Trong tiếng chuông ngân du dương, hai cao tăng đến từ Thiên Trúc là Bồ Đề Lưu Chí và Bảo Tư Duy tay cầm pháp trượng chậm rãi đi vào đại điện. Hai vị cao tăng này đã từng được mục sở thị xá lợi của Tiểu A Đà Tự.
Vị cao tăng già bước tới trước mặt Võ Tắc Thiên thi lễ rồi nói:
- Tham kiến hoàng thượng vạn tuế, Hoàng đế bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!
Võ Tắc Thiên mỉm cười rồi nói:
- Hai vị cao tăng, miễn lễ. Trẫm muốn hỏi một chút, hai viên xá lợi này liệu có tồn tại trường hợp cả hai viên đều là thực không?
Bồ Đề Lưu Chí thi lễ, khom người nói:
- Chỉ có duy nhất một viên Di Lặc Bồ Tát xá lợi, bần tăng mười năm trước đây đã tận mắt nhìn thấy. Bây giờ hai viên xá lợi lại đến từ cùng một nơi, vậy chỉ có thể là một viên là thật, viên còn lại là giả.
- Được rồi, trước tiên tiến hành kiểm tra phân biệt xá lợi đã.
Hai vị cao tăng Bồ Đề Lưu Chí và Bảo Tư Duy ngồi trang nghiêm phía trước chiếc bàn bằng bạch ngọc, lúc này tất cả triều thần đều hướng đến sát phía trước chiếc bàn, đến ngay cả Võ Tắc Thiên cũng không giấu được vẻ hiếu kì, đứng trên bục chăm chú quan sát.
Hai vị cao tăng cẩn thận nhấc chiếc hộp ngọc để lộ ra kim quan ngân quách, mở ngân quách, lại mở kim quan ra, bên trong là hai quả cầu ngà voi bóng loáng rỗng ở bên trong được gắn cố định vào chiếc hộp bằng vàng. Qua khe hở có thể nhìn thấy được hai viên xá lợi ở trong.
Lúc này, Bồ Đề Lưu Chí vỗ tay rồi hô to:
- Khởi bẩm bệ hạ, trong chiếc hộp màu trắng là xá lợi thật.
Cả đại điện vang lên những tràng pháo tay hoan hô, Hoàng tự Lý Đán cảm động quỳ xuống rồi hướng về phía Võ Tắc Thiên vội vàng dập đầu nói:
- Đây là lễ vật mà nhi thần muốn dâng cho bệ hạ nhân ngày thọ thần của người.
Võ Tắc Thiên gật đầu cười nói:
- Thật hiếm có người nào lại hiếu thuận như hoàng nhi, trẫm vô cùng cảm kích.
Võ Tắc Thiên đưa mắt hướng tới chiếc hộp ngọc màu xanh, sắc mặt dần dần trở nên đanh lại, lúc này rất nhiều con mắt đang đổ dồn về phía chiếc hộp đựng xá lợi còn lại, nếu chiếc hộp ngọc màu trắng bên trong có đựng xá lợi thật, vậy thì viên xá lợi trong chiếc hộp ngọc màu xanh nhất định có vấn đề rồi.
Võ Thừa Tự toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hai chân run run, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng. Lúc này cao tăng Bảo Tư Duy vỗ vỗ tay nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, xá lợi trong chiếc hộp ngọc màu xanh chỉ là xá lợi giả.
Trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ, Võ Tắc Thiên hừ một tiếng nhìn Võ Thừa Tự với ánh mắt căm giận:
- Võ Thừa Tự ngươi dám phạm thượng khi quân!
Võ Thừa Tự chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, liên tục dập đầu nói:
- Bệ hạ, thần quả thật không biết đây là viên xá lợi giả.
Bên cạnh Võ Tam Tư bước ra quỳ xuống tâu:
- Bệ hạ, chiếc hộp đồng vốn là được bịt kín, nếu không mở ra, Ngụy Vương làm sao có thể biết viên xá lợi này là giả hay là thật? Theo thần thì Võ Thừa Tự cũng chỉ vì muốn chúc phúc bệ hạ mà thôi, kính xin bệ hạ minh xét cho chút lòng thành của y, tha cho y lần này.
Võ Tắc Thiên chưa nguôi giận, lạnh lùng đáp:
- Cũng có thể là chính hắn giả tạo để lừa gạt trẫm.
Võ Thừa Tự sợ tới mức bủn rủn tay chân, quỳ rạp người vừa khóc vừa giải thích:
- Viên xá lợi này là do con nuôi của thần là Võ Thuận dâng tặng, thần cũng chỉ là bị nó lừa mà thôi.
- Tên Võ Thuận này đang ở nơi nào?
Võ Tắc Thiên truy vấn Võ Thừa Tự.
- Nó…nó đã vì sợ tội mà tự sát rồi.
Võ Tắc Thiên không kìm được cơn giận dữ ra lệnh:
- Đưa hắn ra ngoài đánh cho ta.
Hơn mười thị vệ tiến tới, áp giải Võ Thừa Tự ra bên ngoài. Lúc này cơn giận dữ trong lòng Võ Tắc Thiên đã nguôi đi phần nào, dần bình tĩnh trở lại và nói với quần thần:
- Tạm thời đưa Di Lặc xá lợi vào chùa Bạch Mã, trẫm sẽ tổ chức một buổi lễ long trọng nghênh đón xá lợi.
Bà nói với Võ Tam Tư:
- Chuyện này giao cho Lương Vương toàn quyền phụ trách.
Võ Tam Tư vội vàng thi lễ:
- Vi thần tuân chỉ!
Võ Tắc Thiên phất tay áo rồi ra lệnh:
- Bãi triều!
Bà đứng dậy rồi bước đến phía lối đi bên cạnh của đại điện. Trên điện lúc này quần thần đều bàn tán xôn xao và cho rằng lần này Ngụy Vương bị phán tội khi quân, sợ rằng sẽ rất khó thoát được tội đây.
Võ Tắc Thiên nổi giận đùng đùng trở lại tẩm cung, trong mắt của bà hiện lên một vẻ gì đó rất phức tạp, thể hiện trong lòng khó yên.
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi đưa mắt nhìn Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa chậm rãi bước lên phía trước rồi quỳ xuống:
- Vi thần đa tạ bệ hạ đã đưa xá lợi vào thờ trong chùa Bạch Mã.
Võ Tắc Thiên đưa mắt nhìn hắn, sự tức giận trong lòng đã dần dần nguôi ngoai, bà nói:
- Trẫm chỉ là giận tên Võ Thừa Tự trốn tránh trách nhiệm, không ngờ hắn đem hết tội lỗi đổ lên đầu con nuôi của mình, thật hoang đường.
Tiết Hoài Nghĩa chợt nghĩ tới Vương Đạo Uyên bị Võ Thuận đánh chết nên cười nhạt nói:
- Võ Thừa Tự kì thực là đang lừa gạt bệ hạ, vi thần nghe nói con nuôi của hắn không phải sợ tội tự sát mà là bị người khác giết chết.
Võ Tắc Thiên sững người hỏi:
- Có chuyện đó sao?
- Bệ hạ, vi thần biết chuyện này không hề đơn giản. Võ Thừa Tự kì thực biết rõ viên xá lợi này là giả, vậy mà còn cố ý hiến cho bệ hạ, còn sự tình cụ thể phát sinh ra sao thì vi thần cũng không biết, nhưng vi thần biết việc Võ Thuận bị giết là có liên quan tới việc tranh đoạt hai viên xá lợi.
Chiêu này của Tiết Hoài Nghĩa đúng là nhất tiễn hạ song điêu, không chỉ báo thù cho Vương Đạo Uyên mà còn biến việc Lý Đán hiến xá lợi trở nên chẳng còn ý nghĩa gì.
Vi Đoàn Nhi đứng bên cạnh vội tiến lên phía trước rồi quỳ xuống tâu:
- Ngụy Vương là cháu ruột của bệ hạ, lấy lòng bệ hạ còn không được sao lại có thể gây ra sự việc khi quân này được? Như lời của Long Vương vừa nói, chiếc hộp đồng vốn được bịt kín, nếu không mở ra sao có thể biết bên trong là đồ thật hay đồ giả, kính xin bệ hạ suy xét.
Trong mắt Võ Tắc Thiên những kẻ nhỏ bé như hạt cát này sao có thể lưu lại được, bà không nghe lời tấu trình của Vi Đoàn Nhi. Bà phất tay ý bảo mọi người lui ra, ra lệnh:
- Mau triệu Lai Tuấn Thần vào gặp trẫm.
Võ Tắc Thiên khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, trong mắt có chút suy tư. Không biết bà đang nghĩ gì?
Lát sau, Lai Tuấn Thần xuất hiện, quỳ gối nói:
- Thần, Lai Tuấn Thần tham kiến bệ hạ.
Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:
- Vụ án Địch Nhân Kiệt tiến triển thế nào rồi?
- Hồi bẩm bệ hạ, Địch Nhân Kiệt không chịu thừa nhận đã tẩm thuốc độc vào cuốn kinh phật. Vi thần dự định ngày mốt sẽ tiến hành tái thẩm tra, tiếp tục tới lấy lời khai của ông ta.
Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:
- Vụ án này tạm thời chuyển giao cho Ngự Sử Trung Thừa Chu Doãn Nguyên, người không cần làm nữa.
Lai Tuấn Thần hoảng sợ, gã đang định giải thích thì Võ Tắc Thiên khoát tay áo nói:
- Trẫm đã quyết định rồi, trẫm muốn giao một việc khác cho ngươi.
Lai Tuấn Thần bất đắc dĩ đành phải cúi đầu. Võ Tắc Thiên khoanh tay đi qua đi lại vài bước rồi nói:
- Trẫm rất quan tâm đến cái chết của con nuôi Võ Thừa Tự, Võ Thuận, lệnh cho ngươi trong vòng 10 ngày phải điều tra cho ra manh mối việc này cho ta.
- Vi thần tuân chỉ!
Lai Tuấn Thần cảm thấy trong lòng có gì đó hụt hẫng, rất nhiều kế hoạch của gã giờ đây đã phải hoãn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...