Đoàn xe lại lần nữa quay đầu lại, trùng trùng điệp điệp đi phường Tuyên Dương, nhưng vừa tới phụ cận cửa chính chợ đông chỉ thấy phía trước chạy tới mấy người cưỡi ngựa, người cầm đầu chính là Tửu Chí đến Trường An trước một bước.
Lý Trân đối với Tửu Chí hơi có chút bất mãn, mình phái y làm tiên phong, tới Trường An chuẩn bị trước, y thậm chí ngay cả chỗ ở của mình cũng không có sắp xếp được, khiến cho mình còn suýt nữa bị người ta làm cho nhục nhã một phen. Lý Trân trầm mặt hỏi:
- Tửu giáo úy, chỗ ở của ta ở đâu thế?
Tửu Chí hiểu Lý Trân vì sao tức giận, vì chuyện này y cũng suýt nữa sứt đầu mẻ trán, kêu gào rống to với Chu Diệu Tự cũng vô ích, còn bị y loạn côn đuổi đi. Tửu Chí bất đắc dĩ nói
- Việc dinh quan, thuộc hạ sau đó đã hồi báo với tướng quân, thuộc hạ đã ở bên trong phường Tuyên Dương bố trí một tòa phủ đệ rồi, cách chỗ Tuyền đại tỷ đó không xa, mời tướng quân ở trước.
Lý Trân trợn mắt nhìn y một cái, ngay sau đó lệnh nói
- Đi phường Tuyên Dương!
Một hàng xe ngựa tăng nhanh tốc độ chạy đến phường Tuyên Dương, không bao lâu, bọn họ chậm rãi dừng lại trước một tòa đại trạch. Tòa đại trạch này thoạt nhìn rất mới, tường viện rất cao, diện tích chừng ba bốn mươi mẫu.
- Đây là ngươi thuê sao?
Lý Trân dùng roi ngựa chỉ vào đại trạch trạch hỏi.
Tửu Chí vội vàng cười nói
- Đây là một người bạn của Tuyền đại tỷ cho thuê, nói nửa năm một năm không có vấn đề.
- Là người bạn nào, Tửu nhị ca biết không?
Địch Yến ở một bên đột nhiên hỏi.
Tửu Chí nghe Địch Yến rõ ràng lần đầu tiên gọi mình Tửu nhị ca, y nhất thời vừa mừng vừa sợ, cả người thịt mỡ phát run, lén lén nhìn Lý Trân một cái, thấy hắn dường như cũng không thèm để ý, vội vàng nói
- Địch cô nương, không! Không! Khởi bẩm phu nhân, hình như là một người bạn trên phương diện làm ăn của Tuyền đại tỷ, rất có mạng lưới quan hệ ở Trường An, cụ thể ta cũng không rõ lắm.
Địch Yến gật đầu một cái, cười nói với Lý Trân:
- Phu quân, vậy chúng ta hãy ở trước đi!
Lý Trân cũng không muốn giằng co nữa, lập tức nhìn mọi người nói:
- Ở lại trước đi!
Mọi người nhộn nhịp đi vào bên trong phủ trạch, Lý Trân lại hỏi Tửu Chí:
- Đại tỷ ta đâu? Sao không thấy tỷ ấy?
- Tuyền đại tỷ đi Linh Châu trang viên rồi, hai ngày nữa sẽ về. Tỷ ấy nói nhận được một khoản làm ăn lớn, tỷ đi hầm rượu Linh Châu lấy hàng rồi.
Lý Trân cũng không hỏi nhiều, đi vào gian nhà chính, mấy tên văn sĩ cùng Tửu Chí cũng đi theo vào. Lý Trân để cho mọi người ngồi xuống, hắn lúc này mới hỏi Tửu Chí:
- Nói cho ta nghe một chút về tình hình ngươi tìm hiểu đi.
Tửu Chí nhìn mọi người một cái, thấy Lý Trân dường như không để ý mọi người có mặt, y đành phải bẩm báo
- Thật ra thì Trường An và Lạc Dương giống nhau, do mấy thế lực lớn khống chế, trong quan trường là Kinh Triệu doãn và lưu thủ Tây Kinh, mà phía dưới quan trường còn lại là thiên hạ của Quan Lũng quý tộc, bao gồm Kinh Triệu phủ, cũng là bị Quý tộc Quan Lũng khống chế. Trong quý tộc Quan Lũng lấy Độc Cô Thị và Trưởng Tôn Thị làm chủ, hai nhà luân phiên đảm nhậm minh chủ, còn lại Đậu gia, Nguyên gia, Vu gia, Triệu gia vân... vân, đều phụ thuộc vào hai nhà này.
Dừng một chút, Tửu Chí lại ấp a ấp úng nói:
- Nghe nói Độc Cô Thị hình như ủng hộ Lư Lăng Vương, mà Trưởng Tôn Thị ủng hộ Tương Vương, chẳng qua đây chỉ là nghe đồn, ta không có chứng cớ xác thực.
Lý Trân khoát tay một cái lại nói:
- Nói một chút chuyện của Chu Diệu Tự đi!
Nghe thấy Lý Trân nhắc tới Chu muốn chết kia, bực bội của Tửu Chí liền không đánh mà ra, y hung ác nói:
- Tên khốn kiếp này là tâm phúc của Võ Tam Tư, ỷ vào quyền thế của Võ Tam Tư ở Trường An làm mưa làm gió, ức hiếp đàn ông chiếm đoạt phụ nữ, vào kỹ viện không trả tiền…
Trương Thuyết và mọi người bật cười, Lý Trân nhịn cười nói:
- Đừng nói lung tung, nói điểm chính!
Tửu Chí cũng biết mình lỡ mồm, đem chuyện suy nghĩ trong lòng nói ra, mặt y đỏ lên, vội vã nói tiếp:
- Ta tìm Chu Diệu Tự nói việc sắp xếp dinh quan, hắn liền nói nguồn phòng eo hẹp! Hắn bây giờ không có biện pháp, bảo ta đi tìm Kinh Triệu Doãn. Ta làm sao có thể đi tìm Kinh Triệu Doãn, ta nói ta biết có không ít phòng trạch đang trống, bảo hắn thu dọn một tòa, lúc đó ta cho hắn một bản liệt kê, kết quả hắn thẹn quá hoá giận, liền đuổi ta ra khỏi quan nha.
- Bản liệt kê ở đâu?
Tửu Chí lấy từ trong ngực lấy ra một phần tờ giấy, đưa cho Lý Trân, có chút đắc ý nói:
- Đây là ta kiếm được từ chỗ Lưu tham quân, hắn phẩm chất cũng không tồi, âm thầm giúp ta không ít việc.
Lý Trân nhận lấy bản danh sách nhìn một chút, phát hiện phường Sùng Nhân hình như có một phòng lớn không quá giống nhà ở, liền hỏi:
- Tòa nhà phường Tuyên Bình này là như thế nào?
- Đó không phải là nhà ở mà là một tòa nhà kho rất lớn, có chứa đựng mười mấy vạn thạch lương thực, toàn bộ quân lương Tây Kinh đều do tòa kho lương này cung cấp.
Lý Trân chắp tay đi mấy bước, lại hỏi:
- Toàn bộ tướng lĩnh đóng quân ở Tây Kinh đều nghe theo quân lệnh của Chu Diệu Tự sao?
- Cái này cũng không nhất định, chủ yếu là hơn một năm không có phó lưu thủ, Võ Du Ninh lại bỏ mặc chuyện của Trường An, cho nên quyền hành nắm giữ quân đội bị Chu muốn chết chiếm giữ rồi. Ngay hôm trước, Chu muốn chết vẫn triệu tập tướng lĩnh các quân tiếp nhận lời giáo huấn, buộc bọn họ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của mình, bằng không hắn sẽ trừng trị từng người một.
Lý Trân cười nhạt một tiếng:
- Xem ra hắn thực sự là muốn cho ta một cái oai phủ đầu, nhưng mà như vậy cũng tốt, mọi người có thể xé da mặt rồi.
Hắn ngay tức thì nói với Trần Tử Ngang:
- Thỉnh cầu Trần tiên sinh viết cho ta một bản tấu chương tố cáo, vạch tội Chu Diệu Tự có cử chỉ vượt quá bổn phận, tự ý vào quận vương phủ ở. Tấu chương viết ba phần, một phần cho Binh bộ, một phần cho Địch tướng quốc, một phần nữa cho Ngự Sử đài.
Trần Tử Ngang chắp tay chắp tay hành lễ:
- Ta biết rồi, sẽ lập tức viết ngay.
Lý Trân ngay sau đó lại nói với Tửu Chí:
- Triệu tập toàn bộ huynh đệ, theo ta xuất chiến.
Dừng một chút, hắn ta lại nói với Trương Thuyết:
- Làm phiền tiên sinh đi Độc Cô phủ một chuyến, an toàn của phủ ta, thì nhờ cậy hắn.
Trương Thuyết hiểu ý của Lý Trân, Địch phu nhân võ nghệ cao cường, đâu có cần phải bảo vệ, tướng quân làm như vậy, trên thực tế chính là cho Độc Cô gia một câu trả lời hợp lý
- Thuộc hạ biết rồi, bây giờ đi liền!
Y quay người rời đi, Lý Trân lập tức mang theo trăm tên thân vệ kỵ binh như một trận cuồng phong chạy về hướng phường Tuyên Bình ....
Nhà kho lớn của phường Tuyên Bình vốn là kho lương hạt giống của triều đình ti nông tự, diện tích trăm mẫu, do hơn ba mươi tòa kho lương to lớn tạo thành, mỗi tòa kho lương có thể cất trữ lương thực một vạn thạch. Do ti nông tự dời đi Lạc Dương, tòa kho lương này liền tính cho lưu thủ Tây Kinh, làm kho lương của quân đội đóng giữ Tây Kinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...