Trên đường quay trở lại hoàng cung, tay của hai người không biết từ khi
nào đã nắm chung một chỗ. Tới gần Hoàng thành, cả hai đồng thời dừng
bước, không muốn bước thêm.
- Ta phải đi!
Trường Nhạc công chúa cúi đầu.
- Ừ!
Đỗ Hà lên tiếng, đột nhiên can đảm ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, thừa dịp nàng kinh hô, đầu lưỡi điên cuồng tiến vào.
Trường Nhạc công chúa cảm giác chấn động, lại giật mình vừa thẹn, cắn chặt hàm răng liền bị đầu lưỡi đối phương phá vỡ mà vào, ưm một tiếng, mất
phương hướng nên để Đỗ Hà hôn lên, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Trên
đường đủ tiếng người truyền đến.
Đỗ Hà rời môi của nàng, cắn vào dái tai nói:
- Có thể được hôn công chúa, chết cũng cam nguyện.
Thân hình Trường Nhạc công chúa càng mềm đi, hai gò má đỏ ửng như lửa, vội
vàng dùng một chút lý trí còn sót lại đẩy hắn ra, mắc cỡ cũng không quay đầu lại chạy trở về cung. Đỗ Hà mỉm cười, thưởng thức dư vị còn sót lại rồi quay lại phủ Thái Quốc Công.
Hôm sau là ngày cuối cùng của
tết Nguyên Tiêu, Đỗ Hà cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Ngày hôm nay hắn mời Lý Tuyết Nhạn, thống thống khoái khoái cùng nàng chơi suốt
một ngày.
Tết Nguyên Tiêu chấm dứt, vẫn không ai nghĩ ra câu đố
của Đỗ Hà. Có người thậm chí đùa giỡn xưng là “một đề làm khó trăm vạn
người”, Đỗ Hà lại một phen nổi danh, bất quá cũng có người nói không có
đáp án nên không thể đoán ra.
Cuối cùng dưới sự truy bức của Đỗ Như Hối, Đỗ Hà mới nói ra đáp án: Sai mê (giải đố).
Không phải trắng, không phải đen càng không phải hồng hoàng vậy là chữ
“Thanh”. Chữ giống hồ ly mèo chó phảng phất nhưng không phải gia súc,
lại không phải dã thú chính là “khuyển”, ghép lại vào nhau là chữ Sai!
Thơ cũng có, từ cũng có, trên Luận Ngữ thượng là chữ Ngôn, đối với Đông Tây Nam Bắc mơ hồ là chữ Mê!
Hai câu cộng lại chính là Sai mê!
Tin tức truyền ra khiến mọi người đều thán phục, khen Đỗ gia Nhị Lang kiêm
văn võ, có thể so sánh Chu lang (Chu Du) ngày xưa, toàn Trường An còn
kêu thân mật hắn là Đỗ lang. Đỗ Hà hôm nay đi trên đường cái cũng rất
cảm thấy có mặt mũi.
Hôm nay chạng vạng tối, Đỗ Hà xử lý xong
chuyện bên trong, giải tán quân đội, cùng La Thông, Phòng Di Ái đồng
hành, tan tầm về nhà.
Cả đám vừa đi ra hoàng cung, đột nhiên có
một bóng người tối sầm vọt tới trước mặt, Đỗ Hà nhíu mày, nhận ra là
Tiết Duyên Đà Đại Độ Thiết. Hai mắt Đại Độ Thiết tràn đầy khiêu khích.
Đỗ Hà dừng bước, trong lòng biết Đại Độ Thiết đến vì hắn.
Đại Độ Thiết đi vào phụ cận, quát:
- Tiểu tử, Trường Nhạc công chúa như đóa hoa xinh đẹp nhất trên thảo
nguyên, vẻ đẹp của nàng là thuộc về thảo nguyên, là thuộc về cường giả,
thuộc về ta, lại càng không thuộc về ngươi. Có gan cùng ta quyết đấu, ta muốn đoạt lấy Trường Nhạc công chúa trên tay ngươi Đỗ Hà trầm xuống.
La Thông cũng theo đó biến sắc.
Phòng Di Ái càng tức giận đến mắt hổ trừng trừng, không nói hai lời, trực tiếp một quyền đánh thẳng ngực Đại Độ Thiết.
Đại Độ Thiết khinh thường hừ lạnh một tiếng, duỗi một tay tới đón.
- Phanh! một tiếng!
Quyền chưởng tương giao!
Đại Độ Thiết thần sắc kịch biến!!
Phòng Di Ái từ trước đến nay kính trọng Đỗ Hà, Đại Độ Thiết nói năng vô lễ
như thế, càng nói thắng sẽ đoạt chị dâu của mình, tức giận đến nổi trận
lôi đình, một quyền chém ra với thập thành lực đạo.
Đại Độ Thiết
tự cho mình rất cao, thấy Phòng Di Ái quyền cước thô bỉ, chiêu thức trăm ngàn chỗ hở nên rất khinh thường, chỉ đưa một tay ra đón, hơn nữa chưa
sử dụng toàn lực.
Kết quả có thể nghĩ!
Đại Độ Thiết căn
bản không thể nào ngăn cản, rắc một tiếng, cánh tay của hắn trực tiếp
đứt gãy, thế quyền của Phòng Di Ái không giảm đánh vào ***g ngực. Đại Độ Thiết chỉ cảm thấy trước ngực truyền đến một lực đạo khổng lồ không thể kháng cự khiến cho thân thể cả trăm cân của hắn bắn vọt lên bay ra hơn
trượng, một ngụm máu tươi phun ra rồi lập tức hôn mê.
Đỗ Hà sờ lên mũi, nói một tiếng:
- Tình huống gì!
La Thông cũng trắng mắt!
Phòng Di Ái lại khua lên nắm đấm quát:
- Điểm ấy cân lượng cũng muốn cùng đấu với đại ca ta, thực không biết tự lượng sức mình?
Đại Độ Thiết thật sự rất bi kịch.
Từ sau đêm thượng nguyên, hắn muốn dùng múa Sư để khiến Trường Nhạc công
chúa cười, trở lại dịch quán lập tức lại để cho phụ thân Di Nam Khả Hãn
tức giận mắng một trận.
Đại Độ Thiết không phục, quát:
-
Hài nhi coi trọng Trường Nhạc công chúa, Trường Nhạc công chúa trong mắt hài nhi là trân bảo đẹp nhất mà trời xanh ban cho. Nàng thuộc về hài
nhi, hài nhi muốn cùng quyết đấu với vị hôn phu của nàng, muốn từ trong
tay của hắn đoạt lại Trường Nhạc công chúa.
Hắn cương quyết bướng bỉnh, tựa như ác lang trên thảo nguyên, chỉ có suy nghĩ mạnh được yếu
thua, cho rằng có thực lực thì cái gì cũng đều có thể đạt được.
Di Nam Khả Hãn giận không kềm được, lo lắng hắn làm hư mất quan hệ với
Đường triều nên đem giam lỏng. Hôm nay Di Nam Khả Hãn có ước hẹn với Lý
Thế Dân. Đại Độ Thiết nhân cơ hội này trốn thoát, hắn muốn tìm Đỗ Hà
quyết đấu, muốn dùng thực lực chứng minh chính mình mạnh hơn Đỗ Hà,
thích hợp hơn với Trường Nhạc công chúa.
Đỗ Hà còn chưa mở miệng đã chọc giận Phòng Di Ái, lại để cho hắn một quyền đánh ngất xỉu.
Hắn phạm vào sai lầm đồng dạng La Thông lúc trước là khinh địch cộng thêm không biết lực lượng của Phòng Di Ái.
Hắn cho rằng chiêu thức Phòng Di Ái trăm ngàn chỗ hở, cho là năng lực hắn có hạn, đây cũng là mười phần sai.
Chiêu thức Phòng Di Ái xác thực trăm ngàn chỗ hở, nhưng lực lượng của hắn đủ
để đền bù điểm này. Đại Độ Thiết trong tình huống không có bất kỳ chuẩn
bị lại bị một kích như thế, có thể toàn mạng cũng cho thấy thân thể
cường hãn.
Một đám quân tốt Tiết Duyên Đà theo Đại Độ Thiết đến thấy tình hình này liền hoảng sợ chống đỡ.
Đại Độ Thiết là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi ở Tiết Duyên Đà, lại bị người đánh cho hộc máu, thậm chí hôn mê bất tỉnh, cả đám đều không thể tin dụi mắt cho là mình nhìn nhầm, đến khi sưng cả mắt mới vội vàng xốc hắn dậy
định chạy về.
- Đợi đã nào...!
Đỗ Hà bảo bọn họ quay lại, điềm nhiên nói:
- Chờ cho vương tử các ngươi sau khi tỉnh lại nói cho hắn biết, nếu muốn
đánh thì đánh tại giải đấu võ đi. Bảo ta chờ hắn ở đó, giờ các ngươi dẫn hắn đi thái y thự trị liệu, miễn cho đến lúc đó lại thua!
La Thông gật đầu, cũng nghe ra hàn ý trong lời của Đỗ Hà, vẫy đám thân vệ Tiết Duyên Đà:
- Các ngươi đi theo ta!
- Di Ái, đánh tốt lắm, chỉ là ngươi vừa động thủ đã khiến đại ca không thể trút giận, đi về trước đi, ta đi tìm Hoàng Thượng.
