- Vừa về tới phủ đệ liền có người đưa cho hắn mũi tên bị đánh rớt, đúng
như hắn nghĩ, trên đầu tên buộc một mảnh xương đầu người chết mà một mặt bị gọt đi.
Mấy người Hoàng Phủ Hạo Hoa, Ba Vũ Hưng vẫn ngơ ngác, không biết tại sao xương đầu bị gọt đi lại xuất hiện Quỷ Hỏa, nhịn
không được mở miệng hỏi:
- Công tử, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Đỗ Hà mỉm cười, giải thích nói:
- Cái gọi là Quỷ Hỏa, thật ra là một loại hiện tượng tự nhiên, còn gọi là ma trơi. Bởi vì xương đầu người có lân tinh, lúc tác dụng với nước sẽ
sinh ra lân hóa hy-đrô, loại lân hóa hy-đrô này có thể tự cháy, hơn nữa
điểm cháy rất thấp, chỉ cần ra ngoài trời là có thể tự bốc cháy.
Ở đời sau thì đây là lý niệm phổ thông nhưng vào cổ đại nghe như đầm rồng hang hổ, Hoàng Phủ Hạo Hoa, Ba Vũ Hưng nghe xong như lọt vào trong
sương mù, cũng không rõ ràng cho lắm. Đỗ Hà liền tìm cách giải thích
trực quan hơn, nói người chết khi chôn dưới đất bị phân hủy, đầu khớp
xương cũng sinh ra lân hóa, ra ngoài không khí sẽ tự cháy thành lửa
xanh, thường thấy trong các bãi tha ma, bởi vì khủng bố nên gọi là Quỷ
Hỏa. Trên thực tế đây là chuyện rất bình thường, chắc đối phương trong
lúc vô tình phát hiện ra đạo lý này, dùng xương cốt cột vào cung tiễn
thừa lúc gió thổi bắn ra rồi tạo thành quỷ hỏa.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Hoàng Phủ Hạo Hoa buồn cười, lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, thứ đồ đơn giản như vậy cũng có thể hù mình kinh hồn táng đảm.
Ba Vũ Hưng cũng xấu hổ.
- Còn có thể như thế nào đây?
Đỗ Hà hừ lạnh nói:
- Loại thủ đoạn này tựa như ảo thuật, thoạt nhìn thần bí khó dò, nhưng
nói trắng ra là lại không đáng nhắc tới. Chỉ là bọn họ có thể nghĩ ra
điểm này cũng có chút ngoài ý muốn.
Hắn nói không đếm xỉa tới nhưng trong lòng khẽ động.
- Không ổn!
Thần sắc hắn đột biến, khẽ quát một tiếng, trực tiếp phóng qua tường vây, vọt tới ngược với hướng mũi tên bay tới.
Tên đã bắn ra không thể quay lại, như vậy sẽ để lại dấu vết, nếu để người
nhìn thấy thì sẽ thành chuyện đàm tiếu nhưng gần đây cũng chỉ nghe nói
tới chuyện ma quái mà không nói tới chuyện mũi tên rơi xuống.
Đối phương đã có thể sử dụng phương thức cao minh bực này, lợi dụng gió
thổi trong đêm tối bắn ra mũi tên gắn xương người tạo thành Quỷ Hỏa,
chắc chắn cũng định ra kế hoạch chu đáo, có người bắn tên, tất nhiên
cũng có người thu mũi tên......
Xuyên qua đầu phố, đi tới trước
chỗ người bắn tên thì thấy một đại thụ lâu năm, trên cành cây có mấy
chục lỗ tên nhưng mũi tên đã bị người nhổ đi, không thấy một ai, chắc
thấy động nên đã rút đi.
- Đáng giận! Đỗ Hà thầm ảo não, nếu như mình có thể phát giác sớm một chút thì đã không để đối phương chạy trốn.
Tuy nhiên hắn biết kỷ luật của tổ chức đối phương nên dù phát hiện chắc
cũng chỉ là một thi thể, hiện giờ coi như mình chưa biết gì.
Mặt
đối mặt trước vòng xoáy, Đỗ Hà cũng không lựa chọn lui lại, càng thêm
không lựa chọn rơi vào, lựa chọn của hắn chính là phá vỡ, dùng lực lượng của mình phá vỡ.
Bởi vì bản thân xuất hiện, Đại Đường đã dần dần đi về hướng một vương triều càng thêm huy hoàng hơn trong lịch sử. Đỗ
Hà tin tưởng bằng vào kinh nghiệm đời sau của mình, Lý Thế Dân thánh
minh, phối hợp cùng một đám ngưu nhân Phòng Đỗ Ngụy Chinh Lý Tĩnh Lý
Tích nhất định có thể sáng tạo một đế quốc gấp mười lần Đường triều
trong lịch sử, nếu không cũng uổng phí một phen hắn tới đây.
