẩm bẩm kia nhịn không được lắc đầu, hiểu được người ta tưởng mình là con cóc muốn ăn thịt thiên nga, liền dừng bước quay người trở
lại, cười khổ nói:
- Chưởng quỹ, ta thật muốn tìm nhị cô nương của ngươi có việc!
Lý chưởng quỹ thấy người kia đã đi còn quay lại, không khỏi ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi có phiền hay không, đã nói nhị cô nương không có…
Hắn còn chưa nói xong chợt ngây ra tại chỗ, đôi mắt trợn tròn, kinh hãi
nhìn Đỗ Hà, sau đó giật mình nhìn hắn từ trên xuống dưới, rung giọng
nói:
- Là…là Đỗ Hà, Đỗ công tử?
Vẻ mặt Đỗ Hà cổ quái,
trong lòng biết hiện tại ở Trường An mình cũng được xem là danh nhân,
chưởng quỹ nhận ra mình cũng không kỳ quái, nhưng cũng không tới mức bị
hù dọa đến như vậy, chẳng lẽ mình có thể ăn thịt hắn hay sao?
Lý
chưởng quỹ luống cuống tay chân, trong lòng không ngừng kêu khổ, rõ ràng đi ra ngoài đụng quỷ, hay bản thân mình đã già nên hồ đồ, ban ngày vẫn
còn phạm lỗi.
Sáng sớm hôm nay Lý chưởng quỹ cũng như ngày thường làm việc, ngay khi sinh ý đang nóng nảy, không ngờ lại tính thiếu một
ngân lượng, giá hàng tại Đường triều cực thấp, một ngân lượng tương
đương bốn ngàn một trăm nhân dân tệ, đã là một con số thật lớn.
Vũ Mị Nương biết hắn vất vả, cũng không trách tội. Chỉ là hắn đã lớn tuổi, trong lòng áy náy cảm thấy có lỗi với sự xem trọng của Vũ Mị Nương, cho nên không chút vui vẻ. Vũ Mị Nương cực kỳ xinh đẹp, còn giỏi việc kiếm
tiền, rất nhiều người muốn làm con cóc ăn thịt thiên nga, thường xuyên
vẫn có người đến thăm cầu kiến.
Dĩ vãng Lý chưởng quỹ đều tìm lời từ chối thoái thác, nhưng do hôm nay tâm tình hắn khó chịu nên sau khi
liên tục đuổi đi hai người, cũng không còn chút kiên nhẫn, mặc dù vẫn
giữ khí độ không dùng lời lẽ nặng nề trách mắng, nhưng không mang theo
khuôn mặt tươi cười đón tiếp, thậm chí cũng không nhìn lên, trực tiếp ra lệnh trục khách. Vì vậy đến phiên Đỗ Hà đi vào hỏi thăm, liền nhận lấy
sự đối đãi nặng nề, hiện tại nhìn thấy rõ là Đỗ Hà, nhất thời hoảng sợ
đến mức run rẩy.
Vũ Mị Nương đã từng đặc biệt dặn dò, người nào
muốn gặp nàng đều từ chối, duy nhất ngoại trừ Đỗ Hà. Lại căn dặn thấy Đỗ Hà phải lập tức trực tiếp thỉnh hắn vào phòng khách bên trong, dâng trà hầu hạ lập tức đến báo cho nàng.
Long Tỉnh trà hiên đã mở hơn nửa năm, cũng chỉ có Đỗ Hà mới có loại đãi ngộ này.
Lý chưởng quỹ là người từng trải, tự nhiên hiểu được phản ứng như vậy có ý nghĩa như thế nào, thường xuyên nghĩ thầm nhị tiểu thư xinh đẹp như
thiên tiên cũng chỉ có nhân vật anh hùng trí dũng song toàn như Đỗ Hà
mới xứng đôi. Cổ nhân vẫn luôn có tư tưởng thà rằng làm thiếp anh hùng
cũng không làm thê tử của một người bình thường, cho nên hắn cũng không
để ý tới chuyện Đỗ Hà đã có thê tử, chỉ là thân phận của hắn hèn mọn nên không có tư cách quyết định, chỉ có thể yên lặng chúc phúc.
Hôm
nay Đỗ Hà đến tìm Vũ Mị Nương, suýt nữa lại để cho hắn đuổi ra ngoài,
nếu để cho Vũ Mị Nương biết được chính mình tám chín phần mười phải cuốn gói về nhà, tuổi tác lớn như vậy rồi, biết đi đâu tìm được việc làm tốt như vậy đây? Trong nội tâm hắn luôn tâm thần bất định, đối với Đỗ Hà
càng thêm nhiệt tình, hy vọng hắn có thể bỏ qua sự ngu xuẩn của mình
trước đó.
- Đến đến đến!
Hắn nói liên tục ba chữ đến, lại tiếp:
- Mời Đỗ công tử đi bên này! Mời bên này, nhị cô nương đang ở trong phòng, lão hủ lập tức đi mời!
Vị Lý chưởng quỹ này lúc lạnh lúc nóng, không biết nguyên do làm Đỗ Hà
không kịp thích ứng, đối diện với vẻ nhiệt tình đột nhiên biểu hiện ra
bên ngoài như vậy, hắn chỉ đành cười khổ đi theo vào trong nội đường.
Lý chưởng quỹ tự mình pha một bình trà Long Tỉnh ngon nhất đưa vào, lại tự mình đi mời Vũ Mị Nương đến.
Vũ Mị Nương đang ở bên trong đại sảnh dạy cho tam muội Vũ Cảnh Nương đọc
sách, Vũ Cảnh Nương cũng chỉ có nhũ danh mà chưa có danh tự, nhưng nghe
thấy danh tự Vũ Mị Nương của nhị tỷ thật êm tai, vì vậy cũng đòi lấy một tên như thế. Vì thế Vũ Mị Nương dựa theo tên của mình gọi nàng là Vũ
Cảnh Nương, lấy từ ý tứ mị cảnh mỹ hảo.
Năm nay Vũ Cảnh Nương mười bốn tuổi, nhưng lại nghịch ngợm gây sự, không thích học hành.
Vũ Mị Nương hy vọng nàng có thể thành tài, vì vậy chỉ đành tự mình đốc xúc, bắt buộc nàng theo mình học tập.
Chợt nghe được Lý chưởng quỹ truyền đến tin tức có Đỗ Hà đến tìm, nàng liền đỏ mặt, kêu một tiếng:
- Tiểu muội, nhị tỷ đi ra ngoài có việc, muội phải chăm chỉ đọc sách, không được lười biếng!
Vũ Cảnh Nương dùng ngón tay khều khều mặt nói:
- Lêu lêu xấu hổ, nhị tỷ đi gặp tình lang, đem tiểu muội vứt bỏ!
Vũ Mị Nương sẵng giọng:
- Tiểu quỷ đầu, còn nói nữa coi chừng nhị tỷ đánh mông của muội.
Nói tới đây đáy lòng nàng lại vui rạo rực, lại dặn Lý chưởng quỹ đi hầu hạ
trước, riêng bản thân mình quay về phòng sửa sang lại cách ăn mặc một
chút mới đi ra ngoài tiếp khách.
Nhìn thấy Đỗ Hà ngồi trong phòng uống trà, nàng tiến lên cười nói:
- Mị Nương lại để cho Đỗ đại ca đợi lâu!
Đỗ Hà nghe tiếng của nàng liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Mị Nương
tươi cười nhẹ nhàng đi về phía hắn, nàng mặc một bộ áo lông trắng muốt
vẫn như ngày thường, xinh đẹp không gì sánh được, ánh mắt lại sáng ngời. Hắn có cảm giác thật kinh diễm, vội vàng đứng lên gật đầu như chào hỏi.
Vũ Mị Nương tiến tới mời hắn ngồi xuống, cười nói:
- Đỗ đại ca còn cùng Mị Nương khách khí làm gì, mau nhanh ngồi xuống, xem như nhà mình là được!
Chợt cảm thấy trong câu nói có vấn đề, trên mặt nàng liền ửng đỏ.
Đỗ Hà có chút xấu hổ, cũng không biết câu nói của Vũ Mị Nương là vô tâm hay cố ý.
Vũ Mị Nương thấy Đỗ Hà phản ứng như vậy, chỉ mỉm cười.