Đỗ Hà nổi giận, hơn nữa là thuộc về loại nổi giận quá quan của Quan nhị gia.
Vốn hắn cùng Trường Nhạc đã tình trong như đã, qua đêm nguyên tiêu lại càng tiến một bước, trong mắt đã coi nàng như lão bà. Ở vào lúc này, tên
hỗn đản Đại Độ Thiết lại vọt tới trước mặt hắn nói cho hắn biết: Lão bà
hắn không thuộc về hắn, càng buồn cười chính là Đại Độ Thiết còn muốn
cùng hắn quyết đấu, muốn cướp lão bà. Cái này xem Đỗ Hà hắn là gì, xem
Trường Nhạc là gì?
Lão bà nói cướp là cướp, vậy chẳng phải xem một người sống sờ sờ là hàng hóa để tranh đoạt?
Cái này chẳng những triệt để vũ nhục hắn mà ngay cả Trường Nhạc cũng vũ nhục rồi.
Đỗ Hà lúc ấy dĩ nhiên quyết định, đầu tiên cự tuyệt sự khiêu chiến của Đại Độ Thiết vì Trường Nhạc không phải hàng hóa nhưng đồng thời muốn hung
hăng dạy dỗ hắn một chầu, cho hắn biết bản lĩnh. Bất đắc dĩ hắn còn
chưa kịp mở miệng nói chuyện, Phòng Di Ái nóng nảy đã một quyền giải
quyết mọi chuyện.
Đối mặt với một người đã hôn mê, Đỗ Hà cũng
không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ có thể lại để cho hắn
dưỡng thương, đem trận dạy dỗ này lùi lại tại trận đấu võ sắp đến.
Hắn muốn trong trận đấu, dưới hơn mười vạn ánh mắt hảo hảo giáo dục Đại Độ Thiết, cho hắn biết nên làm người như thế nào.
Cuối cùng đã tìm được Lý Thế Dân.
- Làm sao vậy!
Lý Thế Dân thấy vẻ mặt Đỗ Hà như mình thiếu nợ hắn liền hiếu kỳ.
Đỗ Hà nói qua một lần cho Lý Thế Dân.
- Đại Độ Thiết thật sự là lớn mật!
Lý Thế Dân nghe được cũng mặt rồng giận dữ:
- Tên vô liêm sỉ này xem Trường Nhạc là gì, lẽ nào lại như vậy! Phòng gia tiểu tử thật tốt, trẫm cũng không thích nhìn thấy Đại Độ Thiết này,
ngươi tới tìm trẫm có phải là muốn trẫm thay ngươi rửa hận.
Đỗ Hà khinh bỉ:
- Ta sao không có tiền đồ như vậy, chỉ là muốn hỏi một câu Đại Độ Thiết
tham gia mấy mục trong đấu võ, ta sẽ tham gia từng đó. Ta muốn đích thân bắt hắn trả giá thật đắt!
- Có chí khí.
Lý Thế Dân cười khen: Thanh niên nên như vậy.
Đối với cuộc đấu võ sắp tới, Lý Thế Dân rất xem trọng, trên bàn vừa vặn có một danh sách dự thi nên chỉ tìm qua đã có đáp án.
- Đại Độ Thiết tham gia ba mục, theo thứ tự là săn bắn, thi việt dã, lôi
đài chiến. Săn bắn, thi việt dã thì ngươi có thể đổi nhưng lôi đài chiến cũng đã đủ quân số rồi. Tuyển định ba người theo thứ tự là La Thông, Lý Nghiệp Tự, Trình Xử Lượng, ngươi cũng biết bản lĩnh từng người bọn họ
bất phàm, trẫm cũng không tiện thay đi.
Lý Thế Dân ngoài linh động vẫn rất nói nguyên tắc cũng không phải Đỗ Hà muốn thế nào được cái đó.
Đỗ Hà nghe Đại Độ Thiết báo chính là “săn bắn” thì cũng thở phào, hắn không tự tin với “tiễn thuật” của mình.
Hơi chút trầm ngâm, Đỗ Hà nói:
- Trước báo săn bắn, thi việt dã đã, về phần lôi đài chiến để ta thương lượng với Minh Đạt một chút, hẳn không phải là vấn đề.
Lý Thế Dân nhắc nhở:
- Bút đã sa không thể sửa đổi. Ngươi cần phải nghĩ kỹ, đừng vì nhất thời giận dự mà bỏ sở trường lấy sở đoản!
Đỗ Hà tự tin cười nói:
- Lý thúc thúc yên tâm, không có một chút năng lực, tiểu tử quả quyết sẽ không ngốc tự đưa đến cửa để cho người hành hạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...