Đại Đường Đạo Soái

Vừa nhắc tới Dao Trì công chúa, trong đầu Đỗ Hà liền hiện ra thân hình
kiều diễm của nàng, vội vàng gạt bỏ tà niệm, lẩm bẩm nói “A di đà phật”, lấy lại bình tĩnh, quay người đi tới.

Nhìn thấy Dao Trì công
chúa, Đỗ Hà phát hiện nàng gầy đi rất nhiều, khuôn mặt có vẻ tiều tụy,
nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp khó lòng che giấu, đủ khiến bất cứ tên nam
nhân nào cũng phải rung động.

- Công chúa, mời vào, sao nàng lại tới đây?

Đỗ Hà đã mơ hồ cảm nhận được tình ý của đối phương, chỉ là hắn đã có
Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn, trái tim đã đóng cửa, huống chi Dao Trì
công chúa là công chúa của nước khác, khả năng hai người có thể ở bên
nhau cực kỳ bé nhỏ. Mặc dù Đỗ Hà cũng có chút rung động trước vẻ đẹp của nàng, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ được lý tính nhất định, không
định tiếp nhận tình ý này.

Dao Trì công chúa không đáp lại, chỉ
dùng cặp mắt rất biết nói chuyện say đắm nhìn hắn, Đỗ Hà lập tức ngây
người, hắn biết, sau khi thi đấu dũng giả và đại duyệt binh chấm dứt,
những sứ giả của nước khác như Dao Trì công chúa cũng không có lý do gì
tiếp tục lưu lại, tất nhiên phải quay về.

Tượng Hùng quốc nằm ở cao nguyên Thanh Tàng, còn Đỗ Hà lại ở Trường An, hai nơi cách xa nhau đâu chỉ vạn dặm?

Vào thời cổ đại, ở cách xa vạn dặm, không khác gì ở bên kia bán cầu. Ở đời
sau, chí ít còn có điện thoại, video… có thể nói chuyện, nhìn mặt nhau,
nhưng ở thời cổ đại cách xa nhau vạn dặm, chỉ sợ suốt đời khó gặp mặt,
cho dù may mắn gặp lại, sợ rằng cũng phải mười năm thậm chí là lâu hơn.

Mười năm dài đằng đẵng, cho dù gặp lại cũng còn ý nghĩa gì?

Lúc này Dao Trì công chúa có lẽ chỉ muốn gặp mặt mình một lần!

Trầm mặc hồi lâu, Dao Trì công chúa cũng không thấy trên mặt Đỗ Hà có bất cứ lưu luyến gì, thầm thở dài buồn bã nói:

- Ngươi không muốn gặp ta sao?

Nàng nói xong, đi vào trong phủ.

Đỗ Hà cũng không biết nói gì, đi theo sau lưng.

Dao Trì công chúa cũng chưa quen thuộc phong cảnh ở đây, chỉ là đi lung
tung, Đỗ Hà cũng là lần đầu tiên tới đây nên cũng tùy tiện đi theo nàng.

Hai người bất giác đi vào một căn nhà vắng vẻ. Trong nội viện, chỉ thấy một hồ nhỏ hiện ra trước mắt, giữa hồ có thủy trúc, còn có hoa sen. Lúc
này, chính là lúc hoa sen nở rộ, ra sức đua sắc, tạo nên vẻ đẹp không
sao tả xiết trong lòng hồ. Xa xa có hòn non bộ thác nước, chảy xuống
giống như tranh sơn thủy. Trong lòng hồ có đình nghỉ mát, một cây cầu
kết nối hai nơi, trên cầu ngọc đình cao thấp chằng chịt, tạo hình phong
cách cổ xưa thanh nhã, tinh mỹ khác biệt, kết hợp với hoa sen trong lòng hồ, giống như một nơi ẩn cư của tiên nhân.


Trong phòng xá xung
quanh đều trồng đầy kỳ hoa dị thảo, càng kỳ diệu là trong vườn không có
đường lớn, mà toàn là đường nhỏ uốn lượn, quanh co, nối liền với nhau,
khiến người ta mê mẩn.

