Trên mặt Đỗ Hà hiện lên vẻ cười nhạt, đôi mắt lộ ra tia nhìn sắc bén, tạo cho người ta cảm giác bị nhìn thấu nội tâm.
Tây Đột Quyết là dân tộc du mục, mỗi người đều là binh sĩ, lúc cần thiết
người già yếu cũng có thể ra trận. Chế độ của bọn họ cách biệt một trời
một vực cùng Đường triều, nhất là ở trên quân sự.
Binh mã Đường
triều trong khi chiến đấu sẽ nhận được binh khí cùng áo giáp do triều
đình cung cấp, đại tướng thượng đẳng còn có cả minh quang khải giáp,
những quân tốt y theo cấp bậc khác nhau phân biệt cũng có phân phối áo
giáp khác nhau, vừa liếc nhìn liền có thể nhận ra được có phải là binh
mã Đại Đường hay không, hơn nữa địa vị như thế nào.
Tây Đột Quyết lại không được như vậy, sức sản xuất của họ cực kỳ thấp, mọi thứ đều
phải do chính họ làm ra. Gia cảnh tốt thân thể còn ngăn nắp, gia cảnh
xấu dù cầm côn gỗ dao cùn cũng là chuyện thường tình, càng không cần
nhắc tới áo giáp đắt tiền.
Cho nên một nhóm binh sĩ Tây Đột Quyết tụ tập cùng một chỗ, cao thấp không đồng đều, chẳng khác gì bọn mã tặc, không có khả năng vừa liếc nhìn liền có thể phân biệt rõ ràng.
Cao Xương cùng Đột Quyết giao hảo, lính của bọn hắn không có khả năng xuất
hiện tại Xích Đình Cổ Đạo cũng không khả năng vô cớ công kích dân chúng
Cao Xương, cho nên lão giả trước mắt nếu như thật sự là người qua đường
vô tội, tuyệt đối không khả năng khẳng định nhóm người vây công là binh
mã Tây Đột Quyết.
Hắn nhất định phải là người biết chuyện, hơn
nữa thân phận còn không thấp. Bởi vì hơn mười tên hộ vệ của hắn có thể ở trong hơn ngàn binh sĩ Tây Đột Quyết sống sót, bảo hộ hắn không bị chút thương tổn, võ nghệ hiển nhiên không tệ. Một người có được quân tốt
tinh nhuệ hộ vệ, không thể nào là hạng người bình thường.
Trương
Hùng ngơ ngác nhìn Đỗ Hà, nhìn vào cặp mắt của hắn liền cảm thấy bản
thân mình đã bị hắn xuyên thấu, dáng tươi cười nhàn nhạt lại tạo nên cảm giác áp bách khác thường. Hắn vốn là tướng bên bại trận, bại quá thảm,
tin tưởng đã tiêu tán, đã mất đi dũng khí đối kháng, trên trán không
ngừng toát mồ hôi.
Hắn lắc đầu, thở dài một hơi nói:
- Hơn mười năm không quay về Trung Nguyên, không thể tưởng được tại Trung
Nguyên lại xuất hiện bậc anh tài như tướng quân. Trương Hùng này đã trở
thành ếch ngồi đáy giếng. Ai, còn vọng tưởng có thể được như trong dĩ
vãng, thành tựu một phen đại sự, không thể tưởng được lại rơi vào kết
cục tự chuốc lấy nhục. Vị tướng quân này, xin hỏi đại quân của ngươi làm sao xuất hiện? Ta ở tại Hắc Cám Lĩnh an bài ba trăm tên trinh sát, từng cử động nhỏ nhất của đại quân các ngươi không thể nào giấu diếm được
tai mắt mà ta an bài. Nếu có thể sớm phát hiện được các ngươi, trận
chiến này ta sẽ không thua!
Đỗ Hà cũng không giấu diếm, nói ra chi tiết phương pháp hành động của mình!
Trương Hùng nghe xong, tâm như tro tàn, thở dài một lần nữa:
- Xem ra ta thật sự đã già rồi!
Đỗ Hà nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy vẻ thất lạc, cũng âm thầm lắc đầu.
Hắn biết rõ Trương Hùng vốn cũng rất có bản lĩnh, theo hắn liếc thấy sự
trọng yếu của Xích Đình Cốc đủ để chứng minh điểm này. Hắn bố trí quân
doanh cũng là như thế, đem trọng tâm phòng thủ dồn tại cửa ra vào Xích
Đình Cổ Đạo, xem như cũng cực kỳ cao minh.