Đỗ Hà ho khan một tiếng, lại nói:
- Hôm nay ta đặc biệt tới gặp Mị Nương gởi lời cảm ơn, nếu không nhờ
muội, lão hồ ly Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ không rơi vào trong tay của ta, chỉ
sợ giờ phút này ta đã vì chuyện đi tìm thủ phạm mà nổi điên mất rồi. Hắc hắc, hiện tại thật quá tốt, hắn bị bệ hạ cưỡng chế nhốt trong nhà ba
năm, ha ha, ngẫm lại chuyện này thật cảm thấy hưng phấn, toàn thân thoải mái.
Vũ Mị Nương sẵng giọng:
- Đỗ đại ca còn khách khí
với Mị Nương sao, đây hết thảy đều do Đỗ đại ca ra chủ ý thôi, Mị Nương
cũng không có ra bao nhiêu sức lực. Nhưng nói tới việc cảm tạ nha, Đỗ
đại ca thật nên cảm tạ Mị Nương, nếu không có Mị Nương âm thầm giúp đại
ca một chút, chỉ sợ đại ca đã tự mình tát tai mình rồi!
Vẻ mặt Đỗ Hà kinh ngạc khó hiểu.
Vũ Mị Nương nói:
- Đỗ đại ca cũng không chút cẩn thận, rõ ràng lại để cho Trưởng Tôn Vô Kỵ phái người mang tin tức đến thông tri Trưởng Tôn Thuận Đức. Nếu không
có Mị Nương ngăn cản, cuộc phục kích kia đã không xảy ra!
Nguyên
lai ngày ấy Trưởng Tôn Vô Kỵ âm thầm thông tri chưởng quỹ Bách Túy Hiên
để cho hắn phái người đưa tin tức cho Trưởng Tôn Thuận Đức. Bách Túy
Hiên là sản nghiệp âm thầm của Trưởng Tôn Vô Kỵ, gặp sự phân phó của đại lão bản sau màn, chưởng quỹ tự nhiên không dám lãnh đạm, liền phái con
của mình đích thân đi một chuyến.
Bởi vì biết rõ thời gian kế
hoạch của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vũ Mị Nương quan tâm cho Đỗ Hà nên cũng sớm
đến Túy Tiên Lâu yên lặng chờ đợi sự việc phát triển. Nàng ở bên dưới
lầu bốn một mực chăm chú quan sát hành động bên Bách Túy Hiên, tận mắt
chứng kiến Lý Thế Dân, Đỗ Hà cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đi vào Bách Túy Hiên, đợi thật lâu lại thấy thiếu đông gia của Bách Túy Hiên vội vàng chạy về hướng Nghênh Tân Lâu, liền lưu tâm, quay trở về nhìn xem vị thiếu đông
gia kia có mục đích gì.
Nghe được tin hắn tìm phòng của Trưởng Tôn Thuận Đức, nàng sinh lòng cảnh giác, thầm hô không xong.
Ngay trong thời khắc mấu chốt này, từ Bách Túy Hiên chạy tới tìm Trưởng Tôn
Thuận Đức, khả năng là nhận chỉ thị của Trưởng Tôn Vô Kỵ, đến thông báo
tin tức.
Nhìn thấy tình huống nguy cơ, Vũ Mị Nương cũng bất chấp
mọi thứ, nàng ôm ấp suy nghĩ thà rằng giết lầm cũng không tha lầm, phân
phó hộ vệ của mình cải trang khách nhân ở ngay lầu ba hung hăng đụng
trúng hắn, lợi dụng thang lầu làm hắn té ngã xuống.
Hộ vệ của Vũ
Mị Nương là người cơ bắp vạm vỡ, lực lượng mạnh mẽ, kết quả vị thiếu
đông gia kia liền gặp bi kịch, ngay cả bóng dáng Trưởng Tôn Thuận Đức
còn chưa được nhìn thấy đã bị người đụng văng xuống lầu một, trực tiếp
té ngã hôn mê ngay tại chỗ.
Vũ Mị Nương đem việc này kể lại cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà cũng kinh ngạc:
- Không đúng, ta đã sớm ngờ tới lão hồ ly kia sẽ không an phận, không
chịu ngồi chờ chết, từ lúc hắn tiến vào Bách Túy Hiên ta đã cho người
theo dõi hắn, điếm tiểu nhị hắn phái đi báo tin đã bị ta cho người trực
tiếp đánh ngất xỉu rồi mà?
Vũ Mị Nương làm ra vẻ thương tâm:
- Chẳng lẽ Đỗ đại ca hoài nghi Mị Nương nói dối?
- Ách…
Tuy biết Vũ Mị Nương chỉ là diễn kịch, nhưng tốc độ nàng nhập diễn quá nhanh, làm hắn không kịp phản ứng, vội nói:
- Không phải, Mị Nương tự nhiên không có lý do gì nói dối, chỉ là ta
không nghĩ ra lão hồ ly kia làm sao có thể ngay dưới mí mắt người của ta mà phái được thêm người đi thông tri mà thôi!
Sự việc xảy ra lần này chúng ta đánh ngược khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ không kịp trở tay, lẽ ra hắn không thể nào phản ứng nhanh được như vậy mới phải!
Vũ Mị Nương cười nói:
- Mị Nương cảm thấy Đỗ đại ca sẽ không sơ ý như thế, thương trường luôn
như chiến trường. Hiện tại Bách Túy Hiên là kẻ địch ngành ẩm thực duy
nhất của Mị Nương trong thành Trường An, cả Túy Tiên Phảng, Nghênh Tân
Lâu không cách nào so sánh được ưu thế của họ, muốn
bắt chước lại không có được nhiều nguồn cung cấp. Vì vậy từ mấy tháng trước Mị Nương
đã âm thầm điều tra lai lịch lão bản Bách Túy Hiên, nên phát hiện được
một chuyện rất thú vị!
Nét mặt nàng tươi cười như hoa, trên mặt
hiện lên cảm giác cơ trí quyết thắng ngàn dặm, nhưng trong thời điểm mấu chốt này nàng lại ngậm miệng không nói ra.
Đỗ Hà thức thời hỏi:
- Không biết Mị Nương phát hiện được chuyện gì?
Lúc này Vũ Mị Nương mới thỏa mãn nói:
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là phát hiện lão bản Bách Túy Hiên ở lúc
Tùy triều đã từng là quan lại thế gia, hơn nữa còn giao hảo với Trưởng
Tôn gia. Cuối cùng bởi vì đắc tội Dương Quảng mà nhận lấy họa diệt môn.
Lão bản được Trưởng Tôn Vô Kỵ bảo hộ nên tránh được kiếp nạn. Với thân
phận của một thế gia lạc phách, có được số tiền khổng lồ mở một tửu lâu
xa hoa như Bách Túy Hiên là chuyện thật đáng ngạc nhiên, chớ nói chi có
thể khai thác con đường buôn bán có thể mua được đủ loại danh rượu từ
khắp các nơi, đây là chuyện mà người bình thường không sao làm được. Mặc dù muội không có bằng chứng chính xác, nhưng có thể khẳng định ở phía
sau Bách Túy Hiên đã nhận được sự ủng hộ của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đỗ Hà tiếp lời:
- Có lẽ Bách Túy Hiên chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của Trưởng Tôn
Vô Kỵ, chỉ bởi vì luật pháp Đại Đường có quy định người có quan chức
cùng thân nhân của họ không được theo kinh thương, cho nên hắn mới đặc
biệt đưa ra một người thay thế, xem như dùng cách phân chia cổ phần mà
chia lãi. Ân, cũng giống như tình huống của chúng ta!
Vũ Mị Nương nói:
- Cho nên nói toàn bộ Bách Túy Hiên đều là người của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đỗ đại ca làm sao ngăn cản được hành động của lão hồ ly đây? Kế hoạch
không bằng biến hóa nhanh, nếu không có Mị Nương, toàn bộ kế hoạch của
đại ca xem như chết từ trong trứng nước mất rồi. Chẳng lẽ Đỗ đại ca
không chấp nhận cảm tạ Mị Nương hay sao?
Nhìn biểu lộ của Vũ Mị
Nương như muốn hô lên “huynh mau cảm tạ muội đi”, Đỗ Hà chợt cảm thấy
nhức đầu, không biết trong trí óc trí tuệ kia lại nảy sinh ý nghĩ gì cổ
quái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...