Khi La Thông nói ra hai chữ “thanh lâu”, Đỗ Hà như nhìn thấy heo mẹ leo cây, há mồm kinh ngạc.
Theo hắn biết, La Thông là người cao ngạo, giữ mình trong sạch, rất bài xích phồn hoa của Trường An.
Phòng Di Ái, Trình Xử Lượng là khách quen của thanh lâu cố viện, cũng thường
xuyên đề nghị dùng thanh lâu kỹ viện làm nơi dừng chân của bọn họ, nhưng mỗi lần đưa ra, La Thông đều là người đầu tiên đứng ra phản đối, tỏ vẻ
mình là nam nhân tốt, tuyệt đối không vào những nơi thế này.
Hôm nay lại vội vàng kéo hắn đến thanh lâu, chuyện này thật sự khiến Đỗ Hà cảm thấy khó hiểu:
- Đến thanh lâu làm gì?
La Thông lo lắng nói:
- Lên ngựa trước rồi nói sau!
Đỗ Hà kêu Lăng Thần Băng cứ đi lo việc, xoay người lên lưng ngựa, phi như bay đuổi theo La Thông.
Trên đường đi Đỗ Hà không ít lần tìm hiểu nguyên do, nghi hoặc kêu La Thông giải thích.
La Thông đỏ mặt, thở dài nói:
- Thanh Liên biết Ngu Tử Linh chứ?
Đỗ Hà giật mình, nhíu mày, suy nghĩ một lát nói:
- Hình như bọn Di Ái đã từng nói qua, nói trong số “Hoa khôi Trường An”
có một người tên là Ngu Tử Linh, không biết có đúng không, dù sao ta
cũng chưa từng đến nơi đó.
La Thông trợn mắt nhìn hắn, trước khi
Đỗ Hà mất trí nhớ, phủ đệ của hắn không phải ở thanh lâu kỹ viện hay
sao, chuyện này ai cũng biết, nói chưa bao giờ đến kỹ viện, không phải
là dọa người sao!
Đỗ Hà hiểu rõ hàm nghĩa trong ánh mắt La Thông, bất kể nói thế nào hắn cũng vác trên mình oan ức này, cũng không giải
thích, thúc giục La Thông nói chính sự.
La Thông cũng trở lại chuyện chính nói:
- Ngu Tử Linh chính là hậu nhân của danh môn, tổ tiên là Đại tướng Tùy triều Ngu Khánh Tắc.
Đỗ Hà cũng lộ ra vẻ mặt rung động, Ngu Khánh Tắc chính là danh tướng Tùy
triều, văn võ song toàn, nhờ đại phá Đột Quyết mà uy chấn thiên hạ, từng là người đứng thứ hai trên triều đình nhà Tùy, được phong là Đại Tướng
quân, nhiều lần đảm nhiệm các chức vị quan trọng như Nội Sử giám, Lại bộ Thượng Thư, Kinh triệu duẩn, địa vị chỉ kém hơn Cao Dĩnh, nhưng cuối
cùng vì công cao chấn chủ bị Tùy Văn Đế sát hại, cho nên gia đạo sa sút.
Kỹ nữ thời cổ đại và hậu thế hoàn toàn khác nhau, cũng không phải loại nữ
nhân bán thân xác kiếm sống, mà là nữ nhân chuyên biểu diễn ca múa. Loại người này thường thường đều là hậu nhân của danh môn, từ nhỏ đã quen
cầm kỳ thi họa, chỉ vì thế gia sa sút, không thể tiếp tục, bất đắc dĩ
phải dấn thân vào thanh lâu.
Trong đó có những người vô cùng xuất sắc giống như minh tinh đời sau, được mọi người ái mộ, nhưng do từ nhỏ
được giáo dục tốt nên giữ mình trong sạch hơn những minh tinh kia rất
nhiều.
Ngu Tử Linh chính là loại này, chỉ bán nghệ không bán thân.
La Thông nói tiếp:
- Một năm trước, trên đường ta đi đến tiêu điếm, bỗng nhiên nghe thấy
trong tiệm truyền đến tiếng tiêu thổi. Ngươi cũng biết, ta là kẻ dốt đặc cán mai về âm luật, nhưng tiếng tiêu này lại bồng bềnh da diết, giống
như có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào, không biết tại sao ta lại có
thể hiểu được ý tứ ẩn chứa trong tiếng tiêu đó.
Ngay lúc đó ta đã hoàn toàn chìm đắm trong tiếng tiêu, chỉ cảm thấy tiếng tiêu này tựa hồ đang kể lại một câu chuyện xúc động lòng người.
Hắn yếu ớt nói, trên mặt lộ ra nụ cười xa xăm:
- Tiếng tiêu như miêu tả một nữ nhân trẻ tuổi bị giam hãm trên lầu cao,
có tài hoa xuất chúng nhưng không thể làm gì, đành phải cúi đầu chấp
mệnh số phận u oán. Ta bất giác đi vào tiêu điếm, khi bước vào bên trong ta đã gặp nàng.
- Nàng như thế nào?
Đỗ Hà trêu ghẹo, xem ra vị tiểu Bá Vương chưa bao giờ tiếp cận nữ sắc này động tâm rồi.
La Thông có vẻ xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn nói:
- Nàng rất đẹp, ta không phải chưa từng nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, nhưng
thiếu nữ trước mắt lại mang tới cho ta rung động khác thường. Còn nhớ
lúc ấy trong đôi mắt phượng của nàng lộ ra thần thái khác thường, không
chút ngại ngùng, nhìn thẳng vào ta. Dưới đôi mắt phượng là sống mũi cao
thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhếch lên, khiến người ta cảm giác
nàng rất kiên cường. Nàng nhìn thấy ta cũng không kinh hoảng, chỉ hào
phóng hỏi thăm nguyên do. Lúc ấy trước ánh mắt của nàng, ta thậm chí
không biết mở miệng như thế nào.
- Phụt….!
Đỗ Hà nghĩ tới
tình cảnh lúc ấy, không nhịn được bật cười. Trong đầu hiện ra hình ảnh
tiểu Bá Vương La Thông bị người ta bức bách luống cuống tay chân.
La Thông ảo não trừng mắt nhìn hắn, giơ roi ngựa lên.
Đỗ Hà vội vàng cầu xin:
- Được rồi, được rồi, ta không cười nữa, ngươi tiếp tục đi.
La Thông nói tiếp:
- Bất đắc dĩ, ta cũng chỉ có thể nói rõ cảm giác chân thật cho nàng, nào
ngờ nàng nghe xong lời nói của ta đột nhiên nói “Quả thật như vậy sao?”. Lúc này ta còn nhớ rõ vẻ mặt của nàng lúc đó, nhất là đôi mắt hiện lên
hào quang vui vẻ của nàng. Vì vậy, chúng ta mới hàn huyên, nàng thổi
tiêu, ta nói ra suy nghĩ của mình, giữa hai người như có một cảm giác
khó miêu ta.
Đỗ Hà cười nói:
- Cái này gọi là tri kỷ.
- Tri kỷ?
La Thông nghi vấn nói:
- Có lẽ là vậy, đến cuối cùng khi từ biệt chúng ta cũng không nói tên ra, sau đó ta cũng thường xuyên đi qua tiêu điếm, nhưng không gặp được
nàng, trong lòng thỉnh thoảng cũng hoài niệm. Cho đến hội chùa tết
Nguyên Tiêu năm ngoái, khi đi trên đường, ta lại tình cờ gặp lại nàng.
Lúc ấy nàng đang bị mấy tên du côn lưu manh đùa giỡn. Sau khi ta đánh
bọn lưu manh đó bỏ chạy, chúng ta mới biết tính danh của nhau. Ta cũng
mới biết nàng là Ngu Tử Linh, là Ngu mỹ nhân trong số hoa khôi Trường
An.
- Ngươi cũng biết ta ghét nhất là thanh lâu kỹ viện, nhưng
sau khi biết thân phận của nàng, ta lại nhớ tới tiếng tiêu lần đầu tiên
gặp nàng, đột nhiên hiểu ra tình cảnh đáng thương của nàng. Từ đó chúng
ta ước định thời gian, thường xuyên gặp mặt, ta muốn lấy nàng, muốn
chuộc thân cho nàng nhưng không biết mở miệng thế nào. Vì mẫu thân ta
không đồng ý. Mẫu thân nói: “Mặc dù La gia không phải danh môn đại hộ,
nhưng cũng có uy tín danh dự, há có thể lấy một nữ tử thanh lâu làm vợ.
Mẫu thân nói nếu ta thật sự thích nàng, có thể lấy một cô nương thân thế tương xứng làm nương tử, sau đó nạp Tử Linh làm thiếp.
Đỗ Hà
cũng trở nên nghiêm túc: Lúc này cũng không trách được La mẫu. Vào thời
cổ đại rất xem trọng chuyện môn đăng hộ đối, cho dù hoa khôi thanh lâu
rất nổi danh, nhưng dù sao cũng lưu lạc phong trần, vận mệnh của các
nàng phần lớn đều là gả cho người ta làm thiếp, rất ít người trở thành
nương tử. La Thông từ nhỏ đã được mẫu thân một tay nuôi nấng, làm người
chí hiếu, việc này La mẫu ngăn cản, hắn xác thực không tiện mở miệng.
Hắn thở dài nói:
- Ta chỉ thích Tử Linh, không muốn nàng chịu ủy khuất, nhưng mẫu thân lại không đồng ý. Thật sự rất khó xử.
Thấy La Thông cau mày, Đỗ Hà cũng thầm trách mình, huynh đệ có chuyện buồn phiền trong lòng mà hắn không biết:
- Xảy ra chuyện như vậy, sao ngươi không thương lượng với chúng ta?
- Thi đấu dũng giả, ngươi gánh trách nhiệm phải đoạt ba miếng kim bài,
nhiệm vụ nặng nề, sau đó lại cùng Lý lão tướng quân giải quyết chính vụ, ta đâu thể lấy chuyện riêng tư làm phiền ngươi.
