Trưởng Tôn Vô Kỵ về tới phủ Triệu quốc công phủ đã thấy hai người Trưởng Tôn Thuận Đức, Trưởng Tôn Thuyên chờ sẵn, thần sắc lo lắng. Bọn họ
không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ đã biết hết mọi việc, càng đã bị trừng phạt, chỉ muốn đem dị biến kể cho Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Thuận Đức giành nói:
- Vô Kỵ, ngươi đi đâu? Ngươi có biết xảy ra chuyện lớn rồi, La Thông,
Phòng Di Ái tựa hồ đã đã biết kế hoạch của chúng ta, sớm đã có chuẩn bị, Đỗ Hà ẩn thân gần đó khiến chúng ta phục kích không có hiệu quả. Còn có Ngụy Vĩ chết tiện lâm trận đào ngũ, trở thành người của Đỗ Hà. Hiện tại người chúng ta phái ra đã bị đám Đỗ Hà bắt được, Vô Kỵ, ngươi nói chúng ta bây giờ làm thế nào cho phải!
Trưởng Tôn Vô Kỵ đã biết rõ, tự nhiên không biểu lộ gì, chỉ nói bình thản:
- Ta sớm biết như vậy rồi! Khoan nói gì, vào phòng nghị sự đã.
Trưởng Tôn Thuận Đức là người đốc thúc chuyện phục kích lần này, ở trên Nghênh Tân lầu nhìn hết thảy tình huống, sau khi chứng kiến phục kích thất
bại, một người làm phản, sáu người bị bắt thì không dám ở lâu, vội vàng
ly khai, quay trở lại phủ Triệu quốc công phủ đến tìm Trưởng Tôn Vô Kỵ
thương nghị. Hắn đến kịp thời nên không thấy được Trưởng Tôn Vô Kỵ cuối
cùng đi ra. Thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ không để ý tới hắn, đáy lòng càng sợ
hãi, càng sợ bản thân sẽ thành con tốt mà Trưởng Tôn Vô Kỵ vứt bỏ tốt,
rung giọng nói:
- Chuyện bại lộ, phải như thế nào giải quyết tốt hậu quả, Vô Kỵ, ngươi nói đi!
Trưởng Tôn Thuyên nghe Trưởng Tôn Thuận Đức nói xong tiền căn hậu quả cũng
khẩn trương nhưng thấy thần sắc khác thường của Trưởng Tôn Vô Kỵ, ý thức được vấn đề nghiêm trọng nói:
- Thúc phụ đừng vội, tộc huynh nhất định sẽ có kế sách ứng phó.
Trưởng Tôn Thuận Đức lo lắng nhưng cũng không dám hối thúc, chỉ có thể đi theo sau, tâm thần bất định bất an.
Ba người đi tới phòng nghị sự, phòng này cũng không phải dùng để tiếp
khách mà là chỗ để thương nghị chuyện cơ mật, bình thường chỉ cho phép
hạ nhân quét dọn buổi sáng một chút, vào thời gian khác bước vào sẽ bị
trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc.
Vào lúc thương nghị chuyện cơ mật, Trưởng Tôn Vô Kỵ mới có thể dẫn người tới đây!
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở thủ vị, vẻ mặt vẻ lo lắng, quay về phía hai người nói:
- Các ngươi cũng đừng nói nữa, ta biết hết cả rồi, thậm chí chứng kiến
tận mắt. Tiểu tử Đỗ Hà xúi giục Bệ Hạ dẫn ta đến Bách Túy hiên xem cuộc
vui. Hắn đã lập kế hoạch sẵn, chỉ chờ chúng ta tiến vào.
Sắc mặt Trưởng Tôn Thuận Đức, Trưởng Tôn Thuyên trắng bệch, thất thanh cùng nói:
- Vậy làm thế nào cho phải?
Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn bình thản nói:
- Không cần khẩn trương, Bệ Hạ đã trách phạt. Việc này chỉ một mình ta chịu, không quan hệ tới các ngươi.
Trưởng Tôn Thuận Đức nhẹ nhàng thở ra.
Trưởng Tôn Thuyên hỏi:
- Vậy Bệ Hạ xử phạt sao?
- Đóng cửa tự xét!
Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm mặt, vừa nghĩ tới sự trừng phạt nghiêm khắc của Lý Thế
Dân lại mờ mịt, không hiểu sau bệ hạ nặng tay như thế.
Trưởng Tôn Thuận Đức lại nhẹ nhõm, còn tưởng rằng chỉ khoảng một tháng, cười nói:
- Bệ Hạ dù sao cũng là em rể Vô Kỵ, vẫn nên khoan dung!
Trưởng Tôn Thuyên nhìn mặt đoán ý, biết chuyện tuyệt không đơn giản như thế, hỏi là bao nhiêu thời gian!
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Ba năm!
-......
Trưởng Tôn Thuận Đức, Trưởng Tôn Thuyên hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không cách nào tiếp nhận.
Qua một hồi lâu, hai người mới hồi phục tinh thần, thất kinh.
Trưởng Tôn gia tộc không thể tách rời Trưởng Tôn Vô Kỵ, khó tưởng tượng lại không có hắn.
Trưởng Tôn Thuận Đức ngơ ngác.
Trưởng Tôn Thuyên nói:
- Không bằng đi tìm Hoàng hậu nương nương biện hộ, chỉ cần với địa vị
Hoàng hậu nương nương trong lòng Bệ Hạ thì chắc sẽ có hiệu quả.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu nói:
- Không có tác dụng đâu, ngươi không phải không biết tính cách Hoàng hậu
nương nương, từ trước đến giờ nàng vẫn theo lý mà không giúp thân, việc
này quyết không đưa tay, đừng tự làm mất mặt. Chuyện này đã định, có
cũng không làm nên chuyện gì. Một trận chúng ta thua, đã thua thì nhận
thua. Chúng ta cũng không thất bại thảm hại, ba năm sau còn có cơ hội.
Hắn càng không cam lòng hơn bất cứ ai, nhưng bản thân càng thêm hiểu rõ,
thánh chỉ đã ban ra, bản thân nếu không phụng chỉ, ý đồ cải biến thánh ý sẽ chọc giận Lý Thế Dân đã động chân hỏa, đối với hắn càng thêm phản
cảm, ngoan ngoãn nhận mệnh mới quyết định lý trí nhất.
Trưởng Tôn Thuyên thở dài nói:
- Chuyện sao lại lâm vào tình cảnh như thế? Chẳng phải tộc huynh đã trù tính tốt rồi sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt thấu lộ lấy hung quang:
- Hiện giờ ta đang suy nghĩ đây, với tình huống trước mắt thì chắc chắn
Ngụy Vĩ đã phản bội chúng ta. Hắn biết rõ kế hoạch của chúng ta, thông
tri Đỗ Hà cho nên Đỗ Hà mới có thể phản đòn. Nếu không biết trước kế
hoạch của chúng ta, Đỗ Hà không có khả năng làm ra một cái bẫy hoàn hảo. Nhưng ta thật sự nghĩ mãi không ra, vì sao Ngụy Vĩ lại phản bội ta!
Người nhà của hắn đều dưới sự khống chế của ta, chẳng lẽ hắn không nghĩ
đến người nhà của mình sao?
Trưởng Tôn Thuyên cũng không hiểu ra sao, nói:
- Trước khi hành động, ta đã điều tra qua tất cả thân phận bối cảnh mọi
người. Ngụy Vĩ là người phương bắc, có huyết thống Đông Đột Quyết, sống ở Nhạn Môn. Hắn không những không có quan hệ với Đỗ Hà mà tuyệt không qua lại với La Thông, Phòng Di Ái. Trước khi được chúng ta chiêu lãm thì
chưa từng bước vào Trung Nguyên. Ta còn thấy hắn là người chất phác đáng tin nhất trong bảy người, đến giờ vẫn khó tin hắn phản bội, cũng nghĩ
không thông hắn có lý do gì phản bội!