Chỉ có điều lúc này hai người đều không có tâm trạng ngắm cảnh, từ từ bước đi không có mục đích.

Dao Trì công chúa đi vào đình nghỉ mát, chợt xoay người lại nhìn Đỗ Hà.
Trong lòng Đỗ Hà cũng đang ngổn ngang tâm sự, không ngờ nàng nói dừng là dừng, đang đà đi tới, liền va vào người nàng.

Dao Trì công chúa chao đảo, lại thừa cơ ôm hắn.

Đỗ Hà miễn cưỡng đứng lại, nhưng Dao Trì công chúa vẫn gắt gao ôm chặt lấy hắn, đầu tựa vào ngực hắn, thân hình kiều diễm dán chặt lên người hắn,
khiến cho nàng không khỏi rung động, trong đầu lại hiện ra thân thể mềm
mại của nàng, hô hấp dồn dập.

- Công chúa.

Đỗ Hà phát hiện thanh âm của mình cũng có vẻ run rẩy, chỉ cần là nam tử, chỉ cần hắn
không có tâm lý biến thái, đều có lòng thương hương tiếc ngọc. Đỗ Hà từ
nhỏ đã có duyên với nữ nhân, cái này lòng thương hương tiếc ngọc, lòng
thương hương tiếc ngọc càng lớn hơn người khác.

Hắn vốn định đẩy
nàng ra, nhưng thấy trên mặt nàng nước mắt dịu dàng rơi xuống, trên mặt
lộ vẻ không muốn xa rời cũng không đành lòng.

Dao Trì công chúa ngẩng đầu lên, hai tay ôm mặt hắn, hôn say đắm lên môi hắn:

- Đỗ Hà, ta thích ngươi, ta không nỡ rời khỏi, nhưng ta không thể không đi.

Đỗ Hà cũng rung động, hắn không biết mở miệng như thế nào, hắn sợ mình vừa mở miệng sẽ làm tổn thương vị công chúa đã có tình cảm sâu nặng với
mình.

Dao Trì công chúa dán sát mặt mình vào mặt hắn, nhẹ nhàng
ma sát, nước mắt giọt giọt rơi xuống, thấm ướt gương mặt của hắn, buồn
bã nói:

- Ta thật sự rất hâm mộ Trường Nhạc muội muội, có thể có
được phu lang như ngươi, anh tuấn, cơ trí, vũ dũng, khôi hài, tri kỷ,
tựa hồ tất cả ưu điểm của nam nhân đều hội tụ trên người ngươi, khiến
người khác bất giác bị ngươi mê hoặc.

Nàng vốn là nữ tử phiên
bang, tính cách cởi mở gan dạ, hơn nữa lúc này sắp sửa ly biệt nên
càng không bận tâm đến bất cứ chuyện gì, bày tỏ hết tâm sự trong lòng.

Đỗ Hà rốt cục thở dài nói:

- Công chúa, ngươi hà tất phải như vậy!


- Ta mặc kệ!

Dao Trì công chúa lại hôn hắn nói:

- Dù sao ta đã thích ngươi rồi, khi không ở bên cạnh ngươi, ta không thể
kìm nén được nỗi nhớ ngươi, ta không cần ngươi thích ta, ta chỉ cần
ngươi biết ta thích ngươi là được rồi.

Trái tim Đỗ Hà run lên,
đang muốn mở miệng, đôi môi nóng rát lại một lần nữa áp xuống, ngăn hắn
mở miệng, nụ hôn lần này càng thêm mãnh liệt.

Đỗ Hà cũng bị nàng khiêu khích, hai tay ôm chặt lấy nàng, còn đầu lưỡi thành thục chơi trò mèo bắt chuột trong miệng đối phương.

Lúc này hai bên đều quấn chặt lấy nhau, không nỡ xa rồi.

Dao Trì công chúa ôm chặt cổ hắn, kéo cổ áo của hắn ra, tựa đầu vào cổ hắn, hít hà hơi thở đàn ông của hắn.

Đỗ Hà không kìm lòng được, cảm thấy vô cùng rung động.

Đột nhiên!

Chính vào lúc này!

Một cảm giác kịch liệt đau nhức truyền đến!

Đỗ Hà không nhịn được kêu lên, đẩy Dao Trì công chúa ra.

Thì ra Dao Trì công chúa đã nhân lúc hắn không chú ý, cắn thật mạnh vào vai hắn, máu tươi chảy ra, Đỗ Hà tức giận nói:

- Tại sao lại cắn ta? Tưởng ta không biết đau sao?

Trên môi Dao Trì công chúa vẫn dính đầy máu tươi, trông nàng như nữ yêu hút
máu cực kỳ xinh đẹp. Nàng liếm liếm đầu lưỡi, nuốt hết máu vào trong,
nhỏ lệ nói:

- Ta muốn đóng dấu trên người ngươi, để ngươi mãi mãi nhớ ta.

Đỗ Hà thầm hiểu cho thâm tình của nàng, cũng chỉ có thể thầm than.

Dao Trì công chúa buồn bã cười nói:

- Đỗ Hà, ta phải đi rồi, ngươi phải nhớ bảo trọng. Ta sẽ nhớ ngươi, ta
cũng không biết ta có thích ngươi nhiều hay không, nhưng chỉ cần ta
không quên ngươi, ta sẽ không lập gia đình. Cho dù là một năm, năm năm
hay là mười năm…ta cũng không rõ. Cáo biệt.


Nàng nói xong, lau nước mắt rời đi.

Đỗ Hà muốn kéo nàng lại, muốn kêu nàng ở lại, nhưng cuối cùng hắn vẫn
không vươn tay, không lên tiếng, hắn biết Dao Trì công chúa là nữ tử
không tầm thường, cũng không phải loại nữ tử bất chấp tất cả vì tình
yêu.

Nàng là công chúa của Tượng Hùng quốc, nàng có sứ mạng thân phận của mình.

Nhìn theo thân ảnh của Dao Trì công chúa dần dần đi xa, Đỗ Hà chẳng biết tại sao trong đáy lòng cũng mơ hồ khó chịu.

Ở vùng ngoại ô Trường An, có một trang viện rất bình thường.

Sau khi Đông Phương Thụ xác nhận xung quanh không có ai, gõ cửa theo quy
luật, cửa phòng mở ra, từ trong góc có bóng người chui ra mời hắn vào.

Trang viện tọa lạc sâu trong vùng ngoại ô, môn hộ cao lớn quanh năm đóng
chặt, gần đây là nơi nghỉ dưỡng của hào phú nhà giàu. Hiện tại đang là
đầu mùa xuân, ngoại trừ hạ nhân quản lý, rất ít có người qua lại.

Xuyên qua cửa lớn vào viện, trong sân được quét dọn vô cùng sạch sẽ, chứng tỏ nơi này có người ở.

Trước mặt ngôi nhà chính là đại đường, lò lửa trong đại sảnh cháy rừng rực,
có tám người phân cao thấp ngồi quanh. Ở chính giữa chánh đường là một
vị nam nhân vô cùng tuấn tú, khoảng chừng hai mươi tuổi.

Phía
dưới hắn phân biệt có bảy người, có người bốn năm mươi tuổi, có người
hai ba mươi tuổi, tuổi tác khác biệt, trong bảy người có nam có nữ, có
tăng có tục thậm chí còn có nông phu.

Có người lưng đeo trường
kiếm, có người hông đeo túi da, những người này tựa hồ vừa quen biết,
lại vừa như lạ lẫm, giống như đến từ các nơi, hoàn toàn không cách nào
liên hệ, nhưng lúc này lại đồng thời tụ tập đến đây.

Bọn họ phân chủ khách an vị, chỉ có điều ở trên cùng còn một ghế trống.

Bọn họ im lặng không nói gì, tựa hồ đang chờ đợi một người.

Đông Phương Thụ đi vào đại đường, tất cả mọi người đều chấn động.

Đông Phương Thụ đã thay đổi hành trang, cũng không có ai biết được, trước
đây không lâu, hắn từng tiểu trong quần. Hắn hành lễ với người trên
cùng, cung kính nói:

- Bái kiến Thiếu chủ!

Trên mặt thanh niên tuấn tú lộ ra nụ cười:

- Đông Phương tiên sinh trở về rồi, mời ngồi.

Đông Phương Thụ trực tiếp ngồi lên vị trí đầu tiên.

Hắn vừa ngồi xuống lập tức có người không thể chờ đợi được hỏi:

- Đông Phương tiên sinh thế nào rồi, người của Đỗ gia có nghe khuyên bảo hay không?


Người lên tiếng chính là một vị tráng hán giống như Trương Phi, cao tám
thước, lưng hùm vai gấu, cơ bắp trên người như thép như sắt, mắt to, âm
thanh vang dội như lôi điện.

Đông Phương Thụ bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Đỗ Chương thị cũng không bị quỷ quái hù dọa, Đỗ Hà càng như vậy. Xem ra quỷ quái gì đó, nhất thời không dọa được bọn họ.

Cự hán khinh thường, nhếch miệng nói:

- Bọn họ chắc chắn cũng giống như Bùi gia, đều là nhân vật mạnh miệng
nhát gan, chỉ cần tối nay chúng ta dọa hắn mấy lần, bảo đảm chạy còn
nhanh hơn thỏ!

Thanh niên tuấn tú nhíu mày nói:

- Đỗ Hà, chính là thứ tử của Đỗ tặc tử, là Nhị lang Đỗ gia đang danh tiếng lừng lẫy khắp Trường An?

- Không sai!

Vừa nhắc đến Đỗ Hà, biểu lộ của Đông Phương Thụ cũng trở nên nghiêm túc,
một kiếm của Đỗ Hà đã để lại cho hắn cảm xúc rất sâu sắc:

- Chính là hắn, mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng là một nhân vật văn võ song toàn.
Nếu hắn chuyển vào Bùi phủ sẽ tạo thành trở ngại rất lớn cho hành động
của chúng ta, ta thậm chí còn nghi ngờ hắn đã nhìn ra ý đồ của chúng ta.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong đại đường đều chấn động, kinh hãi kêu lên:

- Cái gì?

Thần sắc của thanh niên tuấn tú càng đại biến, thấp giọng nói:

- Nếu bị hắn phát giác, đi trước một bước giành lấy bảo vật trong phủ thì tâm huyết mười mấy năm qua há không phải uổng phí.

Cự hán vội đứng lên, quát:

- Để ta đi giết hắn, tránh hắn làm hỏng đại kế của Thiếu chủ.

- Yên lặng!

Đông Phương Thụ hét to, khiến tất cả mọi người phải im lặng, lập tức lạnh lùng nói:

- Muốn thành đại sự, không thể lỗ mãng. Ta chỉ nói là hoài nghi, cũng
không phải xác định, huống chi cho dù hắn thật sự nghi ngờ cũng không có khả năng biết rõ thứ đó ở đâu. Chúng ta đã chờ hơn mười năm, lẽ nào
không đợi được thêm mấy ngày. Hiện tại chúng ta đang ở hoàn cảnh bất
lợi, nếu gây lớn chuyện sẽ càng bất lợi cho chúng ta!

Thanh niên tuấn tú cũng bình ổn trở lại:

- Vậy theo Đông Phương tiên sinh, chúng ta nên làm gì?

Đông Phương Thụ trầm giọng nói:

- Trước tiên dừng lại mấy ngày xem tình hình thế nào, dù sao thứ đó cũng
không thể chạy mất, không cần sốt ruột. Khi nào Đỗ Hà chú ý nhiều hơn,
không phải vạn bất đắc dĩ, không thể đối địch. Hắn cho ta một loại cảm
giác rất đáng sợ, mỗi hành động của hắn không giống như một thiếu niên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận