Bắt đầu từ năm năm trước, Võ Tắc Thiên đã rất ít đến ngự thư phòng, bà tuổi đã gần bát tuần, nhưng bởi vì dục vọng phóng túng quá mức, sức khỏe của bà ngày càng sa sút, đã không còn chịu đựng được làm việc công vụ nặng nề, ngoại trừ những việc trọng đại do Thượng Quan Uyển Nhi báo cáo ra, những chuyện hằng ngày đều giao cho Khống Hạc phủ, để cho Nhị Trương thay bà xử lý. Nhị Trương cũng vì thế mà quyền to chức trọng, Khống Hạc phủ đã có địa vị ngang bằng Chính Sự đường.
]Võ Tắc Thiên hôm nay vừa lúc ở trong ngự thư phòng, nghe Thượng Quan Uyển Nhi báo cáo một số chính vụ quan trọng trong quân. Lúc này, một thái giám đứng ở cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Lý tướng quân đến rồi.
- Cho hắn vào.
Võ Tắc Thiên vẫn còn thiện cảm với Lý Trân, hơn nữa mấy năm gần đây Lý Trân không ở kinh thành, ở Quan Trung làm việc rất tốt, dưới dự cố gắng của hắn, kế hoạch dũng sĩ chinh chiến trường kì mà Võ Tắc Thiên khởi xướng mới có thể hoàn thành, lấy dân chúng Quan Trung làm chủ, cùng hơn mười vạn gia đình ở phía Tây Vực an cư lạc nghiệp, khiến quân An Tây có nguồn chiêu mộ binh lính ổn định.
Sau khi kế hoạch tiêu tốn gần sáu năm mới hoàn thành, Lý Trân liền bị triệu hồi về Lạc Dương, đảm nhiệm đại tướng quân của Thiên Kỵ doanh, chưởng quản hai vạn năm nghìn kị binh Thiên kỵ doanh, thuộc loại quân đội phái thực quyền.
Lý Trân bước nhanh vào ngự thư phòng, Thượng Quan Uyển Nhi xoay người đứng phía sau Võ Tắc Thiên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lý Trân. Thượng Quan Uyển Nhi vẫn như trước chưa xuất giá, dung nhan của nàng cơ bản không thay đổi gì so với mười năm trước.
Đối với Lý Trân, Thượng Quan Uyển Nhi sớm đã không thể khống chế được nữa rồi, tuy nhiên quan hệ giữa hai người cũng không quá lạnh nhạt, ngẫu nhiên gặp mặt, cũng đối đãi có lễ với nhau, dù sao Lý Trân tay cầm quân quyền, nàng cũng không muốn có thêm một kẻ địch như vậy.
Lý Trân tiến lên quỳ một gối nói:
- Vi thần Lý Trân đặc biệt đến lĩnh tội với bệ hạ.
Võ Tắc Thiên ngẩn ra, không hiểu cười hỏi:
- Lý ái khanh có tội gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần nhất thời kích động đã đánh cho Trương Xương Nghi một trận, chỉ sợ đắc tội với Nghiệp quốc công, cho nên đặc biệt đến đây thỉnh tội.
Trên mặt Võ Tắc Thiên có chút không được tự nhiên, bà lập tức nghĩ tới Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt bị Trương Xương Tông nhục mạ, tức đến mức máu dồn lên não, vì vậy hôn mê bất tỉnh, lại xảy ra chuyện Lý Trân đánh Trương Xương Nghi, hai chuyện này tất nhiên có liên quan.
Võ Tắc Thiên vốn định đợi sau khi Địch Nhân Kiệt tỉnh dậy, bảo Trương Xương Tông đi xin lỗi, nhưng Trương Xương Tông sống chết không chịu đi, Võ Tắc Thiên đang rơi vào thế khó xử, lại xảy ra chuyện này, khiến cho bà không khỏi hơi đau đầu, liền hỏi:
- Lý ái khanh trước tiên nói cho trẫm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao khanh lại đánh Trương Xương Nghi?
Lý Trân liền kể lại tỉ mỉ một lần chuyện xảy ra ở ngoài cửa Tây Bình, cuối cùng nói:
- Vi thần cũng không muốn gây chuyện, nhưng Trương Xương Nghi thấy sắc liền nổi lên lòng tham, làm nhục vợ của thần. Vi thần không nhịn được, lúc này mới hạ lệnh động thủ, vi thần đánh người quyền quý, nguyện ý chịu đựng tất cả trách nhiệm.
Võ Tắc Thiên mặt thực sự khó coi, Trương Xương Nghi quả thực to gan lớn mật, lại dám khi nhục thê tử của đại thần, đây không phải là vấn đề có nên đánh hay không, mà là đáng chết. Võ Tắc Thiên quả thực vô cùng tức giận, không chỉ có Nhị Trương mang đến vô số phiền toái, bây giờ đến cả người nhà của y cũng gây phiền toái cho mình.
Võ Tắc Thiên nén giận chậm rãi nói:
- Lý tướng quân không cần tự trách, chỉ cần lời nói của khanh là thật, trẫm tuyệt đối sẽ không trách tội khanh.
- Lời nói của thần đều là sự thực, bệ hạ có thể hỏi quân đóng ở cửa thành, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, bà đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, liền phất tay một cái nói:
- Ngươi lui xuống trước đi.
- Vi thần cáo lui.
Lý Trân cũng không ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, chậm rãi lui xuống. Chờ hắn đi xa, Võ Tắc Thiên mới hơi thở ra một tiếng, hỏi Thượng Quan Uyển Nhi:
- Chuyện này trẫm nên xử lý thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng nói:
- Uyển Nhi nghe nói tình hình của Địch tướng quốc không ổn, bệ hạ lại xử phạt Lý Trân, chỉ sợ khó ăn nói với Địch gia và các quan lại, chuyện này Uyển Nhi đề nghị cứ coi như chưa từng xảy ra.
Võ Tắc Thiên cười khổ một tiếng nói:
- Ngươi nói đúng, nếu như xử phạt Lý Trân, trẫm quả thật không thể nào ăn nói với Địch gia, mong trời xanh phù hộ, để Địch tướng quốc nhanh chóng khỏe mạnh trở lại.
Võ Tắc Thiên thân thể mệt mỏi, vừa mới trở lại tẩm cung, chỉ thấy Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi quỳ gối ở cửa chính khóc không ra tiếng:
- Bệ hạ phải làm chủ cho chúng thần.
Hai người vừa mới nhận được tin tức, huynh trưởng của bọn họ Trương Xương Chi ở ngoài cửa Tây Bình bị Lý Trân đánh, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, vô cùng thê thảm, hai người quả thực giận điên lên, không giết Lý Trân bọn họ thề không làm người.
Võ Tắc Thiên vừa mới bình ổn lửa giận, bị bọn họ náo loạn, lại lần nữa bốc cháy lên, bà chỉ vào hai người nổi giận nói:
- Câm mồm.
Huynh đệ Trương thị lập tức hoảng sợ, còn chưa bao giờ nhìn thấy Thánh Thượng phát hoả lớn như thế, hai người không dám hé răng lần nữa, Võ Tắc Thiên chỉ vào Trương Xương Tông giận dữ không kiềm được mắng:
- Các ngươi to gan lớn mật, lại dám chạy đến chính sự đường náo loạn, làm bại hoại thanh danh của trẫm, khi nhục tướng quốc của trẫm, trẫm vẫn còn chưa tính sổ với các ngươi, các ngươi lại còn tới kêu oan, ta nói cho các ngươi biết, nếu Địch tướng quốc không có việc gì, vậy chính là do các ngươi may mắn, nếu Địch tướng quốc xảy ra chuyện gì không may, xem trẫm xử lý các ngươi thế nào, cút ra ngoài cho trẫm.
Hai người sợ tới mức vừa lăn vừa bò chạy đi, Võ Tắc Thiên nổi giận đùng đùng đi về hướng tẩm cung của mình. Chạy đến ngoài điện, Trương Xương Tông gọi Trương Dịch Chi lại:
- Kỳ lạ thật, bà già kia hình như biết chuyện này.
Trương Dịch Chi cũng cảm thấy kì quái, vừa lúc thái giám ở bên ngự thư phòng đi tới, Trương Dịch Chi xông lên bắt lấy vạt áo y:
- Nói mau. Xế chiều hôm nay Thánh Thượng gặp ai?
Hạ Trung bị doạ khẽ run rẩy, vội vàng nói:
- Lão nô đang định bẩm báo, ngay lúc nãy cách đây không lâu, Thánh Thượng tiếp kiến Lý Trân, hình như Lý Trân tới thỉnh tội.
Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông ngơ ngác nhìn nhau, quả nhiên không ngoài dự tính của bọn họ, tên ác nhân Lý Trân cáo trạng trước, mê hoặc lão bà kia. Trương Dịch Chi kéo Trương Xương Tông, hai người bước nhanh đến Dao Quang điện, Trương Dịch Chi đuổi hết tất cả cung nữ và thái giám ra, thấp giọng nói với Trương Xương Tông:
- Có chút không ổn.
Trương Xương Tông hiểu được ý tứ của nó, nếu Địch Nhân Kiệt gặp chuyện không may, Lý Trân tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ, Trương Xương Tông cắn răng nói:
- Năm đó ta muốn giết hắn, lại bị lão bà chết tiệt kia ngăn cản, để hắn tiêu dao tám năm, thật sự nếu không giết hắn, đợi lão bà kia chết, hắn sẽ giết chết chúng ta, không thể tiếp tục kéo dài nữa rồi.
Trương Dịch Chi gãi gãi lắc đầu, có chút lo lắng nói:
- Nhưng hắn nắm quân quyền, giết hắn cũng không dễ dàng như vậy.
- Đúng, chuyện này không thể nóng vội, cần phải bàn bạc kĩ hơn, ta đề nghị đi tìm Võ Tam Tư giúp đỡ.
- Nhưng trong quân đội y không có người nào mạnh, không bằng tìm Võ Ý Tông, trong tay người này nắm Giam Môn vệ, cũng có hơn vạn quân, để y giết Lý Trân, chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?
- Nhưng Lý Trân dù sao cũng không phải chó mèo, không phải một đao làm thịt là được, đệ để Võ gia giết Lý Trân, đệ biết bọn họ sẽ đưa ra điều kiện gì không?
Hai người đều trầm mặc, thật ra không cần phải nói bọn họ cũng biết, Võ gia muốn giang sơn xã tắc, Võ Tông Ý nghe chỉ huy của Võ Tam Tư, suy cho cùng, vẫn phải đi tìm Võ Tam Tư. Trầm mặc một lúc, Trương Xương Tông nói:
- Nếu không giết Lý Trân, sau này chúng ta chết không thể nghi ngờ, chuyện này không làm cũng phải làm, ta đi tìm Võ Tam Tư, bàn bạc với y một chút, trước điều tra sơ hở của hắn, sau đó xem tình hình rồi tính sau.
- Đi tìm Võ Tam Tư, phải tìm Tào Văn.
- Ta biết rồi.
Trương Xương Tông không kiên nhẫn trả lời một câu, xoay người rời khỏi phòng.
Mấy năm nay Võ Tam Tư quả thực sống hơi nghẹn khuất, theo lời nói của Võ Tắc Thiên chính là hoàn toàn tỉnh ngộ, y không vào thanh lâu, không uống rượu, đưa ra quy định nghiêm khắc với con cái và gia đinh trong phủ. Năm trước có một gia nô đùa giỡn con gái nhà lành, bị Võ Tam Tư hạ lệnh đánh hai trăm côn, diễu phố Lạc Dương thị chúng ba ngày.
Không chỉ như thế, mấy năm nay Võ Tam Tư còn bỏ ra mấy vạn thạch lương thực, ngày ngày đều ở đầu đường cứu tế nạn dân gặp tai hoạ đến kinh thành, còn những toà nhà đã chiếm đoạt mấy năm nay y phá huỷ toàn bộ, đất đai trả lại cho chủ nhân, nghe nói còn đích thân đến nhà bồi tội.
Càng thêm cung kính các đại thần trong triều, cả ngày mang theo cái đuôi sống qua ngày, đến một cái xe ngựa của quan lục phẩm đi qua, y cũng phải dừng xe nhường đường.
Công sức bỏ ra mấy năm nay không uổng phí, thanh danh của Võ Tam Tư từ kẻ xấu xa ác độc, giờ bắt đầu có văn nhân viết văn tán tụng y, năm trước Thánh Thượng tán thưởng y biết quay đầu, lại khôi phục Vương tước của y, một lần nữa trở thành Lương Vương điện hạ.
Cho dù ba năm nay Võ Tam Tư vô cùng dối trá nghẹn khuất, nhưng y cũng có không ít thu hoạch, đầu năm lúc Võ thị gia tộc cử hành đại tiệc tế tộc, Thánh Thượng cũng tới tham gia, ngay trước mặt mấy trăm người họ Võ nói:
- Nếu Võ thị kế nghiệp thì không phải là Tam Tư không được.
Điều này khiến cho Võ Tam Tư vốn tuyệt vọng lại như bắt được một tia hi vọng, có lẽ y còn có hi vọng đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Ngoài ra một chuyện khiến Võ Tam Tư vui vẻ chính là Võ Thừa Tự rốt cục chết bệnh vào năm trước, tửu sắc quá độ mà chết. Võ Thừa Tự vừa chết, một phái khác của Võ gia không có người tâm phúc, đều hướng y bày tỏ ý nguyện trung thành, bây giờ chỉ có huynh đệ Võ Du Ninh, Võ Du Kỵ vì Thái Bình công chúa nên vẫn duy trì trầm mặc.
Giống như bình thường, Võ Tam Tư ngồi trong phòng ngọc của mình cẩn thận thưởng thức các đồ vật bằng ngọc y cất giữ. Y chiêu đãi hiền sĩ, nhân phẩm đoan chính, buổi tối không ra ngoài uống rượu tầm hoan, cho nên ở nhà thưởng ngọc cũng trở thành thú vui lớn nhất của y trong vòng mấy năm nay.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng con rể Tào Văn:
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Khiến Võ Tam Tư hài lòng nhất chính là mình có được đứa con rể như vậy, không chỉ là quân sư của y mà còn dạy y làm như nào để nâng cao thanh danh, đảo ngược tiếng xấu của y, hơn nữa còn là người đại biểu chho quyền lực trong triều. Ba tháng trước, Tào Văn đảm nhiệm chức Lại bộ thị lang quyền cao chức trọng, trở thành quan lớn có thể chống lại đám Diêu Sùng, Trương Giản Chi.
Hơn nữa Tào Văn lòng dạ thâm sâu, trình độ thư pháp và văn học cũng cao, khôn khéo có thừa, ngay cả Địch Nhân Kiệt cũng tán thưởng y có tố chất thành tướng quốc, cho nên Võ Tam Tư chuẩn bị hai năm sau đề cử y thay thế Dương Tái Tư.
Võ Tam Tư cũng không cho người khác vào ngọc phòng, ngay cả Tào Văn cũng không được, y nhân tiện nói:
- Tới thư phòng của ta trước, ta lập tức tới.
Võ Tam Tư thay đổi quần áo, không chút hoang mang đi đến thư phòng.
Đi đến thư phòng, Võ Tam Tư cười nói:
- Đinh Hương bây giờ thế nào?
- Nàng rất tốt, nàng vốn cũng muốn đến thăm phụ thân, bởi vì con có chuyện chính sự, cho nên con không cho nàng đến đây.
Võ Tam Tư gật đầu:
- Ta nghĩ nếu không có con nối dõi, con không ngại có thể tìm một đứa làm con thừa tự, con cháu của con không có ai thích hợp sao?
Tào Văn cười khổ một tiếng:
- Tiểu tế không có cháu trai.
- Ồ...Ta quên mất, thật ra dù không có con cháu, chọn một người từ trong đám tộc nhân cũng được, chỉ cần họ Tào, ta nghĩ đều không sao cả.
Vốn Tào Văn ở rể ở phủ Võ Tam Tư, nhưng bởi vì có thể giữ người có khả năng lung lạc quyền lực này, y đồng ý để Tào Văn chọn một đứa con thừa tự cho mình từ trong gia tộc của mình, mà không phải chọn con thừa tự từ trong gia tộc Võ thị.
Tào Văn mừng rỡ:
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân đã thành toàn.
Võ Tam Tư cười nói:
- Nói chính sự đi, có chuyện gì quan trọng vậy?
Tào Văn sắc mặt trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói:
- Vừa rồi Trương Xương Tông đến tìm con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...