- Ngươi cũng thật…
Đỗ Hà cũng không biết nói cái gì đó, thời gian trước hắn xác thực vô cùng
bận rộn, bằng không cũng không đến mức không phát hiện ra vẻ dị thường
của La Thông. Còn bản thân La Thông lại là người rất tự trọng, đối với
thỉnh cầu của bằng hữu, bất luận là việc gì hắn cũng toàn lực giúp đỡ,
nhưng khi hắn gặp khó khăn lại không muốn vướng bận bằng hữu.
- Được rồi, sau khi chuyện này xong xuôi, ta sẽ tính toán với ngươi, nói tiếp đi, nhất định có chuyện gì đã xảy ra đúng không?
La Thông nhẹ gật đầu:
- Đêm qua, ta và Tử Linh lại gặp nhau, nàng phát giác ra sắc mặt khó xử của ta, nhiều mặt hỏi thăm.
Mẫu thân còn chưa đồng ý, việc này ta làm sao dám nói ra? Chỉ có thể ấp úng ứng phó. Nàng thấy ta khó xử, cũng không miễn cưỡng, lại thổi tiêu cho
ta nghe. Lúc này trong tiếng tiêu của nàng lại ẩn chứa tình cảm khác,
như ai oán, thê lương, hờn trách, ta nghe thấy mà ngơ ngẩn.
- Đợi khi ta lấy lại tinh thần, trong đôi mắt Tử Linh đã tràn đầy lệ sầu.
Nàng nói cho ta biết, ống tiêu trong tay nàng là di vật mẫu thân nàng để lại, hơn nữa còn muốn tặng ống tiêu cho ta. Thứ quý giá như vậy, làm
sao ta có thể nhận được!
Chỉ là không ngờ ta vừa cự tuyệt, thân
hình Tử Linh thoáng lung lay, sắc mặt tái nhợt, nói sắc trời đã tối, lảo đảo rời đi. Ta hoàn toàn không hiểu thế nào, ta muốn đuổi theo nhưng
ngại chỗ đông người, làm thế nào cũng không đuổi kịp. Lúc ấy ta vẫn
không biết sự tình nghiêm trọng, chỉ muốn hỏi rõ, đến “Yến Xuân lâu” thì biết Tử Linh đã đi nghỉ, bất đắc dĩ chỉ có thể đợi hôm nay đến hỏi cho
rõ, nào ngờ nàng lại đưa tờ giấy này cho ta.
La Thông đưa một tờ giấy cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà đưa tay nhận lấy, đã thấy ở trên có nét chữ thanh tú:
- Thiếp có ý, chàng vô tình, chỉ hận duyên không tới, ý trời trêu người, chi bằng không gặp.
Đỗ Hà kinh ngạc nói:
- Đây chính là có ý tứ xa nhau.
La Thông lo lắng:
- Mặc dù ta không tài văn chương, nhưng cũng hiểu rõ hàm nghĩa bên trong. Cho nên ta mới lo lắng, thậm chí định xông vào, nhưng bị binh lính tuần tra ngăn lại. Một người trong đó nói cho ta biết, chỉ cần lúc Tử Linh
hạ đài, có thể thắng được tất cả tài tử sẽ có cơ hội ở riêng với nàng.
Luận tài thì ta không được rồi, trong đám người chúng ta cũng chỉ có
Thanh Liên tài văn chương có một không hai đương thời, vì vậy chỉ có thể đến nhờ ngươi giúp đỡ.
Đỗ Hà cuối cùng cũng hiểu rõ ý hắn, việc
này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của huynh đệ mình, đương nhiên việc
đáng làm thì phải làm.
Mặc dù hắn cũng biết cân lượng của mình,
nhưng thơ Đường Tống Từ trong đầu không nhớ được 300 bài, 150 bài vẫn có thể, nếu không đủ, có thể dùng một số danh ngôn thiên cổ trấn áp, có lẽ không là vấn đề.
La Thông cũng vui vẻ nói:
- Nếu có Thanh Liên, ta cũng yên tâm!
Đỗ Hà lắc đầu nói:
- Nói lời này còn quá sớm, có thể thấy được Ngu Tử Linh cũng không phải
không có tình ý với ngươi, nhưng nàng từ chối gặp mặt, bên trong nhất
định có nguyên do. Nếu không giải quyết mấu chốt vấn đề, cho dù gặp mặt
cũng chưa chắc làm nàng hồi tâm chuyển ý. Ta cho rằng mấu chốt chính là
khúc tiêu cuối cùng nàng thổi cho ngươi nghe, đó là khúc tiêu gì?
- Có đạo lý!
La Thông gật đầu tán thành, nhưng vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Ta cũng không biết là khúc gì, ta chỉ nhớ hai câu.
Nói xong, hắn bắt đầu xướng âm.
Đỗ Hà giật mình, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ kêu lên:
- Đây là Phượng cầu hoàng của Tư Mã Tương Như, đây là Ngu Tử Linh muốn
thổ lộ với ngươi, dùng tiếng tiêu nói hộ lòng mình, nguyện ý đem thân
phó thác cho ngươi, ai ngờ ngươi lại cự tuyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...