Xuất hiện một tổ chức thần bí cũng rất có thể sẽ uy hiếp lợi ích của vương
triều Đại Đường, đối diện với mấy gia hỏa có khả năng ảnh hưởng đến đại
kế của mình, cần hiểu rõ mục đích của bọn chúng. Nếu là lợi cho Đại
Đường liền thôi, nếu không phải lợi cho Đại Đường cần phải tiêu diệt để
tránh đi tổn thất không không tất yếu.
Trở lại phủ đệ, quan sát kỹ từng cọng cây ngọn cỏ, thật sự Đỗ Hà không nghĩ ra trong này có bảo bối gì.
Một người kế trường, hai người kế đoản.
Đỗ Hà một người không nghĩ ra, dứt khoát đem tiền căn hậu quả nói cho cho Hoàng Phủ Hạo Hoa biết được để tham khảo ý kiến.
Hoàng Phủ Hạo Hoa thấy Đỗ Hà thương nghị với hắn chuyên cơ mật như vậy, trên
mặt hơi có vẻ kích động, nhưng rất nhanh bình phục tâm tình, trầm giọng
nói:
- Đối phương làm như thế chắc là có hai mục đích, thứ nhất
là như công tử đoán, trong phủ có dấu bí mật, hơn nữa đối với bọn họ mà
nói tương đối trọng yếu, đồng thời cũng có thể khẳng định bí mật này là
đồ vật lớn.
Đỗ Hà gật đầu đồng ý, hắn cũng nghĩ như vậy. Trong
một tổ chức tất nhiên không thiếu hảo thủ võ nghệ, nếu chỉ là thứ đồ vật nhỏ thìchỉ cần lẻn vào trong phủ lấy đi là được, căn bản không cần lao
sư động chúng như thế. Duy nhất có thể giải thích là đồ vật rất lớn, khó có thể lấy đi. Hoặc là rất nhiều thứ cần nhiều người, nên nhất định
phải chiếm cứ phủ đệ mới có thể tránh được tai mắt.
- Nói tiếp đi!
Thấy Đỗ Hà tán thành, Hoàng Phủ Hạo Hoa tự tin nói tiếp:
- Bọn họ không dám xuất đầu lộ diện, làm việc đặc biệt chú ý cẩn thận, có sai lầm lập tức tự vận, để tránh thân phận bạo lộ. Điểm này đã có thể
chứng minh kỷ luật nghiêm mật của tổ chức đối phương, cũng thấy thân
phận đối phương nhạy cảm, một khi bạo lộ sẽ có không cách nào dự đoán
hậu quả.
- Có đạo lý!
Đỗ Hà gật đầu khen ngợi, Hoàng Phủ Hạo Hoa làm người nhạy bén, xác thực là một nhân tài khó được.
- Cho nên có thể khẳng định, tối nay công tử phá trò quỷ của bọn chúng thì sau này hành động càng thêm cẩn thận.
Địch tối ta sáng, rất khó sẽ tìm hành tung của bọn hắn Hoàng Phủ Hạo Hoa nói chạm vào điểm mấu chốt của hắn.
Đỗ Hà tối nay cố tình bắt mấy nhân vật giả thần giả quỷ, đem hộ vệ bố trí
mai phục các nơi trong phủ, chỉ cần có người nhập phủ thì hắn tin tưởng
sẽ không để rời đi, không ngờ thủ đoạn của bọn chúng lại cao minh như
thế, giấu thân trên đường cái giở trò khiến bố trí của hắn thất bại
trong gang tấc, đánh rắn động cỏ.
Hoàng Phủ Hạo Hoa nói:
- Muốn tra được thân phận của bọn hắn rất khó, nhưng chúng ta có thể bắt
đầu theo một phương diện khác. Người của bọn hắn, chúng ta tìm không
thấy, nhưng đồ vật mà bọn chúng để lại ở trong tay chúng ta, đào sâu ba
thước không tin tìm không thấy. Chỉ cần có nó, không lo bọn hắn không
đến liên hệ chúng ta.
Đỗ Hà lắc đầu cười nói:
- Ngươi nha, đúng là vẫn còn non một chút. Vật thần bí kia trọng yếu như thế, tám
chín phần mười có thể tiết lộ thân phận ý đồ của bọn hắn. Chỉ cần vật
tới tay, bọn hắn biết được thân phận bạo lộ, tránh không kịp, sao còn có thể đến cửa!
Hoàng Phủ Hạo Hoa cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, vỗ gáy nói:
- Là ta tính sai.
Đỗ Hà lắc đầu cười nói không sao, thần thái dĩ nhiên đã tính trước, Hoàng
Phủ Hạo Hoa cũng không nói ra toàn bộ nhưng hướng suy nghĩ lại chỉ dẫn
cho hắn.
Tình thế trước mắt là địch minh ta ám nhưng đồ vật đối
phương muốn lấy vẫn nằm trong tay mình, không lo bọn hắn sẽ không xuất
hiện. Một khi xuất hiện, sẽ chuyển ám thành minh.
Đột nhiên, Đỗ
Hà nhớ tới một chuyện, đối phương đã muốn mua nhà này tất nhiên đã có
tiếp xúc với nguyên chủ nhà Bùi gia, chỉ cần tìm được người của Bùi gia
là có thể biết được ai đã mua nhà.
Nghĩ đến đây, hắn bật dậy nói:
- Hạo Hoa ngươi canh gác phủ đệ thật kỹ, ta đi ra ngoài một chuyến.
Đỗ Hà gõ cổng lớn Bùi phủ vào lúc đêm đã khuya, nhưng nghe báo người đến
chính là Đỗ Hà thì người trong phủ cũng không dám chậm trễ. Trong Trường An ai chẳng biết Đỗ gia Nhị Lang là hồng nhân của Lý Thế Dân.
Con trai của Bùi Tịch là Bùi Luật Sư, cùng ra với Lâm Hải công chúa.
- Đỗ Hà bái kiến Bùi đại nhân, công chúa! Bùi Luật Sư là con trai của
tiền triều Tể tướng Bùi Tịch còn Lâm Hải công chúa là con gái của Cao Tổ Lý Uyên, luận chức quan Đỗ Hà lúc này thấp hơn bọn họ rất nhiều. Bùi
Luật Sư cùng Lâm Hải công chúa cũng không có khách khí, bảo Đỗ Hà ngồi
xuống.
Đỗ Hà đi thẳng vào vấn đề nói:
- Tin tưởng Bùi đại nhân, công chúa cũng biết ý đồ của Đỗ Hà đến đây.
Bùi Luật Sư, Lâm Hải công chúa lộ ra vẻ xấu hổ, chuyện ma quái của Bùi phủ
dĩ nhiên bọn họ tận mắt nhìn thấy, mời rất nhiều đạo sĩ hòa thượng cũng
không làm nên chuyện gì, hai người gần như phát điên nên bất đắc dĩ đành phải bán.
Chương thị muốn mua, bọn họ lo lắng chuyện này sẽ đắc
tội Đỗ Như Hối nên lúc bắt đầu còn không muốn bán nhưng Chương thị lại
nói:
- Ngươi muốn bán, mở giá, lại không bán cho ta, cảm thấy người của Đỗ gia ta dễ dàng khi dễ sao?
Bùi gia sớm đã không còn vinh quang ngày xưa. Lâm Hải công chúa quý là công chúa nhưng không có địa vị gì, căn bản đắc tội không nổi người của Đỗ
gia, cuối cùng cũng chỉ có thể bán đi.
Mấy ngày nay bọn họ đều lo lắng người của Đỗ gia tìm tới tận cửa, giờ Đỗ Hà tự mình đến thăm, hai
người cũng biết không ổn. Lâm Hải công chúa nói:
- Thật sự không được sẽ trả lại tiền, tin tưởng Đỗ gia cũng không phải không biết đạo lý.
Vì vậy hai người kiên trì đi ra.
Nghe Đỗ Hà hỏi, Bùi Luật Sư chỉ có thể nói:
- Chẳng lẽ là vì chuyện ma quái trong phủ đệ? Lúc trước Bùi mỗ cũng sầu
lo việc này, không muốn bán cho Đỗ phu nhân, lúc ấy Đỗ phu nhân cưỡng
bức chúng ta cũng là bất đắc dĩ.
- Đừng hiểu lầm!
Đỗ Hà
biết bọn họ lo lắng, cười đem chuyện xảy ra giải thích, dĩ nhiên hắn
chưa nói tổ chức thần bí, chỉ nói là chuyện ma quái đều là con người làm ra, tối nay đã bắt được người gây sự nhưng ngoài ý muốn lại chết đi nên không biết người hạ độc thủ phía sau màn là ai.
Bùi Luật Sư, Lâm Hải công chúa nghe xong hai mặt nhìn nhau, ở đâu nghĩ đến việc bị giày
vò, đêm không thể say giấc là con người làm ra?
Đỗ Hà cũng biết bọn họ lúc này nhất định hối hận muốn chết, bất động thanh sắc nói:
- Cho nên ta đến đây không phải là truy cứu trách nhiệm, chỉ là muốn biết ngoại trừ Đỗ gia, thì còn ai ra
tìm hai vị mua nhà. Căn cứ suy đoán của ta, đích thị là người nọ coi trọng
phòng ốc của ngươi, cố tình đem bọn ngươi bức đi, cho nên mới sử dụng
loại thủ đoạn này. Chỉ là để cho ta mẫu thân nhanh chân đến trước nên
bọn chúng tức giận sử lại thủ đoạn này!
- Là Chu đông gia của Nghênh Tân lâu!
Bùi Luật Sư sắc mặt trở nên có chút khủng bố, nghiến
răng nghiến lợi mà nói:
- Lúc ta đi phủ nha dán giấy bán thì đúng lúc gặp gỡ mẹ ngươi đến tìm
phòng, chúng ta liền thương định xong, không lâu Chu đông gia tìm đến.
Trong đầu Đỗ Hà hiện lên một người mập mạp, biết đó là nhân vật mấu chốt, vốn muốn rời đi, lại nhớ tới vật thần bí liền hỏi:
- Đúng rồi, các ngươi ở tại Bùi phủ đã bao lâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...