Thượng Quan Uyển Nhi thở dài trong lòng, Tháng thượng là người tinh tế, bà biết Lý Trân tự tiện báo tin chiến thắng chắc chắn sẽ khiến Võ Du Nghi bất mãn, xử lý không hay sẽ phát sinh nội chiến cho nên mới đề xuất Lý Trân không chịu sự tiết chế của Võ Du Nghi. Xem ra lòng Thánh thượng như gương sáng vậy.
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi không nói thêm nữa, cầm bút viết sắc lệnh, cũng đóng bảo ấn đế vương lên!
Đúng như sự lo lắng của Vi An Thạch, đại tù trưởng Khiết Đan Lý Tận Trung biết Tôn Vạn Vinh bị quân Đường đánh bại ở Du Quan, toàn quân gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, hạ lệnh chém đầu Tôn Vạn Vinh răn chúng. Ngoài đại trướng, Tôn Vạn Vinh bị ấn ngã xuống, nhìn thấy sắp bị giết, y gào lên:
- Đối đầu kẻ mạnh, tù trưởng không nghĩ kế phá địch, lại vội vã muốn giết đại tướng trước, hà cớ kẻ dưới phục tùng?
Lý Tận Trung bước ra doanh trướng mắng chửi:
- Ngươi tấn công Đàn Châu không thành, hao tổn binh tướng, lại thảm bại ở Du Quan, toàn quân gần như bị diệt hoàn toàn, ngươi còn gì để nói?
Tôn Vạn Vinh cao giọng giải thích:
- Tấn công Đàn Châu bất lợi là vì không đủ vũ khí công thành, Đại tù trưởng hẳn là giết rồi sẽ lập chủ tướng mới. Du Quan thảm bại là do bão cát từ trên trời giáng xuống, ý trời như vậy, liên quan gì đến ta? Ta muốn hiến kế sách có thể toàn diệt quân Đường, nếu lại thất bại nữa, ta chết 10 lần là được chứ gì?
Lý Tận Trung cũng biết giết Tôn Vạn Vinh rồi chỉ sợ bộ tộc của y sẽ làm loạn, không nhịn được sự túc giận:
- Đẩy y vào!
Mấy tên thị vệ đẩy Tôn Vạn Vinh vào, Lý Tận Trung vẻ mặt tức giận:
- Mau nói, ngươi có kế sách gì có thể phá quân Đường?
Tôn Vạn Vinh khom người nói:
- Thành Du Quan chắc chắn có chỗ hiểm yếu, chỉ cần quân Đường tử thủ Du Quan, chúng ta sẽ rất khó công phá. Chi băng dùng kế dụ địch, chúng ta giả vờ làm Đột Quyết tấn công từ phía sau, rút lui khỏi phía bắc Doanh Châu, quân Đường chắc chắn lên bắc, lúc đó chúng ta lại xuất một đội kỵ binh cướp lấy Du Quan, bao vây quân Đường chủ lực ở Liêu Đông, sau đó mới tiêu diệt.
Lý Tận Trung suy nghĩ một chút, hiểu được kế sách của y cũng khá có lý lại hỏi:
- Ngươi cảm thấy quân chủ lực của bọn họ sẽ lên Bắc sao?
Tôn Vạn Vinh cười nói:
- Ta nghe nói lần này quân đội tấn công Du Quan là do Lý Trân suất lĩnh, hắn và Võ thị vẫn luôn bất hòa, quan hệ với Võ Du Nghi cũng không tốt. Lần này hắn lập được đại công, Võ Du Nghi sao có thể cam tâm, y nhất định sẽ dấn đại quân lên bắc chiếm Doanh Châu cướp lại công lao.
Không đợi cho Tôn Vạn Vinh nói xong, Lý Tận Trung đã ngầm hiểu, y mừng thầm cười nói:
- Cái đầu của ngươi luôn mất tỉnh táo sao lại nghĩ ra kế sách này?
- Đây là kế sách của muội phu Ất Oan Vũ của ta.
Lý Tận Trung nghĩ đến mình có thể độc chiếm Liêu Đông và Cao Ly, trong lòng vô vùng vui mừng, tinh thần uể oải đã sớm tiêu tan. Lúc này y vui vẻ nói:
- Được, lần này cứ theo lời ngươi nói!
Tôn Vạn Vinh lại nói nhỏ mấy câu, Lý Tận Trung gật đầu liên tục:
- Cách này khá hay, cứ làm như thế?
Trong cuộc chiến Khiết Đan phá được Doanh Châu sao đó lại tác chiến với Đại Đường, trước sau bắt dược gần một vạn binh lính Đường. Người Khiết Đan buộc họ phải lao động cưỡng bức, cũng phái sĩ binh người Hề và người Tiêu phụ trách trông coi bọn họ.
Ngoài Doanh Châu, trước cánh rừng có mấy chục tháp canh bằng gỗ, năm sáu trăm quân Đại Đường bị bắt làm binh lính đi đốn củi cho Khiết Đan. Hằng ngày cứ mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì về. Cường độ lao động vất vả, hơn nữa thức ăn quá đạm bạc, đại đa số gầy guộc chỉ còn da bọc xương, vô cùng thê thảm.
Những tù binh quân Đường đó bị binh sĩ người Tiêu quản thúc, chúng là những kẻ vô cùng tàn bạo, động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Có không ít binh lính quân Đường bị tra tấn mà chết, thủ lĩnh của binh sĩ người Tiêu là một Bác Phu Trưởng tính tình hung ác, xấc xược cả ngày mang theo roi da tuần tra trong quân Đường, thấy ai không vừa mắt là vung thẳng roi da mà đánh.
Tối hôm đó, đám binh lính quân Đường cả ngày lao động mệt nhọc chỉ được uống cháo loãng không chịu nổi đã nằm xuống, theo lẽ thường đại đa số mọi người sẽ chìm vào giấc ngủ say rất nhanh. Nhưng đêm nay không khí có vẻ bất thường. Đám tù binh đợi lính trông coi dời đi liền lập tức bàn tán xôn xao.
- Hôm nay mọi người nghe thấy bọn chúng nói chuyện không?
Một gã Giáo úy quân Đường hiểu tiếng Khiết Đan khẽ nói với mọi người, đám tù binh đều nhổm dậy hỏi:
- Bọn chúng nói gì?
- Nghe nói quân Khiết Đan thất bại thảm hại ở Du Quan, toàn quân bị tiêu diệt hơn một vạn người.
Đám lính Đường hưng phấn, có người thấp giọng mắng:
- Giết hay lắm, đám chó đẻ này.
- Có phải viện quân của chúng ta đến không?
Đây là chuyện mà đám lính Đường hi vọng nhất, bọn họ ngày đêm trông ngóng quân Đường đến giải cứu mình, họ lại liến thoắng hỏi:
- Chu giáo úy, còn có gì nữa?
- Còn nữa, hình như hậu phương của bọn chúng xảy ra chuyện, các ngươi không thấy tên đầu sỏ lợn rừng kia chiều nay tâm sự nặng nề sao?
Câu nhắc nhở này khiến tất cả mọi người cảm thấy như tên Bách phu trưởng kia có điều là lạ. Lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, mọi người lập tức yên lặng, chỉ nghe một gã binh sĩ người Tiêu quát:
- Từ Giáo úy quan quân trở lên đi ra, có việc cần thảo luận.
Hai gã Giáo úy quân Đường đứng lên, đi ra khỏi phòng, thấy trời tối mịt, các tù binh khác cũng đi ra theo mấy Giáo úy quân Đường. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ bị đưa đến phòng của Bách phu trưởng người Tiêu, chỉ thấy bình thường tên này hung ác thì hôm nay lại tiếp đón bọn họ ngồi xuống, lấy mấy cái bát rót cho mỗi người một bát rượu rồi tủm tỉm nói:
- Thời gian này vất vả cho các vị rồi, chúng ta đều bị người Khiết Đan bắt làm nô dịch, không muốn bán mạng cho bọn chúng, thực sự không có cách nào, mới không thể không phục tùng.
Giáo úy họ Chu hiểu tiếng Khiết Đan, y phiên dịch cho mọi người. Tất cả đều không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng đều thấy ngạc nhiên nhưng bọn họ không có cách nào để từ chối sự hấp dẫn của rượu, đều bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Bách phu trưởng gật gật đầu nói:
- Thực ra chúng tôi không cần gỗ gạc gì cả, nuôi các người lãng phí lương thực , giết các người lại cảm thấy các người đáng thương. Cho nên ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định hay là thả các người.
Mọi người nghe thấy được thả đều không thể tin nổi, Chu giáo úy hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bách phu trưởng cười khổ một tiếng nói:
- Thực sự không dám giấu, người Đột Quyết tập kích quê hương của chúng tôi, rất nhiều thê nữ, dê bò bị bắt đi. Cho nên ra quyết tâm tối nay mang các huynh đệ về nhà, không thể bán mạng cho người Khiết Đan. Nghe nói rất nhiều người Khiết Đan cũng tự trốn về nhà, đại chiến này có lẽ không thể đánh tiếp nữa rồi.
Nói đến đây, Bách phu trưởng lại phất phất tay:
- Được rồi, các ngươi quay về thu dọn một chút, ngày mai các ngươi biết rồi đấy.
Trong lòng các Giáo úy tràn đầy nghi ngờ, đám tù binh quân Đường gần như cả đêm không ngủ, bất an chờ sáng sớm ngày mai.
Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng bên ngoài đã có người quát to. Mấy trăm tù binh quân Đường lao ra khỏi phòng gỗ, chỉ thấy bên ngoài trống không, không thấy bóng dáng những tên binh sĩ người Tiêu hung ác hàng ngày đâu cả. Đám lính quân Đường lập tức hoan hô, ôm nhau xúc động, rót cuộc bọn họ đã có được tự do.
Mấy Giáo úy quân Đường bàn bạc một chút, cho dù binh sĩ người Tiêu đã trốn hết nhưng trước mắt bọn họ vẫn còn ở Doanh Châu, tình cảnh vẫn vô cùng nguy hiểm, nhất định phải trốn về Du Quan mới có thể an toàn. Mọi người mang mấy chục túi cốc lương mà binh sĩ người Tiêu để lại làm hành trang lên đường, lại làm mấy chục bộ cung tên, để dọc đường có thể săn bắn kiếm đồ ăn. Mấy trăm tù binh lúc này mới dời khỏi mộc tràng trốn về phương nam.
Rất nhanh, tin quân đội Đột Quyết đánh hậu phương đã như giấy không gói được lửa lan truyền trong quân đội. Quân đội Khiết Đan từ trên xuống dưới đều bàng hoàng, yêu cầu về nhà cứu viện. Lý Tận Trung bèn hạ lệnh rút lui khỏi phía bắc Doanh Châu, đồng thời phái người đi tìm Võ Du Nghi thể hiện ý muốn nghị hòa với quân Đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...