Trước khi nghĩ ra được diệu kế phá địch, chính Đỗ Hà cũng cảm thấy Hầu Quân Tập phải nên tự cầu phúc cho chính mình.
Hắn bại không phải bởi vì năng lực của hắn không đủ, mà là hắn đánh giá quá thấp thực lực của một tiên phong tướng quân như Đỗ Hà.
- Giải hắn xuống dưới trước đi!
Đỗ Hà thấy hắn biểu lộ cũng biết tạm thời còn chưa nghe ngóng thêm được
tin tức gì, một lão nhân gia nếu dụng hình bức cung vạn nhất bức người
chết đi, vậy thì uổng công bắt giữ.
Một người Hán có thể chỉ huy
binh mã Tây Đột Quyết, nhất định không phải hạng người vô danh bình
thường, không chừng sau này sẽ có trọng dụng.
Trong đáy lòng hắn tính toán, phân phó:
- Khi nào An Long Mã đến, cho hắn tới tìm ta!
Sau khi kế sách của hắn thành công, đại hoạch được toàn thắng, hắn đã cho
người thông tri Khương Hành Bản đem toàn bộ khí giới phòng thủ đưa đến
Xích Đình Cốc.
Trước kia phải buông tha Xích Đình Cốc là vì thực
lực quá cách xa, đại quân của Hầu Quân Tập thật khó có thể trợ giúp. Hôm nay tính toán số ngày, đại quân của Hầu Quân Tập nhiều nhất trong vòng
ba bốn ngày sẽ đến, viện binh có thể tới trong hai ngày, hôm nay bọn họ
cũng đã có được năng lực đủ thủ hộ tốt Xích Đình Cốc.
Cho nên Đỗ
Hà quyết định di chuyển cứ điểm, sửa dùng Xích Đình Cốc tạm thời làm cứ
điểm đóng quân, chờ đại quân của Hầu Quân Tập đến.
An Long Mã cũng không ra chiến trường, vẫn đang ở chung một chỗ cùng nhóm người Khương Hành Bản.
Hoàng cung Cao Xương.
Mấy ngày nay Cúc Văn Thái rốt cục đã khôi phục lại tinh thần, tâm tình thật tốt, nhưng tận đáy lòng vẫn cảm giác khó chịu.
Bên ngoài cũng đã không còn lưu truyền ca dao, dân tâm cũng đã yên ổn trở
lại, không còn tiếp tục sợ hãi Đường triều, vẫn có thể tiếp tục cuộc
sống thường ngày như trước. Nhưng bởi vì người giúp an định hết thảy lại không phải Cao Xương quốc vương mà là người khác, chính là Trương Hùng, là một người bị hắn trục xuất khỏi triều đình.
Trương Hùng ở tại Cao Xương được xem như lão thần hai triều. Tuy hắn là cháu của Tương Ấp phu nhân, nhưng trên thực tế tuổi tác so với Tương Ấp phu nhân còn lớn
hơn một chút.
Năm đó phụ thân của Cúc Văn Thái là Cao Xương Vương Cúc Bá Nhã sau một lần từ Tùy triều trở về, nhận thức được văn hóa khai mở, cùng sự cường đại của Trung Nguyên. Vì vậy vừa trở lại Cao Xương
liền cải cách, hết thảy đều noi theo chế độ của Tùy triều.
Nhưng bất luận là cải cách gì đều không tránh được việc xúc phạm tới lợi ích của người khác.
Ở ban đầu thời kỳ cải cách, Cúc Bá Nhã tiến hành hành động thân Tùy, lập
tức dẫn dắt thế lực phản Tùy làm phản, thế lực phản Tùy chiếm cứ hoàng
cung Cao Xương, tự lập làm vương, sửa niên hiệu là Nghĩa Hòa.
Cúc Bá Nhã cùng Cúc Văn Thái chạy trốn tới Tây Đột Quyết, lúc đó Cúc Văn
Thái kết giao cùng Tây Đột Quyết Lĩnh Ky Lợi Thất, hai người tương giao
tâm đầu ý hợp, nhiều lần tỏ vẻ trong tương lai khi họ trở thành quốc
vương, nhất định phải đồng tâm hiệp lực chinh phục Tây Vực.
Khi
Cúc Bá Nhã còn lưu vong, cháu của vương phi Cao Xương Tương Ấp phu nhân
là Trương Hùng đến Tây Vực tìm nơi nương tựa. Trương Hùng tìm hiểu rõ
tình huống, có thể vung tay làm mây trở tay làm mưa, nhanh chóng tiêu
diệt phản quân chiếm cứ Cao Xương thành, trợ giúp Cúc Bá Nhã đoạt lại
vương vị.
Trương Hùng cũng nhờ vậy được Cúc Bá Nhã xem trọng trở
thành Cao Xương đệ nhất trọng thần, quyền quản văn võ. Trương Hùng cũng
giống như Cúc Bá Nhã, lập chí cải cách, chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi
đã đem Cao Xương phát triển thành một quốc gia cường thịnh. Nhân khẩu
Cao Xương không nhiều lắm, nhưng lại có được thực lực kinh tế mạnh nhất
cùng khoa học kỹ thuật xuất sắc nhất, lại có tường thành kiên cố nhất
làm cho tứ phương đều sợ hãi.
Sau khi Đường triều lập quốc,
Trương Hùng chủ trương cùng Đường triều kết minh, khai mở con đường tơ
lụa. Cúc Văn Thái nghe theo Trương Hùng đề nghị, cùng Đường triều giao
hảo thật tốt, hơn nữa ở Trinh Quán bốn năm còn tự mình đến Trường An yết kiến Lý Thế Dân, nhận được Lý Thế Dân hậu đãi. Hai nước cùng nhau phát
triển con đường tơ lụa, Cao Xương nhờ vào việc khai mở con đường này,
kinh tế lại một lần nữa bay lên cực nhanh.
Bởi vì được lợi quá lớn, Cao Xương từ từ cường đại.
Mâu thuẫn giữa Cúc Văn Thái cùng Trương Hùng cũng từ từ phát triển. Cúc Văn Thái bất mãn Trương Hùng quyền thế quá lớn, bất mãn thanh danh của mình kém hơn thần tử như Trương Hùng, đối với Trương Hùng ngày càng bài
xích. Cuối cùng mâu thuẫn nặng nhất là chuyện sáu năm trước công phạt
Yên giả đã hoàn toàn trở nên gay gắt. Từ trước tới nay Yên giả thân
Đường, Cúc Văn Thái đánh Yên giả, không khác gì là đòi nhổ râu của Lý
Thế Dân.
Trương Hùng liều mạng can gián lại càng làm cho Cúc Văn
Thái sai người dùng loạn côn đánh đuổi ra khỏi triều đình, vĩnh viễn
không trọng dụng lần nữa.
Tương Ấp phu nhân từng cầu tình cho
Trương Hùng, nhưng trong lòng Cúc Văn Thái mặc dù biết Trương Hùng là
nhân tài nhưng hắn cống hiến cho Cao Xương quá lớn, địa vị trong lòng
dân chúng lại quá nặng, ngay cả một quốc vương như hắn cũng so ra kém,
vì vậy vẫn một mực cự tuyệt. Cho đến hôm nay bị bức bất đắc dĩ không thể không làm mặt dày đi mời Trương Hùng rời núi.
Không thể tưởng
được dân chúng nghe được tin Trương Hùng rời núi ngay lập tức không tiếp tục làm ầm ĩ, tận đáy lòng bọn họ, Trương Hùng là thủ hộ thần của Cao
Xương. Chỉ cần Trương Hùng rời núi, Cao Xương liền có thể giữ được, điều này vừa làm Cúc Văn Thái ghen ghét lại vừa hâm mộ.
Quả nhiên thủ hộ thần rời núi liền không tầm thường, chẳng những ổn định dân tâm còn
nói động được Ky Lợi Thất đồng tâm hiệp lực cùng đối phó Đại Đường.
Hôm nay không chỉ là dân chúng, dù là chính Cúc Văn Thái cũng tin tưởng Trương Hùng mười phần.
Nhớ tới hết thảy những gì mình đã làm với Trương Hùng năm đó, cảm giác trong lòng hắn càng thêm đủ loại mùi vị hỗn tạp.
- Báo! Quân tình khẩn cấp!
Cúc Văn Thái đột nhiên nghe được một tiếng gào sắc nhọn.
Một người mặc trang phục tướng quân chạy vào như điên, quỳ sụp trước mặt Cúc Văn Thái hô to:
- Tiên phong Đường quân đã xua đuổi chiến mã đánh lén Xích Đình Cốc trong đêm, bảy vạn quân Tây Đột Quyết đóng quân tại Xích Đình Cốc toàn quân
bị diệt!
Không khí ngưng trệ thật lâu, dáng tươi cười của Cúc Văn Thái cứng ngắc trên mặt, trong đầu tựa hồ bị nổ tung một tiếng oanh
long.
- Phanh!
Hắn nặng nề ngã xuống mặt đất!
Thanh âm gào khóc thê lương xuyên phá bầu trời vương thành Cao Xương, quốc vương băng hà!
Không ngờ Cúc Văn Thái bị tin tức Đỗ Hà đại phá đại quân Tây Đột Quyết tươi sống hù chết tại chỗ!
Loạn, loạn, loạn!
Cao Xương thành một mảnh hỗn loạn.
Xích Đình Cốc!
- Kế tiếp lại thế nào?
Đỗ Hà tiếp kiến An Long Mã tại Xích Đình Cốc, hỏi thăm về Trương Hùng. Lúc ấy phản ứng của An Long Mã khiến cho hắn chấn động, vẻ mặt của người
kia đầy vẻ ngưỡng mộ kính trọng lẫn bội phục, không ngừng gật mạnh đầu.
Vì vậy hắn hỏi thăm sự tích của Trương Hùng thật kỹ lưỡng.
An Long Mã đem những chuyện mình biết kể lại, kể cả chuyện Trương Hùng bị Cúc Văn Thái dùng loạn côn đánh đuổi ra đại điện.
An Long Mã lại nói tiếp:
- Sau khi Trương đại nhân bị giáng chức, càng không người nào dám khuyên
bảo Cúc Văn Thái đừng đánh Yên giả. Một trận chiến này Cúc Văn Thái đánh thắng, ngay khi hắn đang chí cao khí ngang Trương đại nhân lại lần nữa
tiến hành ba bước sách lược, chính là vào triều yêu cầu Cúc Văn Thái
hướng Đại Đường vương triều thỉnh tội để tránh binh tai. Không ngờ còn
khiến thế tử Cúc Trí Thịnh cầm theo chiếu nhận tội vào Đường triều làm
con tin đồng thời còn yêu cầu chính quốc vương dâng chiếu vào Đường
triều thỉnh tội. Cúc Văn Thái lửa giận công tâm, muốn đem Trương đại
nhân chém đầu thị chúng. Nhưng bên trong nội thành Cao Xương có bốn vạn
dân chúng vừa nghe tin đều đi tới hoàng cung thay Trương đại nhân cầu
tình, Cúc Văn Thái bất đắc dĩ tha thứ cho Trương đại nhân, từ đó về sau
Trương đại nhân nản lòng thoái chí, không còn tiếp tục hỏi đến việc
triều chính.
Ngừng lại một chút, hắn kinh ngạc nói:
- Vì sao tướng quân lại đột nhiên hỏi đến chuyện của Trương đại nhân?
Đỗ Hà thuận miệng đáp:
- Hắn là mưu sĩ của Tây Đột Quyết, đã bị người của ta bắt giữ!
An Long Mã động dung thấp giọng hô lên thành tiếng, mở to hai mắt nhìn,
không tin được Trương Hùng lại bị bại, do dự một lát quỳ xuống nói:
- Tướng quân, thỉnh ngài nể tình Trương đại nhân tuổi tác đã cao tha cho hắn một lần đi!
Đỗ Hà nâng dậy An Long Mã, cười nói:
- Ta cũng không có ý định khi dễ một lão nhân gia, ngươi không cần lo
lắng. Bất quá ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi! Trương Hùng ở Cao Xương
được dân tâm đến như thế, hay là hắn từng đối với ngươi có ân nên ngươi
mới cầu ta tha thứ cho hắn?
An Long Mã đáp:
- Hồi bẩm
tướng quân, ta cùng Trương đại nhân vốn không quen biết, nhưng không có
Trương đại nhân sẽ không có Cao Xương quốc. Toàn bộ Cao Xương quốc những ai còn có lương tâm đều cảm động cùng nhớ nhung ân đức của Trương đại
nhân. Địa vị của Trương đại nhân trong lòng dân chúng vượt xa hơn cả Cúc Văn Thái!
Trong mắt Đỗ Hà lộ ra vẻ hưng phấn, thầm nghĩ:
- Như thế nói đến chỉ cần thuyết phục được Trương Hùng, bằng vào uy tín
của hắn, muốn lấy Cao Xương chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...