Đại Đường Cuồng Sĩ

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày khởi hành đi Trường An. Lý Trân đã làm xong thủ tục từ chức Nội vệ tướng quân, nhưng danh xưng của hắn vẫn là tướng quân như cũ. Chỉ mới hôm qua, Võ Tắc Thiên cuối cùng cũng đã hạ chỉ phong thưởng cho các công thần trong trận chiến Liêu Đông. Đây chính là giây phút chờ đợi của vô số người.

]Lý Trân mặc dù không phải chủ soái nhưng hắn bắt được Tôn Vạn Vinh, hơn nữa đội quân của hắn tiêu diệt được Lạc Vụ Chỉnh. Trong sổ ghi chép, công lao xếp hạng thứ hai. Hắn được phong làm Vân Huy tướng quân, ban thưởng túi Tử Kim Ngư. Địch Yến thê tử của hắn cũng được phong làm tứ phẩm phu nhân, ban thưởng ba ngàn lượng hoàng kim cùng năm ngàn xấp lụa.

Lý Trân chỉ nhận chức Vân Huy tướng quân. Toàn bộ hoàng kim và tơ lụa hắn đều chuyển cho gia quyến của mấy trăm binh sĩ đã hi sinh.

Trong phòng, Địch Yến đang thu dọn những đồ vật cuối cùng. Tất cả vật phẩm của họ đều đã đóng thùng, chỉ còn lại một ít quần áo tùy thân. Đại tỷ Lý Tuyền bởi vì không yên tâm việc kinh doanh nên bảy ngày trước cũng đã đi đến Trường An.

Địch Yến quay đầu lại nhìn thoáng qua trượng phu, thấy hắn tâm thần dường như có chút không yên, liền cắn môi thấp giọng hỏi:
- Phu quân phiền lòng vì việc của nhị ca sao?

Đêm qua bọn họ đi bái kiến Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt đưa ra một đề nghị. Lão đề nghị Lý Trân mang vài tên quan văn đi Trường An. Một người là Trần Tử Ngang, người còn lại là con thứ Địch Quang Viễn. Địch Quang Viễn hiện tại làm thương tào quản sự tại phủ Tương Vương. Thực tế là một chức vụ nhàn nhã, ông hy vọng Lý Trân có thể dìu dắt con của mình.

Việc này đương nhiên không có gì đáng trách, có sự thông minh, năng lực của anh vợ bên cạnh cũng xem như là thêm một người thân tín. Lý Trân liền vui vẻ đáp ứng. Nhưng Địch Yến lại có chút không yên, nàng không biết an bài này có thỏa đáng hay không, có bị người ta chỉ trích hay không.

Lý Trân để quyển sách trên tay xuống, cười nói:
- Ta thật không phải vì chuyện của Quang Viễn mà phiền lòng. Bởi vì ngày mai phải đi Trường An nhậm chức, trong lòng có chút khẩn trương.

Địch Yến cũng nhịn không được bật cười:
- Lúc trước chàng chạy khỏi Trường An chật vật như vậy, bây giờ trở về nở mày nở mặt. Chàng nên cảm thấy đắc ý mới đúng.

Lý Trân chậm rãi đi lên trước, ôm nàng vào trong ngực, hôn môi nàng một cái rồi cười nói:
- Quả thật có chút đắc ý, nhưng nghĩ đến người nào đó lúc trước cướp đi Xá Lợi của ta. Nàng ta có thể nào tưởng tượng được ta cũng có ngày hôm nay?

Địch Yến vừa lúc ôm cổ của hắn nghe được câu này, liền hung hăng bấm một cái trên cổ hắn, cười nói:
- Cái tên gia hỏa nhà chàng da mặt cũng thật dày. Nếu không có ta, chàng chạy thoát khỏi Trường An được sao?


- Đúng là như vậy!

Lý Trân vừa cười vừa tóm lấy chân của nàng, bước nhanh đi về phía giường:
- Vậy để ta báo đáp thật tốt ân tình của Địch nữ hiệp.

Địch Yến cười cười, đôi mắt quyến rũ như tơ, vươn ngón tay trắng nõn chà lên mặt hắn hai cái:
- Chàng có biết xấu hổ không vậy!

Từ sau khi Đường Cao Tông dời đô tới Lạc Dương, đã đổi tên Trường An thành Tây Kinh. Dưới sự khổ tâm điều hành của Võ Tắc Thiên, Lạc Dương dần dần trở thành thành trì phồn hoa và đồ sộ nhất thiên hạ. Trường An giống như một mỹ nhân bị lạnh nhạt. Dù cho không còn là một trung tâm chính trị nhưng nó vẫn là thành trì phồn hoa thứ hai trong thiên hạ, thậm chí về quy mô thành trì còn muốn vượt qua cả Lạc Dương.

