Đại Đường Đạo Soái

La Thông đứng trên một khối đá cao có thể nhìn ra bốn hướng, đảo mắt
chung quanh, thần sắc hơi có vẻ lo lắng. Hắn nhìn mặt trời đỏ rực đã lên cao, bốn phía một vùng băng tuyết tan rã, đã quá giờ ngọ nhưng Đỗ Hà
đến nay vẫn chưa về. Đêm qua, khi Đỗ Hà tìm hắn, nói là muốn đi ra ngoài một chút thì hắn cũng lơ đễnh, cho rằng tình huống hiểm trở, Đỗ Hà với
tư cách thống soái có trách nhiệm lớn nên cần yên lặng suy nghĩ. Dù sao
với võ nghệ của Đỗ Hà, người bình thường cũng không làm gì được hắn.

Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng được chuyến đi này của Đỗ Hà lại như đá
ném vào biển rộng, không hề tin tức. Suốt tám canh giờ, cả ngày cũng
không thấy hắn trở về, trong lòng cực kỳ lo lắng.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Phòng Di Ái tới bên cạnh, hỏi:

- Lão đại vẫn chưa về?

La Thông im lặng lắc đầu.

Phòng Di Ái càng gấp hơn La Thông, đi qua đi lại hai bước, nhịn không được nói:

- Minh Đạt, ngươi nói lão đại có thể có chuyện gì hay

không?

- Không cho phép nói lung tung.

La Thông cũng khẽ biến sắc, vội vàng ngăn lại:

- Với võ nghệ của Thanh Liên, dù gặp nguy hiểm cũng đủ để toàn thân trở
ra. Không cần nghĩ nhiều, càng không thể để lộ chuyện tránh lòng quân
xao động!

Hắn nói như chém đinh chặt sắt, nhưng lại như tự động viên bản thân.

Hắn còn muốn nói thêm thì chợt có một tên quân chạy tới nói:

- La hữu lang tướng, Phòng Hiệu úy, Đỗ tướng quân mời các ngươi đến nghị sự.

La Thông, Phòng Di Ái cả kinh, cùng kêu lên:

- Thanh Liên lão đại trở về rồi hả?


Tên quân ngơ ngác, chỉ có thể nói:

- Xác thực là Đỗ tướng quân ra lệnh.

La Thông, Phòng Di Ái liếc mắt nhìn lẫn nhau rồi sải bước trở về.

Chỗ nghị sự ở ngoài trời, dưới một cây cổ thụ che trời có đặt một cái bàn.

Đỗ Hà đã trải một bức địa đồ cực lớn trên bàn, trông thấy La Thông, Phòng Di Ái bước tới liền cười nói:

- Minh Đạt, Di Ái, các ngươi mau đến xem xem!

La Thông, Phòng Di Ái thấy Đỗ Hà bình an vô sự đứng trước mặt liền thở
phào nhưng lại thấy ống quần hắn ướt đẫm, bên trên có dấu rêu màu xanh
thì hỏi:

- Ngươi đi đâu mà cả đêm không về, còn ra như vậy?

- Việc này nói sau, chính sự quan trọng hơn.

Đỗ Hà lại bảo bọn họ tới, trên mặt lộ vẻ tự tin.

La Thông xem xét bức địa đồ, hiếu kỳ hỏi:

- Đây chẳng phải là địa đồ chúng ta vẽ mấy ngày

trước sao? Vì bản đồ này mà chúng ta mệt mỏi vài ngày, khảo sát chi tiết
nhưng không tìm ra đường nhỏ thông qua Xích Đình Cổ Đạo, toi công bận
rộn một hồi. Cuối cùng vẫn để cho bọn chúng chiếm cứ Xích Đình cốc.

- Như thế nào toi công bận rộn một hồi! Bất cứ hành động nào trên đường
hành quân cũng không vô ích. Lần này cũng đồng dạng, mấu chốt phá địch
vẫn là dựa trên nỗ lực lần trước!

Đỗ Hà chỉ tay vào địa đồ, chậm rãi nói:

- Các ngươi xem, trước kia ta đã từng nói qua. Xích Đình cốc tựa như một
cái phễu lớn. Càng đi sâu vào Xích Đình Cổ Đạo thì càng mở ra về hướng
biên cảnh Cao Xương! Đêm qua ta nhàn rỗi vô sự đi một chuyến tới quân

doanh bọn chúng, phát hiện đối phương bố trí quân doanh vào giữa phễu.
Xích Đình cốc xác thực rất lớn, nhưng dung nạp bảy vạn đại quân lại có
chút chen chúc rồi. Bọn chúng bố trí quân doanh như vậy hiển nhiên là tụ tập lực lượng lại cùng một chỗ, ngăn cản đại quân Đại Đường sắp đến.

La Thông nghe Đỗ Hà nói hắn trong lúc rảnh rỗi tự mình đi điều tra quân
doanh đối phương, không khỏi lắc đầu cười khổ nhưng sau khi nghe phân
tích ý đồ của Tây Đột Quyết cũng gật đầu nói:

- Quyết định rất
cao minh, chỉ cần có thể ngăn cản quân chủ lực của Đại Đường ta thì coi
như bọn chúng giành thắng lợi! Nếu là ta, trong tình huống thực lực kém
hơn cũng sẽ làm như vậy.

- Nhưng bọn chúng không để ý đến một điểm, đó chính là sự tồn tại của chúng ta!

Đỗ Hà tiếp lời La Thông, trên mặt lộ ra nụ cười ngoan độc:

- Bọn chúng đem tất cả lực lượng tụ tập tại Xích Đình cốc, tụ tập tại chỗ giao giới của Xích Đình Cổ Đạo cùng Xích Đình cốc.

Phía trước vô cùng cường đại, cũng có nghĩa đằng sau bạc nhược. Minh Đạt còn nhớ rõ Xích Đình cốc chính là như vậy.

La Thông khẽ gật đầu, lúc trước hắn phát hiện một con đường mòn có thể đến Xích Đình cốc. Con đường này rất kín đáo, chỉ có dấu vết dã thú. Lúc
phát hiện được hắn rất cao hứng, còn cho rằng đã tìm được đường có thể
đi nhưng bên kia lại là một ngọn núi khác. Hy vọng càng lớn khiến cảm
giác thất bại càng nhiều, ký ức đó đến nay đối với hắn vẫn còn mới mẻ
nên ấn tượng rất sâu.

- Đường mòn này có thể giúp bọn ta thần không biết, quỷ không hay đến gần Xích Đình cốc, giết bọn chúng trở tay không kịp.

Đỗ Hà đánh mạnh xuống bàn.

La Thông trầm mặc hồi lâu, suy nghĩ cách của Đỗ Hà rồi cuối cùng lắc đầu.

- Lối vào đường mòn cách hai mươi dặm ngoài chân núi, một mình ngươi có
lẽ có thể tránh được trinh sát của người Tây Đột Quyết nhưng sáu ngàn
binh mã làm không được. Động tĩnh quá lớn, không thể tránh khỏi sự chú ý của Tây Đột Quyết. Theo như biểu hiện của Tây Đột Quyết thì trong bọn
họ tất có kỳ nhân dị sĩ, sao để cho chúng ta có cơ hội!


- Hỏi rất hay!

Đỗ Hà tán thưởng gật đầu nói:

- Điểm này ta cũng chú ý tới, nên khi trở ra không theo đường cũ mà đi
qua ba ngọn núi khác, trên đường để lại ký hiệu. Cho nên chúng ta căn
bản không cần xuống núi, chỉ cần căn cứ theo lộ tuyến của ta sẽ không
kinh động bất luận kẻ nào vẫn đến được Xích Đình cốc mà không bị phát
hiện.

- Có đường sao?

Phòng Di Ái không biết gì về chuyện đang thảo luận, rốt cuộc tìm được cơ hội nói ba tiếng.

Đỗ Hà cười nói:

- Đường dĩ nhiên là không có nhưng trên đời vốn không có đường, đều do
người đi mà thành. Tiền nhân có thể mở đường, chúng ta đồng dạng có thể
làm. Chỉ có điều khó đi một ít, phiền toái một chút mà thôi. Ta tin
tưởng, mấy ngàn nhân mã lại không thể không mở được một con đường.

La Thông bừng tỉnh, cũng đã minh bạch vì sao Đỗ Hà lại về lâu như vậy, tuy nhiên lại thắc mắc vì sao Đỗ Hà còn đi qua được ba ngọn núi.

Hắn tự nhiên không biết, thường nhân không cách nào làm được điểm này, nhưng Đỗ Hà khinh công cái thế lại làm được.

La Thông cũng đồng ý lời của Đỗ Hà nhưng lại nói tiếp:

- Thanh Liên không nên quên, đối phương có bảy vạn người, luận binh lực
thì nhiều hơn chúng ta mười một lần còn dư ra bốn ngàn. Cho dù xuất kỳ
bất ý nhưng còn xa mới đủ để đánh tan đại quân của bọn chúng. Có thể gây loạn được một nửa đã là rất tốt, đến khi nửa còn lại ứng cứu thì coi
như xong.

Đỗ Hà nghe xong lại đắc ý cất tiếng cười to nói:

- Điểm ấy Minh Đạt không cần lo lắng, ta có mười vạn thiên binh tương trợ, đủ một lần hành động phá tan đại doan quân địch rồi.

- Mười vạn thiên binh?

La Thông, Phòng Di Ái hai mặt nhìn nhau, đều không rõ ràng.

Xích Đình Cổ Đạo.

Mười vạn Đại Đường hổ lang chi sư rầm rộ, trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, đối mặt với


gió lạnh thấu xương tiến về phía trước.

Hầu Quân Tập nhìn lên mặt trời, bất mãn mắng một tiếng.

Mặt trời chẳng những không hề mang tới sự ấm áp nào, ngược lại còn làm chảy băng tuyết khiến bọn họ càng thêm rét lạnh.

- Đây là chỗ quỷ quái nào mà chó không ỉa phân, chim không đẻ trứng, tức chết người rồi!

Hầu Quân Tập cả đời đã hơn ba mươi năm chinh chiến, đây là lần đầu tiên
phiền muộn như thế. Xuất quân từ Trường An, đi hơn ngàn dặm, đến Ngọc
Môn Quan, sau đó qua tám trăm dặm sa mạc đến Y Ngô, nghỉ ngơi chưa được
mấy ngày đã đến Xích Đình Cổ Đạo. Suốt ba tháng hành quân không gặp một
địch nhân nhưng mười vạn đại quân vì sa mạc và Xích Đình Cổ Đạo đã hao
tổn tám trăm binh tốt thụt lại, cộng với hơn hai ngàn chiến mã.

Hầu Quân Tập lần đầu gặp phải chuyện như vậy, cảm giác uất ức khiến hắn như ăn phải phân, cực kỳ buồn nôn.

A Sử Na Xã Nhĩ nắm thật chặt quần áo, nói:

- Đại tổng quản, đã qua một nửa đường rồi, chỉ cần xuyên qua Xích Đình Cổ Đạo, chúng ta có thể đến Cao Xương, ha ha, tin tưởng Đỗ tiểu tướng quân lúc này sớm đã đã đến Xích Đình cốc, tốc độ hành quân đúng là không thể nói. Ngay cả lão tướng như ta cũng không khỏi không phục.

Sắc
mặt Hầu Quân Tập có chút khó coi, không phản bác, mặc dù hắn không thừa
nhận cũng không được, tốc độ hành quân của Đỗ Hà xác thực là nhanh, hơn
nữa ổn, dù là đi qua Xích Đình Cổ Đạo vẫn không nghe nói phi kỵ quân có
bất kỳ dị thường.

Đương nhiên thống soái mười vạn đại quân cùng
thống lĩnh bảy ngàn binh mã là hai khái niệm bất đồng nhưng với tay mới
như Đỗ Hà có được thành tích như vậy đã là tương đối xuất sắc.

Có thể khẳng định vào tuổi này, Hầu Quân Tập hắn không bằng được như Đỗ Hà.

Hầu Quân Tập không muốn nói nhiều về chuyện này nhưng A Sử Na Xã Nhĩ lại không phát giác, vẫn cười nói:

- Đỗ tiểu tướng quân với tư cách tiên phong sẽ tiếp xúc với binh mã Cao
Xương sớm nhất, không biết biểu hiện của hắn sẽ như thế nào, thật khiến
người chờ mong.

Hầu Quân Tập khẽ biến sắc, cười lạnh nói:

- Biểu hiện dù tốt cũng là tay mới, chưa kinh qua chiến trường sao có thể hiểu phép dùng binh? Không ném mặt mũi Đại Đường ta đã là may mắn, sao
có thể trông cậy lấy được chiến tích? A Sử Na Tướng quân quá xem trọng
tiểu tử Đỗ gia rồi. Ta xem hắn tám phần là co đầu rút cổ tại biên cảnh
Cao Xương biên cảnh, không dám xâm nhập, còn đợi đại quân ta đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui