Lý Trân và Tửu Chí nhanh chóng nhận ra trong quán rượu này mình là người thừa, trong quán rượu chỉ còn lại một khe hở, đều bị Lý Tuyền ních đầy rượu rồi.
Ngay cả cái phòng bé con con mà hai người bọn họ ở cũng chất bảy tám thùng rượu rồi, cuối cùng hai người bọn họ chỉ còn cách là ngủ ở dưới đất.
- Lão Lý, tối qua ta mơ thấy mình bị chết đuối trong vạc rượu, Mập gia ta cũng tan chảy thành rượu luôn.
Qua một đêm ngủ ở quán rượu, Tửu Chí chỉ thấy lưng mình đau hơn bao giờ hết, y ngồi dậy, lấy tay day day vùng thắt lưng rồi nói:
- Hay là chúng ta đi tới nhà trọ đi! Gần đây thôi cũng được.
- Nhà ngươi rốt cuộc cũng đưa ra được ý kiến nghe có vẻ có lý đó.
Lý Trân thực ra cũng không chịu được khi phải ngủ ở quán rượu này, hắn biết đại tỷ kiểu gì cũng sẽ bù lại những khoản lỗ của hai tháng trước. Nhân dịp giá rượu tăng cần phải tranh thủ kiếm một khoản lớn, nhưng cũng không thể vì thế mà ngược đãi lão đệ của mình như vậy được.
- Khi nào ăn cơm trưa thì nói với tỉ tỉ, chúng ta có thể dọn ra ngoài và tỉ ta sẽ có thêm chỗ trống để đặt thêm bốn thùng rượu.
- Sáu thùng đi, hay là ít nhất cũng phải năm thùng chứ, ta béo như thế này ít thì cũng phải chiếm diện tích của ba thùng rồi.
- Này!
Giọng của Lý Tuyền từ dưới lầu vọng lên:
- A Trân xuống đây, có người cần tìm nè.
Trong quán rượu vốn đã chẳng có chỗ mà đặt chân rồi, Lý Tuyền đứng giữa hai thùng rượu liếc nhìn tiểu cô nương đang đứng ở ngoài cửa.
Tiểu cô nương này đang đi qua đi lại trước cửa quán rượu, gọi đệ của mình là Lý đại ca, tỏ ra thân thiết như vậy song lại không chịu nói thêm vài câu với mình, thật là làm cho Lý Tuyền thêm mất hứng.
Hơn nữa tiểu cô nương này lưng lại đeo kiếm, điều này thật không phù hợp với thẩm mĩ của Lý Tuyền, mặc dù dung mạo và vóc dáng của cô nàng cũng không tồi, chỉ có điều…
Cái kiểu con gái mà đeo kiếm sau lưng thế kia khiến Lý Tuyền liên tưởng đến Đôn Hoàng có Lư Nhị Nương được xưng là “Phong nương” đó, cả ngày chỉ thích đeo kiếm đi dạo loanh quanh trong thành, ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng.
Vô hình chung trong mắt Lý Tuyền, tiểu cô nương này đã để lại ấn tượng không tốt lắm trong lần đầu gặp mặt.
- A Trân, đệ sao vẫn còn chưa xuống vậy.
Lý Tuyền gọi lớn, giọng điệu như không còn nhẫn nại được nữa.
- A tỷ, tỷ để đầy rượu trên gác như thế này, đệ làm sao mà xuống được đây?
Lý Trân nói giọng trách móc, nhảy thẳng từ tầng hai xuống, nhảy vào khe hẹp giữa hai thùng rượu đó.
- Ờ ta quên mất, các đệ có thể nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống mà.
Lý Tuyền nháy mắt với hắn, rồi liếc nhìn ra phía cửa lớn:
- Có lẽ là người thương của nhà ngươi đó.
Lúc này, tiểu cô nương đang đứng ở ngoài cửa đã nhìn thấy hắn bèn vội vàng gọi lớn:
- Lý đại ca.
Hóa ra là Địch Yến, Lý Trân nhìn xung quanh nhưng chẳng tìm thấy chỗ nào có thể đi cả, chỉ có thể nhảy lên trên quầy, chạy vài bước rồi nhảy ra ngoài.
Lý Tuyền tức giận đập bàn nói:
- Nhà ngươi dám nhảy lên trên quầy mà đi à, tên tiểu tử thối này, ngươi chẳng lẽ không còn biết phép tắc quy củ là gì sao?
- Yến cô nương, sao muội lại tới đây, đã xảy ra chuyện gì?
Lý Trân nhìn thấy trong ánh mắt Địch Yến có gì đó rất lo lắng liền mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
- Lý đại ca, cha của muội bị Lai Tuấn Thần bắt đi rồi!
Địch Yến mắt rưng rưng muốn khóc.
Lý Trân nghe thấy Lai Tuấn Thần bắt người, trong lòng hắn cũng thầm có chút kinh ngạc, Lai Tuấn Thần là kẻ nổi tiếng tàn độc ở Đại Đường, nếu như đúng là Địch Nhân Kiệt bị gã bắt đi thì phen này quả là lành ít dữ nhiều rồi.
Hắn vội vàng nói:
- Muội cứ bình tĩnh, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Muội cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa!
Địch Yến nước mắt lưng tròng, nức nở nói:
- Tối hôm qua, quân lính đến bao vây Địch gia phủ, Lai Tuấn Thần dẫn người xông vào trong phủ, cha muội chỉ kịp nói mấy câu đã bị bọn họ bắt đi rồi.
- Nhưng….ta cũng không có cách nào để cứu phụ thân muội ra cả.
Lý Trân đúng là lâm vào cảnh khó, hắn thực lòng muốn giúp Địch Yến, nhưng vì hắn vừa mới đến Lạc Dương, vẫn còn lạ nước lạ cái thì sao có thể cứu người được đây.
Suy nghĩ một lát, Lý Trân nói:
- Vậy thì ta lại tới Cao phủ một lần nữa xem sao, nhờ Cao Diên Phúc giúp đỡ.
Lúc này, Địch Yến cũng đã bình tĩnh trở lại, nàng lắc đầu:
- Lý đại ca, ta đến tìm huynh không phải là vì muốn nhờ huynh đi cứu người, mà lo lắng rằng bọn chúng sẽ âm thầm giết chết cha ta trong lao tù.
Tửu Chí đứng bên cạnh cũng bước lên và nói:
- Địch muội nói đúng, bọn súc sinh kia nhất định sẽ xuống tay trong tù, trong ngục thì không có chuyện gì là không thể xảy ra, Lý Trân, chúng ta đi thôi.
Lý Trân cũng hiểu ý của Địch Yến, nàng hi vọng có thể trà trộn vào trong ngục, có cơ hội để âm thầm giúp đỡ Địch Nhân Kiệt, nhưng làm thế nào để có thể vào được trong ngục đây?
- Yến cô nương, bọn ta đây rất sẵn lòng vì cha nàng mà làm một việc có ích gì đó, nhưng chỉ có điều….chúng ta làm thế nào để có thể vào được ngục đây.
Địch Yến cũng bị làm khó rồi, nàng một lòng muốn bảo vệ cho phụ thân, nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào cụ thể cả.
Lý Trân và Tửu Chí mới đến Lạc Dương, đất khách quê người, bọn họ làm sao có thể tìm ra cách để trà trộn vào trong ngục được đây, chỉ có mỗi một cách là bọn họ cố ý gây án rồi bị nhốt vào ngục thôi, nhưng sao có thể làm như vậy được.
Về chuyện này nàng đã suy nghĩ chưa chu toàn, trong lòng Địch Yến lại càng thêm rối bời, tâm trạng ảo não, giờ phải làm sao đây?
Nàng cúi đầu nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu không thì bây giờ ta về nhà và bàn bạc lại với ca ca, xem các huynh ấy có cách nào khác không.
Địch Yến xoay người bước đi, Lý Trân bỗng nhiên chợt nhớ ra một chuyện, liền vội vàng nói:
- Đừng cuống, có lẽ ta tìm ra cách rồi.
Lý Trân nghĩ tới việc hai ngày trước Trương Hi đã từng nói với hắn. Tôn Lễ được lên chức, giờ đã là Đại Lý Tự thừa rồi, nếu như có việc gì liên quan đến nhà lao, có thể tìm y nhờ giúp đỡ, như vậy có được không?
Nghĩ đến đây, hắn nói với Địch Yến:
- Thật là đúng dịp, trước đây không lâu ta đã từng cứu mạng một người, người này hiện đang nhậm chức ở Đại Lý Tự, ta có thể tìm người này để nhờ y giúp đỡ.
… . .
Tôn Lễ có phụ thân là Binh bộ Thị lang Tôn Nguyên Hanh, vừa mới được triều đình phong là Bình Chương sự và tương lai còn có thể lên đến chức Tể tướng.
Tôn Nguyên Hanh có quan hệ rất tốt trong triều đình, con trai của ông ta là Tôn Lễ làm thị vệ ở trong cung, trước đây từng là thất phẩm Thái tử Thiên ngưu Trực trường, nhờ có công bảo vệ Cao Diên Phúc nên được thăng lên làm Giáo Úy.
Tôn Nguyên Hanh nhờ vào mối quan hệ của mình trong triều đình mà kéo được con trai của mình vào Đại Lý Tự làm chủ quản giám ngục.
Tuy cũng chỉ là quan ở mức trung bình thôi nhưng đây là chức vụ có thực quyền trong tay, nếu như so với chức thị vệ hư phẩm thì chức này oách hơn nhiều. Chỉ cần phấn đấu tốt trong vòng 4-5 năm thì sau này còn có thể về làm quan đứng đầu một huyện ấy chứ.
Mặc dù là nhờ có mối quan hệ của cha mình mà y mới được thăng chức, nhưng bản thân Tôn Lễ cũng là một người ân oán phân minh, biết cách sống. Khi Trương Hi dẫn Lý Trân tới gặp y thì Tôn Lễ bằng lòng luôn không hề mảy may một chút do dự nào.
Trong căn phòng của Đại Lý Tự, Tôn Lễ chậm rãi mở từng trang hồ sơ vụ án về Địch Nhân Kiệt, mặc dù là hồ sơ mới lập hôm qua nhưng lại làm cho Tôn Lễ vừa mới xem qua đã phải hít một hơi khí lạnh rồi.
Mưu sát thiên tử, mưu đồ tạo phản, tội này thật quá lớn rồi, sẽ bị diệt tộc, hơn nữa còn phải tiến hành Đại tam ti hội thẩm, đây rõ ràng là phạm vi liên quan có chiều hướng mở rộng, không biết có quan thần nào vướng vào việc đen đủi này không?
Tôn Lễ vừa mới nhậm chức Đại Lý Tự thừa được hơn một tháng, đương nhiên cũng không dám làm chuyện hồ đồ quá với sức mình, người này chỉ có thể giúp một việc nào đó trong phạm vi quyền hạn của mình mà thôi.
Trong bụng cũng đã tính toán, nhân lúc những quan lại bị vướng vào vụ án này kéo đến đây cầu cứu thì tạm thời sẽ không có người tới ám sát Địch Nhân Kiệt, chỉ là không thể chủ quan để người khác nắm được điểm yếu.
Nghĩ đến đó, Tôn Lễ đi đến gian ngoài nói với Trương Hi đang đứng đợi ở đây:
- Chuyện của Lý công tử ta sẽ giúp đỡ hết sức, hiện tại Địch Nhân Kiệt vẫn đang bị giữ tại Ngự Sử Đài để thẩm vấn, vẫn chưa đến Đại Lý Tự, có điều hồ sơ vụ án của ông ta đã ở đây rồi, có lẽ chiều nay sẽ có người giải ông ấy tới đây thôi. Để người khác không nghi ngờ, ta dự tính sẽ đưa Lý công tử vào ngục trước.
Trương Hi gật đầu nói:
- Làm quan coi ngục thì tất nhiên là được rồi, nhưng ý của Lý công tử là sắp xếp để cho hai người bọn họ đều ở trong cùng một buồng giam, một người là quan coi ngục, một người là phạm nhân giam cùng phòng với Địch tướng quốc, bảo vệ tuyệt đối không để cho bất kì sai sót nào có thể xảy ra.
Tôn Lễ trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vậy cũng được, nhưng phải tiến hành trước khi Địch đại nhân bị đưa tới đây. Sau đó mới bố trí lại có thể bị người khác nghi ngờ.
Sau khi Tôn Lễ nói thêm vài câu, Trương Hi liền vội vàng xin cáo từ.
Nhà lao Đại Lý Tự chia làm ba khu Thiên, Địa và Nhân. Địa lao và Nhân lao giam giữ phạm nhân thường, môi trường trong buồng giam rất khắc nghiệt, đầy rẫy những loại giao dịch mờ ám.
Thiên lao dùng để giam giữ những phạm nhân với thân phận là các quan lại cùng với những kẻ phạm trọng tội. Môi trường sống ở đây có tốt hơn một chút nhưng lại bị quản chế rất nghiêm ngặt, lớp lớp các tường bao kiên cố chắc chắn, phạm nhân không bao giờ dám nghĩ tới việc vượt ngục cả.
Nhưng đã có sự sắp xếp của Tôn Lễ rồi thì các loại quy tắc cũng chỉ là cho có mà thôi. Chưa đến buổi trưa nhưng Lý Trân và toán lính gác ngục của Thiên lao đã cùng nhau đánh chén.
Lý Trân với danh nghĩa là con trai của Lý Trường Tự tạm thời đến đây để nhận chức quản giáo coi ngục. Quan coi ngục thường bị người đời coi là cái nghề thấp hèn và thường bị dè bỉu, phần lớn là cha truyền con nối.
Lý Trưởng Tự đã ngoài 50 tuổi, mấy tháng nữa thôi là về hưu để hưởng tuổi già rồi, do đó con trai của lão tới đây thay thế và tiếp quản nhiệm vụ của lão.
Hai ngày nay Lý Trường Tự trong người không được khỏe nên ở nhà dưỡng bệnh, do đó con trai của lão tạm thời đến đây thay cha mình tiếp quản nhiệm vụ này một thời gian ngắn, dù sao thì chẳng chóng thì chày cái chức này cũng sẽ là của con trai lão mà thôi, qui tắc cũng không có nghiêm khắc như vậy đâu.
Lý Trân là quan coi ngục, xem như là một tiểu đầu mục, trong tay có 10 ngục tốt, trong ngục ngoài hắn ra còn có chín tên quan coi ngục khác nữa, mỗi người đều là những kẻ khôn ranh.
Lý Trân ngày đầu đến đảm nhiệm chức vụ có mang theo rượu thịt để mời chín tên quan coi ngục còn lại ăn uống một bữa no say, đồng thời tặng thêm cho mỗi người năm quan tiền, cho nên một khi đã nhận tiền rồi thì dù có cảm thấy nghi ngờ ở điểm nào cũng đều tỏ ra như là câm là điếc.
Điểm đáng ngờ ở đây thực sự là rất rõ ràng. Con trai của Lý Trường Tự là Lý Triệu thì mọi người ai cũng đã từng gặp rồi, là một kẻ vô cùng thô lỗ. Lý Trân còn trẻ như vậy sao có thể được, mà nếu là cháu trai thì cũng chẳng thể nào, vì Lý Trường Tự cơ bản là không có cháu trai.
- Tại hạ là Lý Trân, cháu họ xa của thúc thúc Trường Tự, đến đây giúp đỡ chú mình trong hai ngày, nếu có điều gì vi phạm đến quy tắc, mong các huynh chiếu cố cho.
- Lý công tử khách khí quá rồi, uống nào! Uống nào!
Mọi người trong lòng đều biết rõ, tên tiểu tử Lý Trân này là do Đại Lý thừa Tôn Lễ sắp xếp để vào đây, chắc hẳn là vì một nghi can quan trọng nào đó nên mới phải làm như vậy.
Ngoài việc hối lộ chín tên quan coi ngục, Lý Trân còn miễn cưỡng đi gặp mười tên ngục tốt dưới quyền, mời bọn chúng ăn uống rượu thịt khiến cho tất cả đều rất vui vẻ.
Ở Đại Lý Tự có mấy trăm phòng giam, chia làm mười hành lang, hai bênmỗi hành lang lại có hơn hai mươi phòng giam, cứ mười bước chân là một phòng, mỗi buồng giam ba phạm nhân.
Lý Trân khoác trên mình bộ quần áo của quan coi ngục chữ Mậu, đầu đội chiếc mũ bát giác, thắt lưng giắt một thanh trường đao, hắn khoanh tay chầm chậm bước đến buồng giam cuối cùng nằm sâu bên trong.
Hơn mười ngón tay đang thò ra ngoài song sắt, hắn nhìn vào bên trong thấy có một gã tù nhân mặc áo tù màu trắng, thân hình béo ú, cười cười kiểu rất hiểu ý.
Tên phạm nhân béo ú này chính là Tửu Chí, y đang ngồi bắt rận, bỗng nhiên thấy Lý Trân, y vội nhao lên, hai tay nắm lấy song sắt nghiến răng nói:
- Rốt cuộc định nhốt bố chúng mày trong này trong bao lâu nữa đây.
- Chỉ vài ngày thôi.
Lý Trân nhìn quanh không thấy ai bèn nói nhỏ:
- Cố gắng một chút, đợi có thời cơ thích hợp ta sẽ đưa thịt gà nướng, rượu đến cho nhà ngươi.
Nghe nói có gà nướng và rượu, cơn giận của Tửu Chí đã giảm xuống một chút, cất tiếng trong căm hận:
- Trong này có rận, nó cắn chết Mập gia ta mất.
Đúng lúc này xa xa ngoài cửa lao có người hô to:
- Chữ Mậu, tới đón phạm nhân mới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...