Bọn hắn nằm mơ cũng sẽ
không nghĩ đến Ngụy Vĩ căn bản là giả, người do thám biết kế hoạch của
bọn ho là một người khác hoàn toàn.
- Bây giờ nói nhiều như vậy cũng vô dụng, hắn đã dám phản bội tộc huynh..... thì sẽ phải trả giá thật đắt!
Trưởng Tôn Thuyên nghiêm mặt, lấy tay làm đao cứa ngang cổ, làm một thủ thế tru tận giết tuyệt.
- Không được!
Trưởng Tôn Vô Kỵ càng hận Ngụy Vĩ hơn Trưởng Tôn Thuyên gấp trăm lần nhưng hiểu không thể đụng đến người nhà Ngụy Vĩ:
- Ngụy Vĩ đã phản bội chúng ta, giúp đỡ nhiều cho Đỗ Hà như vậy. Với tính cách của Đỗ Hà sẽ không vứt bỏ mặc kệ Ngụy Vĩ. Vào lúc này chúng ta ra
tay ác độc, Đỗ Hà chắc chắn sẽ tố cáo với bệ hạ, cho chúng ta một kích
trí mạng. Cho dù Ngụy Vĩ không thể tha thứ, nhưng chúng ta bây giờ không được động đến hắn, việc này tạm bỏ qua đã.
Trưởng Tôn Thuyên cũng biết Trưởng Tôn Vô Kỵ nói rất đúng, lắc đầu khổ sở nói:
- Không thể ngờ chúng ta rơi vào hoàn cảnh này, khắp nơi bị người quản chế, thực không cam tâm!
Trưởng Tôn Vô Kỵ sẵng giọng:
- Ta lại càng không cam tâm...... nhưng thua thì phải nhận thua. Trong
tình huống này chỉ có thể lui lại. Bằng không chúng ta sẽ như Hầu Quân
Tập, không có khả năng trở mình.
Ngừng lại một chút, hắn đột nhiên nhớ tới một việc nói:
- Bố cục của tiểu tử Đỗ Hà khiến cho người sợ hãi nhưng cũng không phải
không thể đột phá! Ta đã nhân cơ hội, hơn nữa kịp thời phái ra người báo cho thúc thúc đình chỉ kế hoạch. Chỉ cần kế hoạch kết thúc, Đỗ Hà coi
như không có cớ ra tay, chẳng lẽ thúc thúc không nhận được tin tức sao?
Trưởng Tôn Thuận Đức cũng khôi phục bình tĩnh, chỉ là một mực không lên tiếng, lúc này nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi vậy thì ngơ ngác:
- Ta vẫn ở Nghênh Tân lâu, không nhận được bất cứ tin tức gì!
- Có chuyện gì? Chẳng lẽ Đỗ Hà có năng lực thông thiên, ngay cả ở Nghênh Tân lâu cũng có phục binh?
Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày, lấy ra một khối ngọc bội giao cho Trưởng Tôn Thuyên
bảo hắn đi Bách Túy hiên tìm chưởng quầy hỏi tình huống.
Đợi trọn vẹn gần nửa canh giờ, Trưởng Tôn Thuyên vội vàng trở về, cười khổ nói:
- Chưởng quầy quả thực phái người tiến về Nghênh Tân lâu đi gặp thúc thúc nhưng phân phó quá gấp, hạ nhân sợ trì hoãn chuyện quan trọng nên sau
khi hỏi chỗ thúc thúc liền chạy vội lên lầu, vào chỗ quanh vấp phải một
gã khách hàng, hụt chân rơi xuống tầng một hôn mê vừa tỉnh.
Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn tròn mắt, ngây người hồi lâu, thở dài nói:
- Thật sự là trời hại ta!
Trưởng Tôn Thuyên nói:
- Tộc huynh, ba năm ngươi có thể đợi, nhưng Thái tử chưa hẳn, hắn không
có ngươi đến đỡ, chỉ sợ...... Một năm cũng không trụ được!
Trưởng Tôn Vô Kỵ bỗng nhiên bừng tỉnh, cao giọng nói:
- Đáng chết, ta lại suýt nữa hỏng việc...... ta vào cung đi gặp Thái tử!
Hắn đem vận mệnh Trưởng Tôn nhất tộc đặt vào người Lý Thừa Càn, nếu như Thái tử bị phế thì hết thảy của hắn coi như thành không.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn tâm tư kín đáo nhưng vì hôm nay khắp nơi bị nhục, tâm
thần hoảng hốt, chỉ nghĩ sau này mình làm thế nào ngóc đầu trở lại nên
bỏ qua Lý Thừa Càn, nếu không có Trưởng Tôn Thuyên nhắc nhở, hắn thực
không nhớ gì cả.
Bởi vậy cũng có thể thấy một kích của Đỗ Hà đã ảnh hưởng tới hắn như thế nào.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng đi vào Đông Cung.
Lý Thừa Càn gần đây cũng dễ sống hơn, trước đó vài ngày chuyện phế lập gây xôn xao khiến hắn sợ hãi, chỉ sợ mình mất đi ngôi vị thái tử. Nhưng từ
sau khi thuận theo đề nghị của Trưởng Tôn Hoàng Hậu, nhận sai với Đỗ Hà
thì Trưởng Tôn Hoàng Hậu đã thuyết phục được Lý Thế Dân, lại bảo Ngụy
Chinh làm lão sư của hắn.
Được Trưởng Tôn Vô Kỵ, Ngụy Chinh phụ
trợ, Lý Thế Dân tựa hồ cũng không đề cập chuyện phế lập, Lý Thừa Càn lại buông lỏng tinh thần, tìm một tiểu sinh tuấn tú, vụng trộm bao dưỡng.
Hôm nay hắn đang ở phủ đệ nghe tiểu sinh hát một khúc, tâm tình khoan
khoái, không khỏi thầm nghĩ:
- Làm một Thái tử đã có hưởng thụ như thế, nếu có thể quyền chưởng thiên hạ thật là tốt biết bao!
Liền tại lúc này, hắn nhận được tin Trưởng Tôn Vô Kỵ cầu kiến.
Lý Thừa Càn vội vàng bảo tiểu sinh lui ra, tự mình tiến lên tiếp kiến, thân mật phi thường.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói lại mọi chuyện cho Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn biến sắc, nghe được đầu sỏ gây nên là Đỗ Hà, nhất thời khí huyết dâng lên, nhớ tới thù cũ, chỉ hận không thể cắn xé:
- Lại là tên vương bát đản này, cậu yên tâm, thù này, ta nhất định báo cho ngươi!
- Không thể!
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẩn trương nói:
- Ta đến là vì thế, nhớ lấy nhớ lấy, không thể động Đỗ Hà!
Lý Thừa Càn tức giận không vui.
Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm giọng nói:
- Thái tử, lúc trước vị trí thái tử của ngươi bất ổn cũng là bởi vì đắc
tội hắn, hôm nay còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao? Nghe cậu khuyên một
câu, chớ đi chọc Đỗ Hà, Đỗ Hà thật lợi hại, các ngươi căn bản không phải là địch thủ của hắn!
Trưởng Tôn Vô Kỵ trước kia nhắm vào một
tiểu bối như Đỗ Hà vì coi hắn là địch thủ có tiềm lực cực lớn trong
tương lai cho nên ngăn chặn hậu hoạn. Hôm nay hắn mới phát hiện, Đỗ Hà
căn bản cùng cấp bậc với hắn, tâm cơ mưu lược không chút nào thua kém
hắn, Lý Thừa Càn không thể đối phó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...