Cho dù quân Đường đã đánh bại quân Khiết Đan nhưng Địch Nhân Kiệt cũng không dám có nửa điểm sơ hở. Một mặt ông cùng lúc phái người từ Bình Châu và Đàn Châu tìm thợ đá đến sửa chữa quan ải, mặt khác ông nghe theo đề nghị của Lý Trân, chiêu mộ mấy ngàn thanh niên cường tráng ở Bình Châu, huấn luyện để bọn họ tham gia thủ thành.
Sáng sớm hôm nay, Địch Nhân Kiệt như thường lệ đi đến trạm nghỉ chân quân đội ở phía sau quan ải. Chỉ nhìn trong giáo trường mấy trăm mẫu đất, bốn ngàn cường tráng vừa mới chiêu mộ chia thành 10 phương trận, đang được Giáo úy Lư Long quân huấn luyện.
Lúc này, Địch Nhân Kiệt đã nhìn thấy Lý Trân ở bên cạnh sàn đấu phía xa xa, ông không hề hoang mang mà đi tới. Lý Trân nhìn rất chăm chú vào đám binh lính đang huấn luyện, cũng không để ý Địch Nhân Kiệt đi đến phía sau. Địch Nhân Kiệt ở phía sau khẽ mỉm cười chào hỏi hắn:
- Lý tướng quân, chào buổi sáng!
Lý Trân quay đầu lại mới nhìn thấy Địch Nhân Kiệt, liền vội vàng tiến lên thi lễ:
- Tướng quốc đến sớm vậy sao?
- Ta dậy từ sớm, người lớn tuổi rồi đêm ngủ không ngon, buổi sáng đi dạo một chút, trưa lại nghỉ ngơi một chút, tinh thần của một ngày mới phục hồi lại.
- Tướng quốc lớn tuổi như vậy vẫn còn quan tâm đến mặt trận, thật không dễ dàng.
Địch Nhân Kiệt cười cười:
- Ta nghe nói Thánh thượng đã ban thưởng gấm màu cho ngươi, ngươi đều thưởng cho thủ hạ hết phải không ạ?
Lý Trân lặng im gật gật đầu:
- Đám lính cố gắng đánh giặc, nên được ban thưởng. Ta đến, sĩ khí tăng vọt lòng tin được khôi phục, đây chính là phần thưởng lớn nhất mà đám lính ban cho ta.
- Thế là rất tốt, kể công không ngạo, được thưởng không lấy làm riêng, đây mới là dáng vẻ mang binh đánh trận.
Địch Nhân Kiệt khen ngợi Lý Trân rồi lại chuyển để tài chỉ về phía đám dân phòng cường tráng đang huấn luyện phía xa uy lực như hổ, cười nói:
- Cậu thực sự định bổ sung bọn họ cho Lư Long quân?
Lý Trân bị Địch Nhân Kiệt nói trúng tâm tư, hắn cũng không phủ nhận mà vui vẻ nói:
- Quả là như thế, Lư Long quân đủ quân số phải là 6 ngàn người, bây giờ chỉ có một nửa, nhân cơ hội này bổ sung số binh lực còn thiếu.
- Đúng vậy.
Địch Nhân Kiệt khẽ cười:
- Lòng quân phấn chấn, Lư Long quân khôi phục nguyên khí, Lư Long quân này ngươi cũng có thể báo cáo lên Thánh thượng rồi.
Trong lòng Lý Trân vừa động, hắn vẫn âm thầm đau buồn cho tiền đồ của mình. Hơn nữa Thánh thượng để hắn đảm nhiệm Lư Long quân sử này, rốt cuộc là có mục đích gì? Trong lòng hắn nghi ngờ, khó hiểu, đúng lúc Địch Nhân Kiệt nói tới chuyện này, hắn liền hỏi dò:
- Tướng quốc cảm thấy ty chức chỉ là tạm thời đảm nhiệm Lư Long quân sử?
- Chắc là thế!
Địch Nhân Kiệt hiểu sự lo lắng của Lý Trân, ông cười thẳng thắn nói:
- Dù sao, bây giờ cậu vẫn là tướng quân Nội vệ, ta cảm thấy ý đồ của Thánh thượng sắp xếp cậu đến Hà Bắc chính là hi vọng lão già ta có thể có một trợ thủ đắc lực. Sau đó nghĩ đến trong tay ta một chút binh cũng không có, cho nên lại bổ nhiệm tướng quân làm Lư Long quân sử. Chỉ cần nhiệm vụ của ta kết thúc, cậu cũng có thể hồi kinh. Nhưng…
Nói đến đây, Địch Nhân Kiệt lại cười đầy thâm ý:
- Lần này Du Quan đại thắng nằm ngoài dự kiến của Thánh thượng, có lẽ Người sẽ thay đổi sắp xếp đối với cậu. Dựa vào việc cậu được phong Khai Quốc Hầu, chứng tỏ Thánh thượng vô cùng xem trọng Du Quan đại thắng lần này.
Lý Trân im lặng gật gật đầu, giải thích của Địch Nhân Kiệt đã chạm vào ngưỡng trên trong lòng hắn, hắn trầm tư một lát rồi hỏi:
- Tướng quốc cảm thấy thánh thượng có để ta ở lại Liêu Đông không?
Địch Nhân Kiệt lắc đầu:
- Ta không biết, thánh ý khó dò nhưng rất nhanh thôi cậu sẽ biết ý đồ thực sự của Thánh thượng.
- Sao lại nói vậy?
Lý Trân nghe ra trong câu nói của Địch Nhân Kiệt có chuyện gì đó.
Địch Nhân Kiệt thản nhiên cười:
- Sở dĩ ta đến tìm tướng quân là vì ta mới nghe được một tin. Khiết Đan từ Doanh Châu đã lui binh rồi, cậu biết chưa?
Tin này khiến Lý Trân vô cùng kinh ngạc, vốn cho rằng Khiết Đan sẽ tấn công quy mô lớn vào Du Quan, không ngờ bọn chúng đã rút quân rồi, đây là vì sao?
- Tướng quốc biết nguyên nhân không?
- Nghe nói là vì Đột Quyết đánh lén nơi ở của họ, Lý Tận Trung không dám ở Liêu Đông lâu, đã rút khỏi Doanh Châu rồi.
- Đây có phải một cái bẫy?
Lý Trân trầm ngâm một chút hỏi.
- Rất có thể!
Địch Nhân Kiệt lại khẽ thở dài:
- Thực ra điều ta lo lắng hơn chính là Võ Du Nghi, cho dù là bẫy y cũng sẽ không do dự mà nhảy vào.
Lý Trân hiểu ý của Địch Nhân Kiệt, Võ Du Nghi này sốt ruột lập công, miếng mồi này chắc chắn y sẽ nuốt.
Sau 6 ngày đại thắng ở Du Quan, rốt cuộc Võ Du Nghi cũng thiếu kiên nhẫn, cũng đã dẫn 100 ngàn đại quân tới Du Quan. Đối với Võ Du Nghi mà nói, đại thắng Du Quan không thể hiện mưu lược quân sự của y. Ngược lại nó thể hiện sự vô dụng của y.
Y dẫn theo 100 ngàn đại quân đóng hơn 10 ngày ở U Châu. Nhưng Địch Nhân Kiệt và Lý Trân ngày hôm sau mới dẫn quân đến Du Quan lấy yếu chống mạnh. Lực lượng chỉ có 3 ngàn bại binh, lại vừa mới tiêu diệt hơn 1 vạn quân Khiết Đan. Điều này khiến Võ Du Nghi cảm thấy mất mát.
Một trăm ngàn đại quân trùng trùng điệp điệp hướng về Du Quan, tinh kỳ phấp phới, đội quân vô biên vô hạn. Võ Du Nghi cưỡi ngựa đi trước đội quân, sắc mặt của y vô cùng âm trầm, ánh mắt mơ hồ lóe lên lửa giận.
Theo lý, lần này Võ Du Nghi y là chủ tướng tấn công Khiết Đan, rõ ràng là tổng quản. Quân Đường đại thắng ở Du Quan, nên báo trước cho y rồi mới cấp báo lên Thánh thượng. Không ngờ, Lý Trân lại tự tiện vượt cấp báo lên, cướp công phá địch, đưa Võ Du Nghi y vào chỗ bất nghĩa.
Đương nhiên Võ Du Nghi biết đây là Địch Nhân Kiệt ở sau lưng sai khiến, nếu không Lý Trân đâu có dám làm như vậy. Nhưng điều khiến y khó có thể chấp nhận được chính là không ngờ Thánh thượng sau đó phong cho Lý Trân làm đô đốc Bình Châu, chuẩn cho hắn không chịu quyền tiết chế của mình nữa. Đây rõ ràng là cho Lý Trân chỗ dựa, quả thực khiến y tức đến nổ phổi.
Nhưng tối hôm qua Võ Du Nghi đã nhận được tin cầu hòa của tù trưởng Khiết Đan Lý Tận Trung. Trong lòng y đã thoải mái hơn một chút, ít nhất người Khiết Đan còn biết mình mới là chủ tướng quân Đường chứ không mang tin cầu hòa giao cho Địch Nhân Kiệt.
Mặc dù Võ Du Nghi là đang bị thánh chỉ của Võ Tắc Thiên bức bách mới không thể không khởi binh đến Du Quan, nhưng lúc này trong lòng y thầm thấy may mắn, y may mắn khởi binh đúng lúc mới có hi vọng có được thắng lợi cuối cùng, nếu không đã bị Địch Nhân Kiệt cướp đi thắng lợi thực sự rồi.
Võ Du Nghi quay đầu lại quát to:
- Tăng tốc lên!
Một trăm ngàn đại quân tăng tốc trùng trùng điệp điệp hướng về Du Quan.
Sáng ngày hôm sau, 100 ngàn quân Đường chủ lực cuối cùng cũng đến Du Quan. Quân đội cắm trại ngoài Du Quan, trong đại trướng, Võ Du Nghi tiếp kiến mấy Giáo úy trốn về từ Doanh Châu. Mấy giáo úy này kể lại tỉ mỉ cho chủ tướng nghe về quá trình mình chạy trốn. Cuối cùng Chu giáo úy nói:
- Người Tiêu không muốn bán mạng cho người Khiết Đan, lại lo lắng người nhà gặp nguy hiểm, đã chạy trốn trong đêm, chúng tôi mới được thoát thân. Trên đường trở về, phát hiện quân đội Khiết Đan rút lui về phía sau, sĩ khí phần lớn đang đê mê.
Võ Du Nghi trầm tư một chút hỏi:
- Bình thường mối quan hệ giữa người Tiêu và người Hề với người Khiết Đan thế nào?
- Khởi bẩm Đại tướng quân, bình thường người Hề và người Tiêu cũng bị người Khiết Đan ức hiếp. Nhưng sau khi bọn họ được lợi thì cùng người Khiết Đan vẽ đường cho hươu chạy. Lúc đối phó với người Hán càng tàn bạo hơn, nhưng lúc tác chiến không như ý, bọn họ lại rút lui nhanh hơn người Khiết Đan.
Một gã Giáo úy bên cạnh bổ sung:
- Bọn chúng chính là hai con chó chần chừ.
Mọi người lập tức cười, lúc này có một tên lính ngoài trướng bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại tướng quân, Địch tướng quốc và Lý tướng quân đến rồi.
Sắc mặt của Võ Du Nghi lập tức trầm xuống, khoát tay nói với mấy tên Giáo úy:
- Các ngươi lui xuống trước đi.
Mấy tên Giáo úy nhận lệnh đi ra ngoài, lúc này Võ Du Nghi mới hạ lệnh:
- Mời bọn họ vào!
Một lát sau, Địch Nhân Kiệt và Lý Trân đi vào đại trướng, khẽ cười nói với Địch Nhân Kiệt:
- Đại tướng quân dẫn quân đến đúng lúc là hạnh phúc của quân Đường.
So sáng với sự nhiệt tình trong lần đầu tiên gặp mặt, dường như lần này Võ Du Nghi đã đổi thành một người khác. Y không ra ngoài đại trướng đón, cũng không tươi cười với bọn họ, y miễn cưỡng mời bọn họ ngồi xuống, mặt lạnh lùng nói:
- Ta vốn không muốn đến cướp công lao của các ngươi, tiếc là có người âm thầm tố cáo lên Thánh thượng. Ta đành bị ép đến, xin Địch tướng quốc và Lý tướng quân cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cướp công lao của hai người đâu.
Nói đến đây, y lại liếc mắt nhìn Lý Trân hừ một tiếng.
Lý Trân làm như không nhìn thấy gì, hắn ngồi một bên bình thản uống trà, không nói câu nào để cho Địch Nhân Kiệt và Võ Du Nghi đối thoại.
Địch Nhân Kiệt thấy Võ Du Nghi không chịu nổi sắp phát hỏa, liền biết người này lòng dạ hẹp hòi. Ông ta cũng không buồn mà vẫn tươi cười:
- Nghe đồn ổ Khiết Đan bị Đột Quyết xâm nhập, Khiết Đan không thể không lui binh cầu hòa, không biết Đại tướng quân thấy chuyện này thế nào?
Trong lòng Võ Du Nghi lập tức cảnh giác, Địch Nhân Kiệt đang thử dò xét mình với chuyện vô cùng nhạy cảm này. Rất rõ ràng, Địch Nhân Kiệt và Lý Trân đã thắng lợi Du Quan vẫn cảm thấy chưa đủ. Bọn họ còn phải chiếm được nhiều lợi ích nữa. Võ Du Nghi cười lạnh trong lòng rồi nhướn mày nói:
- Đúng là ta nhận được tin cầu hòa của Lý Tận Trung nhưng ta đã phái người báo cáo lên Thánh thượng, có nhận cầu hòa hay không phải do Thánh thượng quyết định. Nhưng làm tổng quản Thanh Biên ta có trách nhiệm suất quân thu phục Liêu Đông.
Nói đến đây, y quay đầu lại nói với Lý Trân:
- Nếu Thánh thượng bổ nhiệm Lý tướng quân làm đô đốc Bình Châu, ta hi vọng Lý tướng quân có thể tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, không được tự ý rời khỏi cương vị công tác. Nếu không quân kỷ khó tha, tuy ta không xử phạt được ngươi nhưng tin chắc Thánh thượng sẽ không thiên vị một kẻ phạm thượng, tướng lĩnh làm theo ý mình.
Lời của Võ Du Nghi rất nặng nề, chính là cảnh báo Lý Trân không được cướp đoạt công lao của y, ở lại Bình Châu, không cho hắn ra khỏi Du Quan vào Liêu Đông.
Lúc này Lý Trân cười nói:
- Ta không định cướp công lao của Đại tướng quân, ta chỉ muốn nhắc nhở Đại tướng quân, rất có thể Khiết Đan sẽ dùng kế dụ địch, dụ quân Đường lên bắc gấp. Ta tin là Lý Tận Trung không có ý đồ đầu hàng.
- Ngươi tin?
Võ Du Nghi coi thường không thèm để ý đến lời nhắc nhở của Lý Trân, y cười lạnh vài tiếng nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà nói những lời này? Lẽ nào bên cạnh Lý Tận Trung có thám tử của ngươi nằm vùng? Cho nên ngươi mới biết những điều chi tiết như vậy? Lý tướng quân ta khuyên ngươi hãy mau thu hồi suy nghĩ muốn tranh công chủ tướng của ta đi tấn công Khiết Đan, đừng cho rằng mình đánh một lần là thắng, cái đuôi sẽ vểnh lên tận trời đấy.
Lúc này Địch Nhân Kiệt ở bên cạnh khuyên nhủ:
- Lý tướng quân thực sự không phải muốn tranh công gì cả, tin người Đột Quyết tấn công Khiết Đan quả thực đáng nghi. Không phải ta nói là Đột Quyết không thể làm như vậy, người Đột Quyết có lẽ sẽ nghĩ như vậy nhưng chắc chắn bọn họ sẽ phái sứ giả đi liên hệ với triều đình trước. Nếu y muốn cướp tài sản của người Khiết Đan thì cũng phải có được ân tình của Đại Đường. Đây mới là tác phong làm việc trước sau như một của người Đột Quyết chứ không phải vô duyên vô cớ mà tập kích người Khiết Đan. Cho nên, trong này chắc chắn có ẩn tình khác.
Võ Du Nghi đâu chịu nghe Địch Nhân Kiệt giải thích, y không kiên nhẫn được nữa lập tức đứng lên hạ lệnh đuổi khách:
- Được rồi, ta còn quân vụ phải xử lý, không có thời gian nói chuyện với hai vị, hai vị xin mời.
Địch Nhân Kiệt và Lý Trân liếc nhìn nhau, đều âm thầm lắc đầu, kết quả này nằm trong dự liệu của họ. Võ Du Nghi cứ khăng khăng một mực. Xem ra y nhất định phải dẫn quân tiến binh Liêu Đông rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...