Rời khỏi nhà lao, Lý Trân lập tức tới nha môn của Đại Lý Tự, đưa một tấm thiệp cho lính canh.
Lý Trân khoác trên người trường bào màu lam nhạt, đeo thắt lưng da, nếu như vẫn khoác bộ y phục của quan cai ngục thì e rằng lính canh ở nha môn sẽ không bao giờ giúp hắn truyền tấm thiệp này đi cả.
Một lát sau, một tên quan văn xuất hiện trước cửa quan, chắp hai tay nói:
- Mời Lý công tử theo tại hạ.
Đại Lý Tự cũng giống như những quan nha khác, đều mang một kiểu kiến trúc na ná như nhau, đến cả việc bố trí phòng ốc cũng vậy, theo một trục ở trung tâm, phòng nghỉ của Đại Lý Tự khanh bao giờ cũng được bố trí ở phía trong cùng.
Lý Trân muốn tìm Tôn Lễ, đi đến khoảng sân thứ hai, hai bên đều có ba gian quan phòng chính, đây chính là quan phòng của sáu vị Đại Lý Tự thừa.
Hai bên tủ hồ sơ của phòng thẩm tra, loại hồ sơ về các tội nhân mang án tử hình chất cao như núi, cần Đại Lý Tự thừa thẩm định hạch phán lại từng cái một, vì vậy công việc của các vị quan thừa có thể nói là làm mệt nghỉ cũng không hết.
Năm đó Địch Nhân Kiệt lúc còn trẻ tuổi đã được đảm nhiệm chức quan Đại Lý Tự thừa, ông đã xử lý một số lượng lớn các vụ án oan, bởi vậy mà ông mới có được thanh danh tốt như vậy.
Tên văn lại đưa Lý Trân tới trước cửa một gian quan phòng, để Lý Trân đứng ở ngoài đợi rồi một mình tiến vào bẩm báo:
- Sứ quân, Lý công tử đã đến.
- Mời vào!
Lý Trân sửa sang lại y phục mũ mão rồi bước nhanh vào trong quan phòng, người đang ngồi trước mặt hắn chính là Tôn Lễ.
Trên chiếc bàn mà Tôn Lễ đang ngồi, hồ sơ được chất cao như núi, mặc dù Tôn Lễ là chưởng quản giám ngục nhưng cũng phải tham gia vào việc xét lại hồ sơ các vụ án lâu năm, áp lực công việc mỗi ngày rất lớn, không có một phút nghỉ ngơi.
Tôn Lễ dáng người cao gầy, là một người tính tình khôn khéo và có năng lực, mặc dù là cũng dựa hơi của cha mình nhưng điều cốt lõi là y không bao giờ chịu thua kém ai cả, bởi vậy nên Đại Lý Tự mới thu nạp y.
Lý Trân tiến lên thi lễ:
- Tham kiến Tôn sứ quân!
Tôn Lễ đặt bút xuống rồi cười tủm tỉm nói:
- Lý công tử cảm thấy công việc trong lao ngục thế nào?
- Đa tạ Sứ Quân lần này đã ra tay giúp đỡ.
Tôn Lễ khoát tay, mỉm cười nói:
- Cũng chỉ là tiện tay mà giúp thôi, đâu có gì đâu, trước đây nếu như không phải cậu cứu ta thì có lẽ ta đã bỏ mạng ở Đôn Hoàng rồi, làm sao mà có hôm nay được. Công tử xin mời ngồi.
Sau khi Lý Trân ngồi xuống, Tôn Lễ mới sai tên quan văn vừa nãy bê lên một ấm trà, Lý Trân nhấp một ngụm và hỏi dò:
- Ta có thể xem qua hồ sơ của Địch tướng quốc ở chỗ của đại nhân không?
Tôn Lễ trầm tư một lát, cầm lấy một tập hồ sơ trên bàn rồi đưa cho Lý Trân:
- Xem ở đây thôi chứ không được đem đi nơi khác.
Lý Trân đỡ lấy tập hồ sơ rồi mở ra, đây rồi, tìm được cái ta cần đây rồi.
Tôn Lễ trong lòng có chút hoang mang, vì án của Địch Nhân Kiệt phải qua Tam ti hội thẩm, do đó tình tiết vụ án đều phải sao chép thành ba bản, lần lượt báo cáo lên Ngự Sử Đài, Hình Bộ và Đại Lý Tự.
Hồ sơ phải lập tức báo cáo lên Đại Lý Tự khanh, nhưng Tôn Lễ đoán được Lý Trân muốn xem qua liền lén giữ lại cho Lý Trân xem, nhưng dù cho bất cứ thế nào đi nữa hôm nay Tôn Lễ cũng phải đem hồ sơ này báo cáo lên.
Lý Trân vừa uống trà vừa lật qua xem các tình tiết của vụ án. Rất nhanh, hắn đã tìm ra được nội dung mà mình đang tìm kiếm, cao tăng Vân Tuyên sau khi cầm vào quyển kinh phật thì bị chết, sau khi chết toàn thân đều vàng rực, cứng ngắc như đá, quả là rất giống với dáng vẻ lúc chết của tăng nhân Thổ Hỏa La.
Lúc này, Tôn Lễ chậm rãi đi đến trước mặt Lý Trân rồi đưa cho Lý Trân một cuộn giấy, nói nhỏ:
- Đây là bản sao hồ sơ, ngươi cầm lấy và cất kĩ đi.
Lý Trân mừng rỡ, quả thực là còn rất nhiều chi tiết muốn tìm hiểu và nghiên cứu, nhưng thực sự là không có thời gian. Có bản sao hồ sơ vụ án đây rồi, vậy là có thể mang về chậm rãi nghiền ngẫm nghiên cứu.
Lý Trân lập tức đón lấy cuộn giấy rồi trả lại hồ sơ cho Tôn Lễ. Lý Trân đứng dậy chắp tay nói:
- Sự giúp đỡ của Tôn sứ quân hôm nay Lý Trân xin khắc cốt ghi tâm.
Tôn Lễ cười cười gật đầu nói:
- Ngươi mau đi đi!
Sau khi Lý Trân cáo từ và rời đi, lúc này Tôn Lễ mới cầm lấy tập hồ sơ đi nhanh tới quan phòng của Đại Lý Tự khanh.
… .
Bước ra khỏi Đại Lý Tự thì trời cũng đã sâm sẩm tối, Lý Trân cảm thấy có chút không yên tâm liền vội vàng chạy về nhà lao, khi cách cửa chính một đoạn Lý Trân bỗng nghe thấy giọng của Địch Yến đang hỏi thăm tên quan coi ngục điều gì đó, Lý Trân thấy vậy liền rảo chân bước tới.
Quan coi ngục nhìn thấy Lý Trân liền chỉ về hướng của hắn và nói:
- Hắn đến rồi.
Địch Yến thấy Lý Trân liền vội vàng chạy tới:
- Lý đại ca, cha của muội tình hình sao rồi?
Nha đầu này, chuyện này sao có thể oang oang mà hỏi ở chỗ này được.
Lý Trân cười nói:
- Nơi này không tiện nói chuyện, muội đi theo ta.
Lý Trân theo đường cửa hông, đưa Địch Yến tới phường Thanh Hóa đối diện Hoàng Thành rồi vào một quán rượu. Tiểu nhị lăng xăng chạy tới nhiệt tình chào đón hai vị khách quý:
- Rất vui được phục vụ hai vị khách nhân tới quán dùng cơm.
- Có nơi nào có thể ngồi mà yên tĩnh không?
- Có! Có, ở lầu trên, xin mời hai vị theo ta.
Dù Địch Yến trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng Lý Trân vẫn lờ đi vì vậy nàng cũng không biết phải làm sao, đành phải đi theo Lý Trân lên lầu hai và ngồi trong một căn phòng nhỏ.
Lý Trân nói với tiểu nhị:
- Cho ta ba chay ba mặn, loại nào thì tùy ngươi lựa chọn và mang thêm cho ta một bầu rượu.
- Vâng lập tức có ngay đây ạ.
Tên tiểu nhị đi rồi, Địch Yến mới gõ gõ xuống bàn thúc giục:
- Huynh mau nói đi, ta thật là sốt ruột muốn chết rồi.
Lý Trân cười cười rồi kể lại rành rọt từng chi tiết những sự việc đã diễn ra trong ngày hôm nay. Địch Yến nghe xong thì ngạc nhiên đến mức mắt chữ a mồm chữ o, thật không ngờ việc nàng đi Lương Châu và mua được cuốn kinh phật do chính Âu Dương Tuân viết lại là một cạm bẫy.
- Ta phải giết chết cái lão phương trượng ngu ngốc đó, lão thật đúng là cái đồ con lừa.
Địch Yến hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
- Việc xảy ra ở Lương Châu chúng ta sẽ bàn sau. Chiều nay ta đã tìm ra được một manh mối quan trọng.
Địch Yến mừng rỡ hỏi:
- Đầu mối gì?
- Sợ là chuyện này ta còn biết được chính xác chút nội tình nữa kia.
Lý Trân đem việc Vân Tuyên trúng độc và cái chết của cao tăng Thổ Hỏa La kể lại cho Địch Yến nghe, cuối cùng hắn nói:
- Nếu như ta đoán không nhầm thì chất độc này là loại độc do Lam Chấn Ngọc mang về từ chỗ của Thổ Hỏa La cho Võ Thuận, rồi Võ Thuận lại đem cho Võ Thừa Tự.
Chỉ cần chúng ta tìm ra được bằng chứng nói lên việc Võ Thừa Tự có loại thuốc độc này, vậy coi như nếu không thể chứng minh được lệnh tôn trong sạch, thì chí ít cũng đã tạo nên sự nghi ngờ trong Hoàng Thượng rồi.
Địch Yến gật đầu:
- Huynh nói đúng, huynh trưởng của muội cũng nói, Thánh thượng cũng không tin cha muội có dã tâm hạ độc bà ấy, chỉ là các chứng cứ đều chống lại cha muội do đó mới phải xem xét thẩm định nghiêm ngặt, chỉ cần chứng minh Võ Thừa Tự có loại độc này thì lúc đó Thánh thượng yên tâm, cũng sẽ không giết cha muội đâu.
Lý Trân trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói:
- Mấu chốt của vấn đề là Võ Như Ý đã chết, như vậy chỉ có Lam Chấn Ngọc là có thể chứng minh được loại độc dược này. Trước tiên cần tìm Lam Chấn Ngọc và ép gã phải đứng ra làm chứng, e là không hề dễ dàng á.
Trong lòng Địch Yến cũng trở nên nặng trĩu, giờ phải làm sao bây giờ?
… . .
Do hôm qua trong cung xảy ra một vụ hạ độc khiến cho cao tăng Vân Tuyên phải bỏ mạng, trong cung Thái Sơ, mọi người đều hoang mang bàn ra tán vào, Võ Tắc Thiên trong lòng cũng cảm thấy không yên, tạm thời cho hoãn việc tổ chức thọ thần.
Cao Diên Phúc bận rộn hết nửa tháng, rốt cuộc cũng có thời gian xả hơi, về nhà nghỉ ngơi một ngày.
Cao Diên Phúc đang ngồi trong thư phòng uống trà đọc sách, lúc này con nuôi là Cao Lực Sĩ vội chạy vào bẩm báo:
- Phụ thân, Lý công tử có việc gấp cần cầu kiến.
Vừa hay ta có nhà, đến đúng lúc thật, Cao Diên Phúc ha hả cười nói:
- Mời hắn đến thư phòng của ta.
Không lâu sau, Cao Lực Sĩ đã đưa Lý Trân vào thư phòng:
- Phụ thân, Lý công tử đã đến
- Mời vào!
Cửa vừa mở, Lý Trân bước tới khom mình thi lễ:
- Vãn bối tham kiến Phủ quân.
- Lý công tử mời ngồi.
Lý Trân ngồi xuống áy náy nói:
- Muộn rồi mà còn đến quấy rầy phủ quân, vãn bối thật băn khoăn.
- Không có gì, có lẽ ngươi không biết ta đang ở nhà.
Cao Diên Phúc sai tỳ nữ bưng trà lên mời Lý Trân rồi nói:
- Công tử có lẽ vẫn đang lo lắng về việc của Ngụy vương.
Lý Trân không biết phải mở miệng như thế nào, theo lý thì Cao Diên Phúc là người của Võ Thừa Tự, hắn đến để nói với Cao Diên Phúc về vụ án của Địch Nhân Kiệt thì quả thật là có gì đó không ổn.
Nói không chừng Cao Diên Phúc lại chính là kẻ đã ra tay hạ độc ở trong cung, nhưng nghĩ kĩ lại một chút Lý Trân thấy đối với việc này Cao Diên Phúc không biết rõ nội tình, cho dù có biết rõ tình hình cũng chẳng có liên quan gì đến ông ấy cả.
Rất đơn giản, nếu Võ Thừa Tự gặp rủi ro, Cao Diên Phúc sẽ thay lão nói ra sự tình, nhưng muốn hạ độc hại người, lấy thân phận của Cao Diên Phúc, ông ấy sao có thể là con cờ trong tay của Võ Thừa Tự?
Lý Trân sau khi đã suy xét liền nhận ra có một số việc cần phải hỏi Cao Diên Phúc, chỉ là việc của hắn vẫn chưa xong xuôi giờ lại thêm việc của Địch Nhân Kiệt thì sao có thể giải thích được với Cao Diên Phúc đây.
Lý Trân đành phải bấm bụng nói:
- Tối nay vãn bối tới tìm Phủ quân là muốn nghe ý kiến của đại nhân, trong cung nói gì về vụ án của Địch Nhân Kiệt?
Quả nhiên Cao Diên Phúc khẽ cau mày, trong mắt ông ta hiện lên một vẻ không vui nhưng vẫn nói với giọng rất ôn hòa và bình tĩnh:
- Công tử hỏi chuyện này làm gì?
- Là có người khác nhờ tại hạ hỏi, tại hạ và con gái của Địch Nhân Kiệt là bạn thân của nhau.
Cao Diên Phúc mỉm cười:
- Hóa ra là cô gái kia, vậy là sự tình đã có nguyên nhân rồi.
Lập tức vẻ tươi cười trên mặt của Cao Diên Phúc biến mất, thở dài nói:
- Chuyện này hậu quả vô cùng nghiêm trọng, không chỉ Thánh thượng tức giận, đến cả Tiết Đại tổng quản cũng nổi trận lôi đình, hắn một mực chắc chắn Địch tướng quốc không phải là muốn hại Thánh thượng thì cũng là muốn hại hắn.
Hắn yêu cầu Thánh Thượng lập tức xử trảm Địch Nhân Kiệt, dù sao thì trong cung cũng đã rối như một mớ bòng bong rồi, đã có hơn mười cung nữ và công công vì việc này mà bị xử trảm rồi.
Lý Trân yên lặng không nói gì, xem ra chuyện này quả thật rất nghiêm trọng.
Cao Diên Phúc lại nói:
- Tuy nhiên Địch Nhân Kiệt làm tể tướng nhiều năm, nhân phẩm và danh dự đều được đánh giá tốt, Thánh Thượng cũng không nghĩ ông ấy là kẻ hạ độc mà chỉ nghi ngờ ông ấy đã bị người khác lợi dụng.
Bởi vậy Thánh Thượng mới không nghe theo lời của Tiết Đại tổng quản mà cho trảm Địch Nhân Kiệt, hạ lệnh cho Đại Tam ti hội thẩm vụ án này, vụ án này không thể một sớm một chiều mà kết thúc đâu.
- Ngoại thân dâng quà chúc thọ, trong cung nhất định phải kiểm tra, không biết người kiểm tra giờ này ra sao?
- Ngươi muốn nhắc tới La Trung Thành, là hắn phụ trách khâu kiểm tra lễ vật mừng thọ, xong nghe nói hắn cũng chết rồi. Lý công tử, ta nói thật với cậu, người đã từng tiếp xúc với cuốn kinh phật không một ai còn có thể sống sót, người có hiểu điều này không?
Trong lòng Lý Trân thầm than, quả nhiên đúng như mình dự đoán, Võ Thừa Tự rõ ràng là giết người diệt khẩu rồi.
Lúc này Cao Diên Phúc mới nhắc khéo hắn:
- Sự việc này rất khó để thay đổi cục diện, ta hi vọng công tử có thể không đếm xỉa đến, và không nên can dự vào.
Lý Trân cười mếu máo:
- Địch cô nương lo sợ có người sẽ nhân cơ hội này để ám hại Địch Nhân Kiệt khi ông ấy còn đang ở tù, đặc biệt mời ta vào ngục hộ vệ Địch tướng. Nếu như Phủ quân đây có thể nói giúp với Thánh thượng một tiếng, nói chung ta cũng không cần tham dự chuyện này.
Lý Trân phải ở bên ngoài để đi điều tra về vụ án này, hắn không khỏi lo lắng, chỉ có một mình Tửu Chí thì e rằng khó có thể chống đỡ được, tốt nhất là Võ Tắc Thiên có thể phái những thị vệ giỏi nhất tới bảo vệ Địch Nhân Kiệt.
Cao Diên Phúc hiểu được ý của Lý Trân, mỉm cười nói:
- Để ta tìm cơ hội đi, đợi lúc Thánh Thượng tâm lý đang vui ta đem chuyện này ra thì tốt hơn.
Lúc này Cao Lực Sĩ đứng bên cạnh tiếp lời:
- Phụ thân, nếu không thì phái mấy người Bát Bảo đi.
Bát Bảo chính là thị vệ kề cận của Cao Diên Phúc, tổng cộng có tám người, mỗi người võ nghệ đều rất cao cường, Cao Lực Sĩ vì lo lắng cho an nguy của Lý Trân cho nên mới đề nghị thị vệ của Cao phủ đi bảo vệ Địch Nhân Kiệt.
Không đợi xem biểu hiện của Cao Diên Phúc như thế nào, Lý Trân vội xua tay nói:
- Chuyện này Địch gia sẽ xử lý, không cần Phủ quân phải nhúng tay.
Cao Diên Phúc không né tránh, cười nhạt nói:
- Để tám người bọn họ đi không phải là không thể, xong sự việc sẽ trở nên phức tạp, người ngoài lại tưởng là Cao Diên Phúc trong cung tiếp ứng cho Địch Nhân Kiệt, bây giờ mọi người trong cung tâm lý của ai cũng thấy bất an, kể cả ta cũng vậy.
- Về chuyện này mong Phủ quân không cần bận tâm quá nhiều, ngoài ra tại hạ muốn hỏi một chút, Ngụy vương dự định khi nào sẽ hiến xá lợi?
- Có lẽ là ngày mai, Thánh Thượng rất coi trọng việc liên quan đến xá lợi, đặc biệt đã hạ chỉ cho Ngụy Vương cung tiến xá lợi vào Vạn Tượng thần cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...