Toàn bộ vùng Quan Trung chia làm Ung Châu, Lũng Châu, Hoa Châu, Đồng Châu và năm sáu châu quận khác, nhưng trung tâm nằm ở phủ Kinh Triệu. Trung tâm của phủ Kinh Triệu chính là thành Trường An.

Trước mắt, giới quan lại Kinh Triệu chia làm hai hệ thống quân sự và chính trị. Kinh Triệu Doãn làm chủ quản mặt chính trị, phụ trách Trường An, hai trung tâm huyện thành Vạn Niên cùng với Cao Lăng, Lam Điền, Hàm Dương và hơn ba mươi huyện thành xung quanh.

Quân đội thì có hơi chút phức tạp hơn, nhưng đa số cũng phân theo hai loại là phủ binh địa phương và vệ binh triều đình. Phủ binh địa phương trực thuộc Binh bộ, nghe theo điều lệ của Binh bộ. Vệ binh triều đình trên danh nghĩa thuộc mười hai vệ quản hạt trung ương, nhưng thực tế lại nghe lệnh của Lưu Thủ Tây Kinh. Mà Lưu Thủ Tây Kinh lại do hoàng đế trực tiếp phụ trách.

Nguyên nhân vương triều Đường dời đô đến Lạc Dương hoàn toàn không phải vì thay đổi nguồn tài nguyên lương thực. Nguyên nhân chính là muốn triều đình thoát khỏi sự không chế của giới quý tộc Quan Lũng. Nguyên nhân này giống với nguyên nhân dời đô Lạc Dương của Tùy Dương Đế Dương Quảng.

Vương triều Lý Đường được sự ủng hộ hoàn toàn của giới quý tộc Quan Lũng mới có thể thay thế được vương triều Tùy. Khi mới bắt đầu, hoàng tộc Lý thị và quý tộc Quan Lũng chung sống hòa hợp, đôi bên có chung lợi ích, cùng nhau kết thông gia, cùng nhau chèo chống giúp vương triều Đại Đường dần dần trở nên ổn định.

Nhưng thời gian trôi qua, quý tộc Quan Lũng khống chế triều đình càng ngày càng sâu. Lý thị hoàng tộc cũng dần dần bất mãn. Mâu thuẫn đôi bên cuối cùng bùng phát với đỉnh điểm là việc trưởng tôn Vô Kỵ bị nghiêm tra.

Dù cho Quan Lũng quý tộc sau khi bị Võ Tắc Thiên nghiêm khắc đả kích mà thu liễm rất nhiều nhưng thế lực bọn họ vẫn cắm sâu ở vùng Quan Lũng như trước. Hơn nữa quan hệ giữa hai bên rắc rối đan xen, bất hòa lợi ích phức tạp dị thường.

Bọn họ vẫn dùng phương thức của chính mình tiếp tục ảnh hưởng đến thế cục của triều đình. Tỷ như Tương Vương Lý Đán được Thương vương gia lớn nhất thành Trường An toàn lực ủng hộ. Vương gia mỗi năm ủng hộ của cải cho Lý Đán lên tới mười vạn quan. Nhưng phía sau của Vương gia cũng là Trưởng Tôn thị của giới Quan Lũng quý tộc.


Tương tự, Độc Cô thị trong giới quý tộc Quan Lũng cũng toàn lực ủng hộ Lư Lăng Vương Lý Hiển. Độc Cô Thị thông qua nhà mẹ đẻ của thê tử Lý Hiển là Vi thị gia tộc để ủng hộ Lý Hiển.

Còn lại các đại thế gia trong giới quý tộc Quan Lũng như Đậu thị, Nguyên thị, Vu thị, Triệu thị, Hầu Mạc Trần thị,.. Bọn họ cũng đều âm thầm dùng phương thức của mình ủng hộ Lý Đán hoặc Lý Hiển.

Quan Lũng quý tộc nắm giữ trong tay đất đai, của cải của vùng Quan Lũng, trên thực tế là vua tại khu vực Quan Lũng này, có mạng lưới quan hệ sâu đậm với quân đội.

Đêm đến, một chiếc xe ngựa rộng lớn hoa lệ dưới sự hộ vệ của hơn mười võ sĩ đeo đao dừng lại trước một tòa nhà lớn. Từ xe ngựa một gã nam tử khoảng chừng năm mươi tuổi đi ra. Gã tên là Trưởng Tôn Diên, là cháu của Triệu quốc công Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng chính là gia chủ của Trưởng Tôn thị.

