Ưng Chính Văn vừa dứt lời thì chung quanh đã nhao nhao vang lên tiếng phụ họa.
Ngoại trừ Trưởng Tôn Thuận Đức ngồi trên cao, còn lại năm người đều lần lượt
biểu đạt lòng trung thành của mình, tỏ vẻ nguyện ý nghe theo mệnh lệnh
Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn gia nghiệp lớn, chiêu mộ một ít kỳ nhân dị sĩ cũng là chuyện rất bình thường.
Trưởng Tôn Vô Kỵ dã tâm thật lớn, có lòng thúc đẩy Trưởng Tôn gia trở thành
gia tộc đệ nhất thiên hạ, dĩ nhiên không thể thiếu việc này. Người bình
thường mộ tập kỳ nhân dị sĩ là cực lực thể hiện bản thân cầu tài như
khát nước, chiêu hiền đãi sĩ, biểu hiện muôn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại không như vậy, hắn cũng không cầu tài, cũng không lễ hiền, hoàn toàn ra vẻ không lập bang không kết phái, cực
lực biểu hiện vô dục vô cầu, hướng thế nhân chứng minh mình là một người hiền lành. Nhưng ở sau lưng, hắn lại là một Mạnh Thường Quân, kiến tạo
một sơn trang chuyên môn kết giao quái tài thiên hạ, cung cấp nuôi dưỡng một ít kỳ tài, quái tài có bản lĩnh có năng lực. Nhưng chỉ có trải qua
nhiều lần chọn lựa, khảo nghiệm mới có thể trở thành thân tín của hắn.
Chỉ khi thấy được lòng trung thành, có thể được thăng chức thì bọn họ
mới có tư cách biết rõ Trưởng Tôn Vô Kỵ mới là chủ nhân chân chính.
Mượn Ưng Chính Văn mà nói, Ưng Chính Văn thuở nhỏ bái được danh sư, tập được một thân Ưng Trảo Công, năm ngón tay lợi hại không kém hơn ưng trảo,
côn gỗ bình thường cũng khó ngăn cản đừng nói là da thịt. Tính cách hắn
tàn nhẫn, ở Tứ Xuyên có hung danh hiển hách. Mỗi khi hắn giao thủ với
người khác đều ra tay ngoan độc, đả thương gân cốt địch thủ, thành người tàn tật. Sau khi hắn thành danh, người thua ở trên tay hắn bị tàn phế
nhiều đến trăm người. Cũng bởi vì thủ đoạn tàn nhẫn dẫn tới người khác
tức giận, gây họa cho người nhà. Vợ hắn bị giết, con trai tám tuổi bị
người hạ độc dược. Tuy được thần y cứu chữa không mất mạng nhưng lại trở thành dược nhân, mỗi ngày đều phải dùng thuốc, hơn nữa đều là dược liệu xa xỉ, có tiền cũng khó có thể mua được.
Đối mặt nhân tài như vậy, Trưởng Tôn Vô Kỵ coi hắn là tâm phúc.
Trưởng Tôn Vô Kỵ không cần lòng trung thành của hắn, cần chính là bản lãnh của hắn cùng với con của hắn.
Chỉ cần có thể khống chế con của hắn, Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ không sợ Ưng Chính Văn phản bội.
Năm người còn lại cũng giống như vậy, bọn họ chịu ân huệ của Trưởng Tôn Vô
Kỵ nên trong lòng có cảm kích, quan trọng hơn là trong tay Trưởng Tôn Vô Kỵ nắm giữ những thứ mà bọn họ coi trọng hơn cả sinh mạng.
Thần lực thiên cân Vương Ngụy Vĩ quát:
- Trưởng Tôn đại nhân có đại ân với ta, Ngụy Vĩ này cái khác không có,
chỉ có một thân man lực mà tính mạng. Chỉ cần Trưởng Tôn đại nhân nói
một câu, dù ta đầu lìa khỏi cổ, hóa thành lệ quỷ cũng phải làm.
Thân thể hắn rất cường tráng nhưng thấp, cơ bắp phồng lên như lực sĩ tập thể hình.
- Chính là như vậy!
Người lên tiếng là một trung niên rất cao, tóc xõa trên vai, tên là Lý Thụy.
Hiện tại hắn khoanh chân ngồi ở trên chiếu, dùng một thanh loan đao nho nhỏ. Chiếc chân gà không hề có thịt nhưng mỗi đao của hắn đều cắt chuẩn xác
vào da mà không hề tổn thương xương cốt mảy may, khống chế lực đạo như
vậy thật khiến người ta sợ hãi thán phục. Đột nhiên, một con ruồi bay
qua trước mặt hắn, chỉ thấy hắn vung tay lên rồi phi đao ngoài mười bước đã găm cứng con ruồi vào cửa.
Trưởng Tôn Thuận Đức thấy một đám
kỳ nhân thân mang tuyệt kỹ đều thần phục Trưởng Tôn Vô Kỵ thì cũng thầm
thán phục, hướng sáu người lấy lòng nói:
- Có được sự tương trợ của các ngươi thì lo gì chuyện không thành!
Ngụy Vĩ tính cách nóng nảy, nói luôn:
- Trưởng Tôn đại nhân cần chúng ta làm gì, ngươi cứ nói thẳng, đừng lề mề, phiền con bà nó.
Trưởng Tôn Thuận Đức bị mắng như vậy, cảm giác không vui nhưng lại không dám
nói gì, trong lòng biết những người này chỉ nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ, hắn
căn bản không có quyền chỉ huy, cười cười xấu hổ, bất đắc dĩ nói:
- Nơi này là nơi mà hai người La Thông, Phòng Di Ái bình thường sẽ ghé
trước khi về nhà. Vô Kỵ bảo các ngươi vào sau giờ Tuất một khắc ba ngày
nữa sẽ tập kích hai người bọn họ, cần đánh trọng thương.
Ưng Chính Văn là người cơ trí nhất trong cả đám, lòng có nghi kỵ, hỏi:
- Trọng thương. Đây là ý gì? Sáu người chúng ta liên thủ, đừng nói là
Phòng Di Ái, La Thông. Dù Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức năm xưa cũng hẳn
phải chết không thể nghi ngờ.
Trưởng Tôn Thuận Đức trầm mặt nói:
- Ý tứ Vô Kỵ rất rõ ràng, là trọng thương, không thể hạ độc thủ.
Ưng Chính Văn ngưng trọng khẽ gật đầu, không giết so với giết càng thêm dễ
dàng. Bọn họ cũng không phải làm việc không chú ý thủ đoạn. Nếu như
giết, bọn họ sẽ dùng tới các loại thủ đoạn vô sỉ để lấy hiệu quả xuất kỳ bất ý nhưng chỉ cần trọng thương lại khó tránh khỏi có chút bó tay bó
chân.
Trưởng Tôn Thuận Đức nói tiếp:
- Đúng vậy. Vô Kỵ còn đặc biệt phân phó! Sau khi hành sự còn nói một câu “Chỉ trách thượng ti các ngươi tự ý làm bậy nên gây họa này, nói cho hắn biết, lần này chỉ
là dạy dỗ, lần sau còn dám làm ẩu, chịu tội chính là bản thân hắn.” Nhớ
kỹ , không thể thiếu một chữ.
Ưng Chính Văn cuối cùng hỏi:
- Nếu như sau giờ Tuất một khắc, Phòng Di Ái, La Thông không tới thì sao? Hoặc là chỉ một người?
Trưởng Tôn Thuận Đức đáp:
- Lập tức hủy bỏ nhiệm vụ!
Những lời này đều là Trưởng Tôn Vô Kỵ dặn hắn.
Ưng Chính Văn không hỏi thêm, chỉ ngồi một chỗ tính toán hành động.
Bên cạnh Phong Khê thính là Mai Sương thính.
Mai Sương thính không kém Phong Khê thính bao nhiêu, duy chỉ có bất đồng là Phong Khê thính bài trí cảnh thu còn Mai Sương thính lại bài trí màu
trắng như biến hóa xuân hạ thu đông.
Mười sáu nhã gian của Nghênh Tân lầu thì cứ ghép lại bốn phòng một trang trí theo một chủ đề, khiến
cho người ta cảm thụ khác nhau.
Chủ đề của Mai Sương thính là mai, các loại bồn cảnh hình hoa mai trải rộng gian phòng.
Vũ Mị Nương ghé sát mặt đất, dùng chén lớn dán tại vách tường, yên lặng nghe lắng.
Chén lớn có hiệu quả thu âm, cho dù nghe không rõ nhưng vẫn đoán được đại khái ý tứ.
Cặp mắt phượng của nàng sau khi biết được Trưởng Tôn Vô Kỵ ý đồ ám hại Đỗ Hà đã lạnh như băng tuyết, lóe ra sát cơ nồng đậm.
Vũ Mị Nương lần đầu tiên có tình cảm với người khác giới nên vừa nghe thấy ai có ý định hại hắn thì cực kỳ căm phẫn.
Từ cổ đến kim chỉ có bốn chữ: Lòng của nữ nhân!
Đối với Đỗ Hà, Vũ Mị Nương đã sinh lòng luyến mộ: Năm đó ở quán trà mới gặp gỡ, Đỗ Hà đã xuất hiện như bạch mã vương tử cứu mẫu thân của nàng, khắc sâu ấn tượng trong lòng.
Trong khách sạn nàng bị người bắt cóc,
cô thân không ai trợ giúp thì Đỗ Hà lại một lần nữa hóa thân thành bạch
mã vương tử xuất thủ tương trợ khiến nàng nảy sinh tình cảm đặc biệt.
Sau khi từ biệt, trải qua một phen khổ sở, nhưng mỗi lần nhớ tới sự ủng hộ, tin tưởng của Đỗ Hà lại cảm thấy được an ủi, đã dần yêu hắn.
Vũ Mị Nương được ý niệm đó ủng hộ nên dù một mình lăn lộn, thậm chí bỏ qua cơ hội vào cung làm tú nữ, đối mặt với muôn vàn khó khăn đã đứng vững
bước chân ở Trường An, mở ra một khối thiên địa.
Điều duy nhất
khiến nàng tiếc hận là không gặp Đỗ Hà sớm hơn. Mỗi khi nhớ tới dung
nhan cao quý và tài trí của Trường Nhạc công chúa, nghĩ đến bọn họ quả
thật là một đôi ông trời tác hợp đều nhịn không được thở dài. Tính cách
nàng quật cường bá đạo, sau khi thích Đỗ Hà thì trong mắt không thể nhìn thuận mắt nam tử nào khác. Tựa hồ nam nhân thiên hạ đều trở thành cặn
bã, không đáng nhìn, nhưng nàng không cam lòng làm thiếp, cũng không
biết tương lai như thế nào. Nhiều lần nghĩ muốn buông bỏ nhưng lại không thể. Sở dĩ nàng dốc lực kinh doanh cũng không phải vì yêu tiền mà muốn
cho Đỗ Hà vài phần kính trọng, ngoài ra còn để phát tiết cảm xúc để khỏi phải day dứt.
Hôm nay nàng vừa ở Nghênh Tân lầu không lâu thì
gặp được Trưởng Tôn Thuận Đức cùng với một đám nhân vật ăn mặc quái dị,
trong lòng khẽ động.
Ngày đó gặp Đỗ Hà, bọn chúng cao hứng nói chuyện, quấy nhiễu cả tửu lầu.
Vũ Mị Nương lúc ấy tức giận đến cực điểm, nhớ kỹ trong lòng.
Muốn đứng chân ở Trường An cũng không phải một chuyện dễ dàng. Vũ Mị Nương
vì đạt được nhanh hơn nên dựa vào mạng lưới tình báo, biết rõ người nào
có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội. Trong số người nàng không
thể đắc tội, Trưởng Tôn Thuận Đức là nhân vật xếp vào hàng tam giáp, còn biết hắn là loại người có cừu oán tất báo, có ân không trả, lòng dạ cực kỳ hẹp hòi.
Hắn vừa xuất hiện, Vũ Mị Nương đã cảm thấy rất không bình thường, thầm nghĩ:
- Đỗ đại ca vừa mới va chạm với Trưởng Tôn Thuận Đức chưa lâu, giờ lại dẫn một đám người kỳ dị tới đây, có quan hệ gì hay không.
Hôm nay vốn là lúc kiểm toán, Vũ Mị Nương kỷ luật nghiêm minh, bản thân cũng luôn làm gương nhưng lúc này là ngoại lệ.
Trời sập xuống, nàng có thể coi như không thấy, nhưng chỉ cần là tin tức của Đỗ Hà thì dù chỉ là lông gà vỏ tỏi đều có thể hấp dẫn mắt của nàng.
Trưởng Tôn Thuận Đức là khách quen của Nghênh Tân lầu, hắn thường xuyên kết
giao một số bằng hữu, tới đây dùng cơm. Bình thường cũng không sao nhưng hiện giờ nàng đã nghi ngờ thì không thể an tâm rời đi kiểm toán.
Vũ Mị Nương cũng biết, nếu như không thể xác định thực hư thì bản thân không thể nào an tâm.
Vì thế nàng bảo người hủy lịch trình hôm nay, phong tỏa Sương Mai thính, yên lặng nghe ngóng.
Nàng nghe xong, chợt cảm thấy kỳ quái, chuyện Trưởng Tôn Thuận Đức thương
nghị không phải nhằm vào Đỗ Hà mà làm thương nghị phục kích La Thông,
Phòng Di Ái nên cũng hơi an lòng, cũng cảm thấy khinh thường. Với thân
phận của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Thuận Đức lại nhằm vào La Thông,
Phòng Di Ái không khỏi quá thấp kém!
Khi nghe câu dặn dò cuối
cùng của Trưởng Tôn Thuận Đức thì nàng đã không giữ được bình tĩnh,
thương nghị quả thật là nhằm vào Đỗ Hà, hơn nữa nhân vật chân chính sau
màn của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trong lòng của Vũ Mị Nương chỉ có một
mình Đỗ Hà, chỉ cần Đỗ Hà tốt mọi chuyện đều tốt, muốn tổn thương Đỗ Hà, dù là liều tính mạng cũng phải bảo vệ, lúc này lập tức quyết định, thầm nghĩ:
- Không bằng một lần hành động, hạ độc bọn chúng?
Nàng là chủ nhân của Nghênh Tân lầu, nếu muốn hạ độc vào rượu và đồ nhắm là
chuyện dễ dàng. Nàng đã động sát tâm, đang muốn chuẩn bị độc dược, lại
nghe tiếng quát:
- Ta thật không rõ ràng, dây dưa như vậy làm cái gì? Theo ta thấy, cứ trực tiếp một đao chém chết Đỗ Hà xong việc, nào
có nhiều phiền toái như vậy!
Vũ Mị Nương bốc hỏa, thấp giọng nói:
- Để ta giết ngươi trước, xem ngươi thế nào động tới Đỗ đại ca!
Lúc này truyền đến thanh âm Trưởng Tôn Thuận Đức nhưng không nghe rõ, chỉ là chắc chắn có liên quan đến lời quát vừa rồi.
Vũ Mị Nương tập trung tư tưởng suy nghĩ lắng nghe, Trưởng Tôn Thuận Đức lại cao giọng:
- Điểm ấy các ngươi không cần biết rõ, Vô Kỵ chỉ cho các ngươi động thủ
như vậy đều có tính toán của hắn. Cụ thể vì cái gì, ta cũng không biết
tình hình cụ thể, các ngươi chỉ cần làm theo.
Một câu này khiến
Vũ Mị Nương bình tĩnh lại, vốn ý định hạ độc chết mấy người này, sau đó
vừa ăn cướp vừa la làng. Nàng tin tưởng với diễn xuất và hành động của
mình thì khả năng thoát thân cực cao. Hiện giờ nghĩ lại cảm thấy phương
pháp này không ổn: Hậu quả không cách nào dự tính không nói, mấu chốt là Trưởng Tôn Thuận Đức cùng với những người kia chỉ là lâu la, không phải đại tặc sau lưng. Nếu như hôm nay mình hạ độc chết, Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ hoài nghi tới Đỗ Hà. Đến lúc đó bọn họ không chết không thôi, coi như
vô duyên cớ đưa tới một cường địch cho Đỗ Hà.
- Không bằng thỉnh Đỗ đại ca , tài trí đại ca gấp 10 lần ta, nhất định có thể nghĩ được biện pháp tốt.
Đã quyết định chủ ý, Vũ Mị Nương cũng không gấp: Thời gian bọn chúng phục
kích La Thông, Phòng Di Ái vào ba ngày sau, nàng có rất nhiều thời gian, ở một bên im im lặng lặng nghe, ý định thu được một chút tin tức đáng
giá.
Sáng sớm hôm sau, chư thần tập trung sớm trong Thái Cực đại điện!
Lý Thế Dân hờ hững nhìn Trưởng Tôn Thuận Đức, trong mắt có chút xem
thường, chỉ vì một chút thù mà ghi hận mười năm. Luận bối phận, Trưởng
Tôn Thuận Đức cũng có thể xem như thúc thúc của hắn nhưng không sao vừa
mắt.
Hắn ngồi trên điện, vờ vịt mở một bản tấu chương, nói:
- Thuận Đức, trẫm nghe nói ngươi đã ba ngày không về quân doanh Tả Uy Vệ điểm danh, không biết có chuyện này hay không?
Trưởng Tôn Thuận Đức nghe xong, mồ hôi lạnh trên trán lập tức chảy ra. Y theo
quy định, tất cả Vệ Đại Tướng quân mỗi ngày cần điểm danh đúng giờ,
nhưng đây chỉ là việc nhỏ, chỉ rất ít tướng quân chấp hành.
Những lão gia hỏa như Trình Giảo Kim, Úy Trì Kính Đức trên cơ bản đều để cho
sĩ quan phụ tá làm thay, một tháng cũng khó lấy được mấy lần. Chỉ muộn
ba ngày đã để cho Lý Thế Dân điểm danh trước mặt mọi người đủ để chứng
minh: Lý Thế Dân đang lấy hắn khai đao. Hắn sợ hãi liếc Trưởng Tôn Vô
Kỵ, lo sợ nói:
- Lão thần tuổi tác đã cao, về sau…
Hắn chưa kịp nói xong mấy chữ thì Lý Thế Dân đã thản nhiên:
- Trẫm đã minh bạch, là trẫm sai rồi, dùng người không thoả đáng. Ái
khanh tuổi tác đã cao, thì trẫm không bắt buộc, an tâm trong nhà tĩnh
dưỡng đi.
Trưởng Tôn Thuận Đức ngây người hồi lâu, khóc không ra
nước mắt, chỉ hận không cho mình một cái tát tai, Lý Thế Dân bình thường vẫn nhớ tình cũ, nếu đám Úy Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim phạm tội đều
cậy già lên mặt khiến Lý Thế Dân chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có, sao đến chính mình lại thành đánh rắn dập đầu,
phế ngay lập tức.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy vậy cũng không thể làm
gì, chỉ có thể ở đáy lòng cười lạnh, cũng có một tia kiêng kỵ: Đỗ Hà
thật đúng bản lãnh. Chỉ qua một ngày đã khiến cho bệ hạ tin tưởng. Hắn bực mình Trưởng Tôn Thuận Đức không nghe hắn nói nhưng cũng không đành
lòng để cho chức Tả Uy Vệ Đại Tướng quân lạc khỏi nhà mình, tiến lên
phía trước nói:
- Bệ Hạ, chức Tả Uy Vệ Đại Tướng quân quan hệ trọng đại, không biết ai có thể tiếp nhận?
Lý Thế Dân thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ cuối cùng đứng dậy, thì đã tin lời của Đỗ Hà, thầm nghĩ:
- Việc này quả thật có quan hệ với hắn!
Cười lạnh nói:
- Không biết quốc cữu cho rằng Thúc Bảo như thế nào?
Hắn không để ý tới Trưởng Tôn Vô Kỵ đang trợn mắt há hốc mồm, khẽ gật đầu với thái giám bên cạnh.
Thái giám tiến lên vài bước, tới trước bậc thềm, cao giọng quát:
- Thỉnh Hồ Quốc công Tần Quỳnh lên điện!
Tần Quỳnh bước đi lên Thái Cực Điện. Vốn hắn đã lập bao chiến tích huy
hoàng, có địa vị cực cao trong triều như nhưng vì bệnh nặng quấn thân mà buông bỏ hết chức vị, lúc này phải chờ tuyên cáo mới có thể đi vào đại
điện.
Lại một lần nữa tiến vào Thái Cực Điện, tâm tình Tần Quỳnh
không cách nào bình tĩnh, nguyên lai tưởng rằng cả đời mình cáo biệt nơi đây, không thể tưởng được còn có thể bước vào, hơn nữa là tinh thần vô
cùng phấn chấn mà tới. Hắn cứ vậy ngẩng đầu ưỡn ngực ở trước mắt bao
người, hướng Lý Thế Dân đi đến.
Thân thể hắn hùng vĩ , giữa lông
mày có khí thế không giận tự uy khiến phần đông văn võ trên đại điện hít thở không thông. Không hổ uy danh của Đại Đường đệ nhất mãnh tướng năm
xưa, Thượng Trụ quốc Tần Quỳnh, Tần Thúc Bảo!
Trong triều văn võ
đại thần tới bảy tám chục người nhưng cùng thời với hắn cũng chỉ có ba
mươi mấy người, còn lại gần 50 mọi người là nhân tài mới xuất hiện của
Đại Đường. Vì thế phần lớn bọn họ nghe uy danh hắn nhưng chính thức nhìn thấy phong thái Tần Quỳnh lại chỉ vẹn vẹn có rải rác mấy người.
Văn thần thấy khí thế Tần Quỳnh thì kinh động nhưng trong mắt võ tướng lại
lộ ra vẻ phấn chấn, hãn tướng uy chấn một thuở của Đại Đường lại một lần nữa xuất hiện.
- Thần Tần Quỳnh bái kiến Bệ Hạ!
Tần Quỳnh vừa mở miệng, âm âm thanh như chung chấn điếc tai toàn bộ quần thần.
Lý Thế Dân bảo Tần Quỳnh bình thân, hỏi:
- Trẫm muốn để Tần tướng quân làm Tả Uy Vệ Đại
Tướng quân. Ai có dị nghị?
Đang lúc nói lời này, hắn như có như không nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi đầu không dám nói nữa, vốn hắn định nói lão tướng trong
triều không ai có thể so với Trưởng Tôn Thuận Đức, nào ngờ Tần Quỳnh lại khôi phục nguyên dạng.
Tần Quỳnh là người phương nào?
Là Thượng Trụ quốc đại danh đỉnh đỉnh Đại Đường.
Thượng Trụ quốc là thống soái cao cấp nhất của quân đội, khởi nguồn từ thời
Xuân Thu. Sau khi nhà Hán bị phế qua năm nhà vẫn giữ lấy danh hào này,
coi như công quân đặc biệt.
Có Tần Quỳnh ở đây, Trưởng Tôn Thuận Đức dựa vào cái gì để tranh đoạt Tả Uy Vệ Đại Tướng quân?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...