Lý Thế Dân đưa mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ rời đi, vô cùng tức giận, thầm nghĩ:
- Trưởng Tôn Vô Kỵ có phải đứa con nít đâu mà mót tiểu? Hắn thật sự mót
đến mức phân tâm như vậy sao? Muốn lấy lý do cũng không cần lấy lý do
như vậy chứ? Nếu không phải thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ là anh vợ mình, là anh ruột của Trưởng Tôn Hoàng Hậu, Lý Thế Dân đã bộc phát lửa giận ngay tại chỗ rồi.
Đỗ Hà thấy khuôn mặt Lý Thế Dân vặn vẹo, cũng biết Lý
Thế Dân thật sự tức giận, nhưng cũng hiểu tâm tình hiện giờ của hắn. Hắn không phải không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ giả vờ, chỉ là không muốn Trưởng Tôn Vô Kỵ mất mặt mà thôi. Lý Thế Dân hiểu rất rõ tính tình của Trưởng
Tôn Vô Kỵ, chẳng qua không muốn vạch trần lời nói dối của hắn.
Với tính cách của Trưởng Tôn Vô Kỵ, chắc chắn sẽ có tuồn ra một chút nước
tiểu, biểu thị mình không nói dối. Chuyện này cũng không quá khó khăn.
Lý Thế Dân là vì không muốn để một vị công thần Đại Đường lâm vào hoàn
cảnh xấu hổ, cho nên không vạch trần hắn, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không
nghĩ rằng dùng loại thủ đoạn này có thể giấu diếm được Lý Thế Dân, chỉ
đoán rằng Lý Thế Dân sẽ không để hắn chịu khổ, cho nên mới sử dụng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng rất hiểu vương tâm của Lý Thế Dân.
- Nếu vị nhạc phụ đại nhân của mình nhất thời tâm huyết dâng trào, vạch
trần Trưởng Tôn Vô Kỵ trước mặt mọi người, vậy cũng có thứ để xem rồi.
Đỗ Hà âm thầm ác ý nghĩ đến.
Lý Thế Dân đưa mắt nhìn Đỗ Hà, cả giận nói:
- Tiểu tử ngươi thật to gan, xem ra bình thường trẫm thật sự quá dung
túng các ngươi, nên hiện tại các ngươi còn tính kế trên đầu trẫm, nói
đi, ngươi rút cuộc có chủ ý gì? Vì sao Phụ Cơ vừa bước đến Bách Túy Hiên thần sắc lại dị thường như vậy, ngươi rút cuộc đang làm cái gì?
Đỗ Hà tỏ vẻ ủy khuất nói:
- Nhạc phụ đại nhân, cũng không phải tiểu tế có chủ ý gì xấu xa. Ngạn ngữ có một câu, bình sinh không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm gõ cửa tâm không sợ hãi. Chẳng qua Trưởng Tôn đại nhân tự chột dạ, không quan
hệ đến tiểu tế. Nhưng tiểu tế quả thực có dùng một số thủ đoạn, chẳng
qua chỉ muốn xem cảnh chó bị ép cũng phải nhảy tường. Ta làm vậy cũng
chỉ vì tự bảo vệ mình, tuyệt đối không ác ý nhằm vào bất cứ người nào.
Sắc mặt tức giận của Lý Thế Dân cũng trở nên nghiêm túc:
- Ngươi và Phụ Cơ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói thẳng đi, rút cuộc là ai đúng ai sai, trẫm sẽ phán đoán sáng suốt.
Đỗ Hà đang định mở miệng, nhưng lòng cảnh giác, nhìn ra ngoài, trong tai cũng nghe thanh âm của hộ vệ Lý Quốc Hồng truyền đến:
- Trưởng Tôn đại nhân!
Hắn lập tức không nói nữa, chỉ nói:
- Nhạc phụ đại nhân chi bằng đợi một lát, không bao lâu, sự thật sẽ tỏ bày, tất cả sẽ sáng tỏ.
Lý Thế Dân cũng biết mình bị Đỗ Hà nắm mũi dắt đi, nhưng hắn càng muốn
biết hai người mình tín nhiệm nhất rút cuộc đang giở trò gì sau lưng
mình, lập tức cũng không nói nữa, kêu Đỗ Hà ngồi xuống, đánh cờ với hắn, cũng không thèm để ý đến Trưởng Tôn Vô Kỵ đang bước vào.
Trưởng
Tôn Vô Kỵ cũng biết mình đã chọc giận Lý Thế Dân, trong lòng sớm có
chuẩn bị, chỉ cần có thể ngăn chặn chuyện kia phát sinh, cũng chỉ có thể chấp nhận ủy khuất. Hắn bước tới gần cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, thấy một người ăn mặc y phục tiểu nhị đang vội vàng chạy về hướng Túy Tiên
lâu, cười lạnh, liếc nhìn Đỗ Hà, thầm nói:
- Muốn chơi với ta, tiểu tử ngươi còn kém xa!
Hắn sớm đã dự liệu Đỗ Hà bố cục ở Bách Túy lâu, vì vậy sẽ chuẩn bị kỹ càng, sẽ không để mình dễ dàng truyền tin ra ngoài, căn bản không ủy thác hy
vọng lên người tên tiểu nhị của tửu điếm.
Đỗ Hà cũng không tinh
thông cờ vây cho lắm, chẳng qua khi học đại học, lúc nhàn rỗi có chơi
với bạn cùng phòng, cũng không tính là cao minh. Nhưng hắn biết rõ đánh
thế nào sẽ không xấu mặt, so với vị danh thủ như Lý Thế Dân đương nhiên
là không bằng.
Nhưng cũng may Lý Thế Dân cũng không có lòng giành thắng lợi, chỉ là muốn đánh cho hết thời gian, cũng không đánh nghiêm
túc. Trong lúc nhất thời hai người đấu ngang ngửa nhau, ngươi tới ta đi, rất là vui vẻ.
Đúng lúc này, La Thông và Phòng Di Ái rốt cục cũng xuất hiện, từ xa chậm rãi đi đến.
Người phát hiện ra bọn họ đầu tiên không phải Đỗ Hà, cũng không phải Lý Thế
Dân, mà là người nãy giờ vẫn chăm chú quan sát bên ngoài Trưởng Tôn Vô
Kỵ.
Mặc dù Trưởng Tôn Vô Kỵ đã truyền tin, kêu Trưởng Tôn Thuận
Đức đình chỉ hành động, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, trong lòng bàn tay vẫn không khỏi toát mồ hôi.
Chạng vạng tối, mặt trời đã biến mất trên đường chân trời, chỉ còn một chút ánh chiều tà đỏ bừng phía chân trời!
Sắc trời dần tối, chính là thời điểm về nhà, người qua lại trên đường cũng ít dần, không còn phồn hoa, náo nhiệt như lúc sáng.
La Thông, Phòng Di Ái đang giục ngựa chậm rãi sóng đôi, vừa đi vừa nói
chuyện, thần sắc sung sướng, tựa hồ không biết nguy hiểm đang rình rập
bọn họ.
Bảy người vâng mệnh phục kích đã ở địa điểm chọn trước chờ lệnh.
Ưng Chính Văn đứng dưới trời chiều, đưa lưng về phía đường cái, đang giả bộ chọn lựa hàng hóa bên quán nhỏ ven đường, hắn đang cò kè mặc cả với
người bán hàng, nhưng cả người lại giống như mũi tên trên dây cung,
chuẩn bị bắn ra bất cứ lúc nào! Con đường này vốn là nơi náo nhiệt phồn
vinh nhất nội thành, hiện tại người qua đường đã ít đi rất nhiều.
Căn cứ ước định, sau khi mặt trời xuống núi đến giờ Tuất một khắc bọn họ
sẽ thu tay, nhưng một khắc trước khi mặt trời xuống núi, hai con mồi
lại xuất hiện, vừa vặn phù hợp yêu cầu. Bọn họ đều là những hảo thủ đã
được rèn luyện kỹ càng, mặc dù lần này không phải giết người, nhưng mọi
cử động đều phải phù hợp với yêu cầu của sát thủ, giữ nghiêm kế hoạch,
không sớm một khắc, cũng không muộn một giây, con mồi xuất hiện, chỉ có
động thủ.
Trước khi động thủ, hắn nhất định phải xác định kỹ càng mọi người đã vào vị trí.
Hắn liếc mắt về phía tiệm đậu hũ bên cạnh quán hàng rong, chủ quán là người mới tới, hôm nay là ngày đầu tiên hắn tới đây bày quầy bán hàng, tên là Lữ Hồng, cũng là một trong những người phục kích, lúc này hắn đang thu
dọn sạp hàng, một cây đòn gánh bằng sắt chắc chắn đặt trên tay.
Hắn sở trường sử dụng côn sắt, múa cây đòn sắt này, uy lực cũng không hề thua kém côn sắt.
Đối diện phía sau lưng hắn có một người dáng vẻ cao gầy đang quét đường,
hắn tên là Triệu Ba, mặc trên người bộ y phục nghèo nàn, nhưng tay áo
rất lớn, trong tay áo cất giấu một con dao găm, cách địa điểm phục kích
tốt nhất chỉ có hai bước.
Xung quanh còn có Pháo Thành, Triệu Ngọc, người nào cũng có vị trí và cương vị riêng, xuất hiện ở vị trí đã được phân công.
Khi hắn nhìn về phía người cuối cùng, bỗng nhiên nhíu mày. Ở góc tường Túy
Tiên Lâu lẽ ra còn có một người, nhưng hiện giờ lại không thấy.
Kế hoạch của bọn hắn sau khi phân công, người nào cũng có nhiệm vụ riêng, thiếu đi một người kế sách sẽ không cách nào áp dụng.
- Hừ….
Khi hắn đang chuẩn bị tuyên bố kết thúc kế hoạch, Ngụy Vĩ từ trong chỗ tối
đi ra, xuất hiện ở nơi hắn phải xuất hiện. Nhưng hắn không nhìn thấy,
sau lưng Ngụy Vĩ còn có một người giống như đúc ngã trên mặt đất.
Ưng Chính Văn thấy năm người đã vào vị trí, liếc mắt với người bán hàng rong, kế hoạch bắt đầu.
Người bán hàng rong tên là Lý Thụy, dáng người cao lớn, cũng là một trong bảy người phục kích, nhưng không nằm trong kế hoạch, bởi vì hắn có võ nghệ
giỏi nhất, hơn nữa sở trường sử dụng ám khí, hắn phi tiêu có thể dễ dàng bắn trúng một con ruồi đang bay trên trời, tồn tại của hắn là cứu viện, vạn nhất xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, phục kích bị ngăn cản, chính là lúc hắn phát huy thực lực. Tay hắn bỏ trong túi áo, trong túi hiện giờ
đang có năm cây phi tiêu giống như kim dài, chuẩn bị xạ kích.
Tất cả đều chuẩn bị tư thế hành động sẵn sàng.
Trong hai người La Thông và Phòng Di Ái, La Thông chắc chắn là mạnh nhất,
được xưng là Tiểu Bá Vương, trong lứa tuổi của hắn ở Trường An có ít
người có thể vượt qua hắn.
Cho nên trong sáu gã phục kích, có bốn người tập trung nhằm vào hắn, kế hoạch phân làm ba bước.
Lữ Hồng cầm đòn gánh, tấn công ngựa của La Thông, Phòng Di Ái, đánh bọn họ ngã ngựa.
Sau đó Ưng Chính Văn, Pháo Thành giáp công La Thông, Triệu Ngọc dùng độc
môn loan đao từ phía sau ám toán, Lữ Hồng đến phối hợp vây công La
Thông.
Về phần Phòng Di Ái, dao găm trong tay Triệu Ba đang quét
rác trên đường sẽ đâm vào chỗ hiểm trên vai hắn, chỉ cần đâm trúng mục
tiêu, cho dù Phòng Di Ái có thần lực kinh người thế nào, cũng không sánh bằng thần lực ngàn cân nổi tiếng Vương Ngụy Vĩ , huống chi Triệu Ba còn có thể từ bên cạnh tiếp ứng.
Đối mặt với loại tập kích chặt chẽ này, nếu sơ suất không người nào có thể tránh được.
Nhưng ở đây cũng nói là trong tình huống chủ quan, sơ suất.
Đỗ Hà không thể vì kế sách của mình mà khiến bằng hữu rơi vào nguy hiểm
không cần thiết. Trưa hôm nay, hắn đã nói tất cả kế hoạch cho hai người, trước khi hai người xuất hiện ở đầu đường cái, Hoàng Phủ Hạo Hoa đã
thông báo cho bọn họ tất cả phương hướng, vị trí có người phục kích.
Mặc dù không biết kế hoạch phục kích của đối phương, nhưng bọn họ lại biết rõ ai sẽ phục kích, phục kích ở đâu.
Khi hai người bọn họ tiến vào địa điểm phục kích địa điểm, Ưng Chính Văn
liếc mắt nhìn Lữ Hồng, đây chính là tín hiệu ước định của bọn họ.
Sau khi Lữ Hồng nhận được tín hiệu, lập tức quơ lấy đòn gánh, mãnh lực quét ngang, đòn gánh bằng thiết ma sát với không khí phát ra tiếng xé gió
mãnh liệt, đòn gánh này một khi đánh trúng, chân trước của con ngựa
không bị chặt đứt mới lạ.
Nhưng vào lúc này, La Thông, Phòng Di Ái không hẹn mà cho chiến mã ngồi xuống, né tránh được đòn tập kích mãnh liệt này.
La Thông trực tiếp lấy từ trên lưng ngựa ra một cây trường thương đánh vào chỗ động mạch trên cổ của Lữ Hồng, trực tiếp đánh hắn ngất xỉu trên mặt đất.
Tất cả những kẻ phục kích đều ngạc nhiên, nhưng cũng không hoảng hốt.
Mỗi một loại biến hóa phát sinh bất ngờ đều nằm trong tính toán của bọn hắn, tập kích không thành vẫn có thể tấn công.
Ưng Chính văn, Pháo Thành, Triệu Ngọc đồng thời vây đánh La Thông.
Cùng lúc đó, Phòng Di Ái cũng bị Triệu Ba công kích. Triệu Ba giống như một
con độc xà, ngay khi Phòng Di Ái còn chưa kéo ngựa đứng dậy, dưới tình
huống không hề phòng bị, dao găm của hắn đã đâm về phía đùi của Phòng
Di Ái. Trong số những người phục kích chỉ có hắn là thích khách thật sự, hiểu được căn cứ vào biến cố khác nhau, áp dụng phương pháp khác nhau,
chỉ cần hắn có thể đâm vào đùi Phòng Di Ái, bản lĩnh của Phòng Di Ái
đồng dạng có thể giảm bớt rất nhiều. Nhưng khi hắn sắp sửa xuống tay,
hậu tâm lại bị người ta túm được.
Biến cố đột nhiên này khiến cho Triệu Ba hồn phi phách tán, tóc gáy dựng đứng, quay đầu lại nhìn Ngụy
Vĩ, khi còn chưa hiểu thế nào, đã bị thiết quyền của Ngụy Vĩ đánh ngã
xuống đất.
Một loạt biến hóa luân phiên nhanh thần kỳ, khiến người ta không thể nào đoán trước.
Trong khoảng khắc, đám người phục kích lại bất ngờ bị đánh trở tay không kịp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...