Trưởng Tôn Diên trước mắt không đảm nhiệm chức quan nào, chỉ có huân quan hộ quốc. Nhưng điều này không nói lên rằng gã không có quyền lực. Do Trưởng Tôn gia tộc ủng hộ rất nhiều quan lớn trong triều đình hoặc địa phương, tỷ như Ung Châu trưởng sử Triệu Toại năm đó là con rể của Trưởng Tôn Diên.

Trưởng Tôn Diên vừa mới xuống xe ngựa, một tên nam tử trẻ tuối chờ từ sớm trên bậc thang vội vàng chạy ra đón chào. Y tên là Độc Cô Hàm, là con út của Độc Cô gia chủ Độc Minh Hi. Y chỉ khoảng hai mươi tuổi đầu. Y tiến lên cung kính thi lễ:
- Cháu họ tham kiến thế thúc!

Trường Tôn Diên khẽ mỉm cười:
- Phụ thân ngươi có nhà không?

- Gia phụ đang ở thư phòng chờ thế thúc, đặc biệt ra lệnh cho cháu đến trước nghênh đón.

- Được, ngươi đi trước dẫn đường.

Tuy đối tượng ủng hộ của Trưởng Tôn gia tộc và Độc Cô gia tộc là không giống nhau, một bên là Tương Vương Lý Đán, một bên là Lư Lăng Vương Lý Hiển. Nhưng ở tình thế trước mắt, mục tiêu chung của bọn họ là làm sao đoạt lại chính quyền từ trong tay Võ Tắc Thiên.

Độc Cô phủ rộng khoảng chừng trăm mẫu. Trên thực tế, Độc Cô gia tộc còn có mười mấy tòa nhà ở Trường An và Lạc Dương, là nơi cư trú của tộc nhân bọn họ. Độc Cô phủ này chính là phủ đệ của gia chủ Độc Cô Minh Hi.

Cũng giống như Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Minh Hi không đảm nhiệm chức quan nào, đồng thời cũng có huân quan hộ quốc. Hai nhà bọn họ đều là hoàng thân quốc thích. Độc Cô gia tộc vốn là gia tộc của mẫu thân hoàng đế khai quốc Lý Uyên. Còn Trưởng Tôn gia tộc lại là gia tộc của vợ Thái Tông Lý Thế Dân.


Bọn họ đều có chung đặc điểm giàu ngang một nước, trong tay nắm phần lớn tài nguyên. Bọn họ mới là tài phiệt chân chính của Đại Đường. Cái gọi là Vương gia giàu nhất Trường An chẳng qua cũng chỉ là dựa vào Độc Cô thị mới kiếm được một món tiền nhỏ mà thôi.

- Hôm nay hiền đệ làm sao rảnh đến căn nhà nhỏ bé của ngu huynh làm khách vậy?

Trong viện, Độc Cô Minh Hi cười híp mắt chắp tay thi lễ với Trưởng Tôn Diên. Trưởng Tôn Diên tiến lên cười nói:
- Độc Cô huynh nói đùa, tiểu đệ là sợ quấy rầy huynh trưởng nghỉ ngơi. Hôm nay có chút việc nên mới mạo muội tới cửa quấy rầy.

Hai người cười với nhau, trong lòng đều hiểu rõ. Độc Cô Minh Hi khoát tay:
- Mời hiền đệ vào!

Hai người đi vào ngoại thư phòng, phân chủ khách ngồi xuống. Độc Cô Minh Hi cho người dâng trà. Hai người hàn huyên vài câu, lúc này Trưởng Tôn Diên mới thấp giọng hỏi:
- Thánh Thượng bổ nhiệm Lý Trân phụ trách Phó Lưu Thủ Tây Kinh. Huynh trưởng hẳn là đã biết rồi phải không?

Độc Cô Minh Hi làm sao có thể không biết. Y là người đầu tiên biết Lý Trân được Thái Bình công chúa đề cử đảm nhiệm chức vụ này. Cho dù trong thư Thượng Quan Uyển Nhi viết cho y rất mơ hồ nhưng y có thể hiểu được, Lý Trân cũng là người của Hưng Đường Hội.

Có điều y hiểu được sự hoang mang của Trưởng Tôn Diên. Nghe nói Lý Trân vốn là tâm phúc của Thượng Quan Uyển Nhi, sau lại đảm nhiệm Nội vệ tướng quân, nhiều lần lập công tích, rất được Thánh Thượng chiếu cố. Kết quả lại là Thái Bình công chúa đề cử hắn. Trường Tôn Diên không lý giải được Lý Trân cuối cùng là ở phe nào.

Độc Cô Minh Hi uống một ngụm trà, cười nói:
- Ta đương nhiên có nghe nói. Người này là con rể của Địch tướng quốc, tuổi trẻ tài cao. Hắn vừa mới kết hôn liền dẫn theo vợ nhậm chức, có thể nói tiền đồ vô lượng. Nhưng những ngày tiếp theo của Triệu Hoảng e là sẽ có chút khổ sở rồi.

Trường Tôn Diên ngẩn ra:
- Lời này của huynh trưởng là có ý gì?

Độc Cô Minh hi thản nhiên cười:
- Hiền đệ còn nhớ án tử mấy năm trước của Võ Thuận không?

Trưởng Tôn Diên ngưng thần nghĩ lại một lát, rốt cục nghĩ tới, gã chần chờ hỏi:
- Lẽ nào án tử này có liên quan đến Lý Trân?

- Không phải liên quan đến Lý Trân mà chính hắn đã hạ thủ. Lúc đó toàn bộ Quan Trung đều truy nã Lý Trân. Sau đó Cao Phủ Quân cùng Thượng Quan Xá nhân gặp mặt qua lại, hắn mới thoát khỏi hiềm nghi. Vụ án cũng không bị truy cứu nữa.


Trường Tôn Diên hiểu ý tứ của Độc Cô Minh Hi. Dù cho Võ Thuận là con nuôi của Võ Thừa Tự nhưng sau lưng Lý Trân còn có Triệu gia. Sau khi Võ Thuận bị giết, dưới sự cưỡng ép của Triệu Hoảng quan phủ Trường An mới toàn lực truy bắt Lý Trân.

Nhưng tuyệt đối không thể nghĩ tới, sông núi chuyển dời, Lý Trân lại quay trở lại với thân phận cao quý. Những ngày tiếp theo của Triệu Hoảng quả thật là khổ sở rồi.

Lúc này, Độc Cô Minh Hi lại cười cười nói:
- Không giấu hiền đệ, Triệu Hoảng trưa này đã tới tìm ta.

Độc Cô Minh Hi là minh chủ tập đoàn Quan Lũng. Triệu Hoảng tìm đến y cũng bình thường. Trưởng Tôn Diên liền vội vàng hỏi:
- Y nói thế nào?

- Y hỏi ta làm thế nào bù đắp những sai lầm sự việc Võ Thuận. Ta hiểu được nỗi lo lắng của y, ta bảo y thật ra không cần lo lắng. Căn cứ những gì Lý Trân đã làm cho thấy hắn không phải là người ghi thù. Nhưng nhất định phải bù đắp. Ta để y tự mình tìm biện pháp, chỉ nhắc nhở y Lý Trân còn có một đại tỷ đang buôn bán tại thành Trường An.

Trưởng Tôn Diên một lúc lâu sau không lên tiếng. Gã nghe ra Độc Cô Minh Hi ý tại ngôn ngoại. Độc Cô Minh Hi không ngờ đã tìm hiểu kỹ càng lai lịch của Lý Trân. Ngay cả những gì hắn đã làm và tính cách không mang thù đều biết.

Thậm chí ngay cả việc đại tỷ hắn buôn bán ở Trường An cũng biết đến. Thế mà chính mình lại hoàn toàn không biết gì cả. So sánh ra, Độc Cô Minh Hi mới là người có tâm cơ, mình thật sự kém quá xa so với y.

Trưởng Tôn Diên trong lòng uể oải, qua một hồi lâu mới nói:
Kỳ thật ta hôm nay tìm đến huynh trưởng là muốn thương lượng một chút. Chúng ta có nên bày tiệc đón gió tẩy trần cho Lý Trân không? Huynh trưởng có ý định gì chăng?

Độc Cô Minh Hi lắc đầu:
- Chúng ta mặc dù có lòng nhưng ta biết hắn nhất định sẽ không tiếp nhận.

- Vì sao?

- Hiền đệ chẳng lẽ chưa từng nghĩ qua sao? Trong triều cũng có người đang ngó chừng hắn. Nếu Quan Lũng quý tộc mở tiệc chiêu đãi hắn, đệ nói Thánh Thượng sau khi biết sẽ nghĩ như thế nào? Cho nên hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng. Hắn sẽ âm thầm mà đến, có lẽ ngày mai hắn đã đến Trường An rồi.

***

Trưởng Tôn Diên cáo từ. Độc Cô Minh Hi khoanh tay nhìn xe ngựa của gã đi xa, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh. Tuy nói Quan Lũng quý tộc bị người khác biết đến là một thể thống nhất, nhưng trên thực tế, bọn họ đều có lợi ích. Y sao có thể để cho người khác có chung lợi ích với Độc Cô gia tộc?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui