Dịch trạm thành Dương Châu, Lý Trân hoàn thành nhiệm vụ đi về phía đông lần này, bắt đầu thu thập hành lý trở lại kinh thành. Lần này về bắc họ còn chuẩn bị trên trăm chiếc xe tù, áp giải gần trăm thành viên Cao Ly Phục Quốc Hội bị bắt ở đông nam, để cho quân lính các châu ven đường nghiêm mật bảo hộ họ trở lại kinh thành.
Trong đại viện, tất cả võ sĩ đều đã thu dọn xong, xe chở tù cũng đỗ khắp nơi ngoài dịch trạm, chờ quân lính Dương Châu đến hội hợp. Đúng lúc này, thái thú Dương Châu Lâm Thanh vội vàng đi tới, đi vào cửa chính vội hỏi:
- Lý tướng quân có đây không?
Lý Trân từ trong phòng đi ra, cười hỏi:
- Lâm thái thú đến tiễn ta sao?
Lâm Thanh vội vàng đi lên trước, lấy ra một phần công văn nói với Lý Trân:
- Vừa mới nhận được thủ dụ khẩn cấp của bệ hạ, là cho Lý tướng quân.
Lý Trân ngẩn ra, vội vàng tiếp nhận thủ dụ nhìn xem, trong mắt lập tức hiện lên niềm vui bất ngờ. Địch Yến tiến đến hỏi:
- Lý đại ca, xảy ra chuyện gì?
- Có liên quan đến phụ thân nàng, Thánh thượng đã phong phụ thân nàng làm Đạo quan quân dung sử Hà Bắc, lệnh cho ta hỏa tốc chạy tới Bành Trạch, hộ tống ông ấy bắc thượng U Châu.
Địch Yến vừa mừng vừa sợ, phụ thân rốt cuộc được trọng dụng lần nữa, nàng không kìm nén được kích động trong lòng, vội vàng la lên:
- Chúng ta đi Bành Trạch ngay bây giờ sao?
Lâm Thanh ở bên cạnh cười nói:
- Nghe nói Hà Bắc quân tình khẩn cấp, Địch tướng quốc nhất định sẽ lập tức đi ngay, phỏng chừng ngài đã lên phía bắc rồi, không bằng Lý tướng quân đuổi tới Thọ Xuân trước, muốn bắc thượng ắt phải đi qua nơi đó, Lý tướng quân có thể hội họp với ngài ấy ở nơi đó.
Lý Trân nghe y nói rất có lý, liền đến nói với Triệu Thu Nương và Lã Tấn:
- Hai người các ngươi phụ trách đem áp giải phạm nhân trở lại kinh thành, giao cho Đại Lý Tự, ta phải đến Thọ Xuân, hộ tống Địch tướng quốc bắc thượng, nếu cần các ngươi đến Hà Bắc, ta sẽ viết thư báo cho các ngươi biết.
Triệu Thu Nương và Lã Tấn nhìn nhau, cùng khom người thi lễ:
- Tuân lệnh.
Lý Trân lại chỉ bảo vài câu, rồi mới quay sang Thái thú Lâm Thanh nói:
- Việc châu binh hộ vệ, phải nhờ đến Lâm thái thú rồi.
- Yên tâm đi, ta sẽ an bài tốt, không có nửa điểm sơ suất.
Lý Trân dẫn theo Địch Yến cùng với ba mươi mấy tên thủ hạ, rời khỏi Dương Châu trước một bước, ra roi thúc ngựa gấp rút tới thành Thọ Xuân.
Thọ Xuân ở bắc bộ Thọ Châu, tiếp giáp sông Hoài, nối liền Giang Hoài và Trung Nguyên, từ xưa chính là trọng trấn Giang Hoài, buôn bán phát đạt, nhân khẩu đông đúc, cũng là địa phương nhất định phải đi qua nếu muốn từ phía nam qua Hoài bắc thượng.
Từ Dương Châu đến Thọ Xuân cũng không xa, đoàn người Lý Trân ngày đêm đi gấp, chỉ dùng thời gian ba ngày đã đến thành Thọ Xuân.
Sau khi bọn họ đến Thọ Xuân chuyện đầu tiên là phải xác định Địch Nhân Kiệt đã qua sông Hoài hay chưa, dù sao chiến sự Hà Bắc căng thẳng, Địch Nhân Kiệt cũng sẽ khẩn cấp bắc thượng. Cùng lúc đó, Lý Trân lại phái ra vài tên lính thủ hạ đi Bành Trạch, Thư Châu, Hào Châu, Hợp Phì và những nơi khác, hỏi thăm tin tức của Địch Nhân Kiệt.
Lý Trân suất lĩnh thủ hạ vừa mới nghỉ chân ở dịch trạm, huyện lệnh Thọ Xuân đã nghe tin chạy đến bái kiến, huyện lệnh Thọ Xuân họ Cố, xuất thân tiến sĩ, có chút năng lực, quản lý huyện Thọ Xuân gọn gàng ngăn nắp, hai lần được Lại bộ bầu là tốt nhất, rất có thể năm tới sẽ thăng chức thêm một bước.
Cho nên Cố huyện lệnh cực kỳ coi trọng quan lớn kinh thành hoặc là quan viên cấp trên đến Thọ Xuân, y đều sẽ thiết đãi mười phần nhiệt tình. Lý Trân tuy rằng không thuộc về hệ thống quan văn, nhưng hắn ở Nội vệ quyền thế rất lớn, ác quan nổi tiếng thiên hạ Lai Tuấn Thần cũng bị hắn diệt trừ, khiến quan viên các nơi trong thiên hạ đối với hắn vừa kính vừa sợ. Cố huyện lệnh nghe nói hắn đã đến Thọ Xuân, trong lòng y cũng khẩn trương như vậy.
Lý Trân đang ở trong phòng cùng Địch Yến thảo luận lộ tuyến Địch Nhân Kiệt có khả năng đi qua, khả năng đi qua Thọ Xuân tuy rằng lớn nhất, nhưng cũng có thể đi Hào Châu qua Hoài, thậm chí có thể là đi qua huyện Lâm Hoài bắc thượng. Địch Yến suy nghĩ một chút nói:
- Ta nhớ khi đi theo phụ thân đến Bành Trạch nhậm chức, đúng là đi qua Thọ Xuân, tuy rằng lúc ấy không nghỉ ngơi ở thị trấn, nhưng đúng là từ bến tàu Thọ Xuân qua sông Hoài, tuyến đường này bọn ta tương đối quen thuộc, ta cảm thấy ông ấy sẽ không đi đường khác.
Lý Trân nhìn bản đồ trầm tư thật lâu sau nói:
- Kỳ thật ta lo lắng chính là vấn đề an toàn của ông ấy trên đường. Phụ thân nàng kiên định ủng hộ hoàng tộc Lý thị, tất nhiên sẽ bị gia tộc Võ thị thù ghét, ở Bành Trạch có lẽ bọn họ không dám tùy tiện động thủ, nhưng nếu như ở ven đường bắc thượng, gia tộc Võ thị rất có thể sẽ lợi dụng trộm cướp ven đường đến xuống tay với phụ thân nàng, tạo thành chuyện ngoài ý muốn, trên thực tế, Thánh Thượng sai Nội vệ đến hộ tống phụ thân nàng bắc thượng, là bà đã lo lắng sẽ phát sinh loại sự tình này.
Trong lòng Địch Yến càng thêm khẩn trương:
- Lý đại ca, chúng ta không đến được Bành Trạch, bọn họ sẽ xuống tay với cha ta trên đường sao?
Lý Trân cười cười nói:
- Từ Bành Trạch đến nơi này cũng mất mấy trăm dặm đường, bởi vì thời gian bổ nhiệm cực kỳ gấp gáp, đối phương cho dù muốn ra tay với phụ thân nàng, cũng nhất thời không kịp an bài, cho nên ta phỏng chừng trước khi qua sông Hoài hẳn không có gì bất ngờ, nhưng sau khi qua sông Hoài thì khó nói rồi, hơn nữa trên đường đi qua Trung Nguyên, ta cảm thấy rất không an toàn, cho nên phải cực kỳ chú ý.
Tuy là nói như vậy, nhưng Địch Yến vẫn lo lắng như cũ, một năm nay nàng đi theo Lý Trân đã trải qua quá nhiều âm mưu ám sát, đối với quan trường hiểm ác cũng có hiểu biết nhất định. Nếu Võ Tam Tư hoặc là tộc nhân Võ thị khác muốn cướp lấy xã tắc Đại Đường, phụ thân chính là một chướng ngại vật trước mặt họ, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho phụ thân.
- Lý đại ca, hay là chúng ta xuôi nam đến Bành Trạch nghênh đón phụ thân.
- Trước tiên cứ chờ một chút, chúng ta từ quan phủ xác nhận ông ấy đã đi qua Thọ Xuân hay chưa, sau đó lại xuôi nam cũng không muộn.
Lý Trân mới nói đến đó, ngoài cửa liền có thủ hạ bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Cố huyện lệnh của Thọ Xuân cầu kiến ở bên ngoài.
Lý Trân cười nói:
- Đang muốn tìm bọn họ, bọn họ đã tới rồi.
Hắn xoay người đi ra khỏi phòng, hướng cửa chính đi đến, Địch Yến cũng đi sau theo sát Lý Trân. Ngoài cửa lớn, Cố huyện lệnh dẫn theo huyện thừa, huyện úy, chủ bộ và quan viên đang kiên nhẫn chờ đợi Lý Trân triệu kiến, lúc này, bọn họ chỉ thấy một gã võ tướng trẻ tuổi bước nhanh tới.
Cố huyện lệnh mặc dù chưa gặp Lý Trân, nhưng y lại biết Địch Yến. Năm trước Địch Yến từng cùng bà nội đi Bành Trạch thăm phụ thân, đi ngang qua huyện Thọ Xuân, được Cố huyện lệnh chiếu cố rất tốt.
Nếu Địch cô nương đi theo sau người võ tướng trẻ tuổi này, như vậy người này nhất định là tướng quân Nội vệ Lý Trân rồi, y vội vàng tiến lên khom người thi lễ:
- Hạ quan là huyện lệnh Thọ Xuân Cố Đức Minh, hoan nghênh Lý tướng quân đến huyện Thọ Xuân.
Lý Trân khẽ cười nói:
- Cố huyện lệnh nhiệt tình như vậy làm cho Lý Trân vô cùng cảm động, lần này ta phụng lệnh Thánh thượng đi hộ tống Địch tướng quốc bắc thượng, chuẩn bị cùng ông ấy hội hợp ở Thọ Xuân, không biết ông ấy đã tới Thọ Xuân hay chưa?
Cố huyện lệnh nghe nói Địch Nhân Kiệt cũng sắp tới Thọ Xuân, không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói:
- Hạ quan vẫn chưa nghe được tin Địch tướng quốc đã đến, nếu có tin tức, nhất định sẽ lập tức báo cho Tướng quân.
Lý Trân thầm suy nghĩ, Địch Nhân Kiệt nhất định cũng biết tin mình đến hộ tống ông ấy, cho dù ông ấy vội vã bắc thượng, cũng sẽ lưu lại lời nhắn cho mình ở Thọ Xuân, nếu huyện lệnh không biết, chứng tỏ Địch Nhân Kiệt còn chưa tới Thọ Xuân.
- Đa tạ tin tức của Cố huyện lệnh.
Trầm ngâm một chút, Lý Trân lại nói:
- Nói như vậy, ta lập tức chuẩn bị xuôi nam, nếu đi đường khác với Địch tướng quốc, xin nhờ Cố huyện lệnh chuyển lời đến Địch tướng quốc, mời ông ấy ở lại Thọ Xuân chờ ta trở về hội hợp.
- Nhất định nhất định.
Cố huyện lệnh lại cùng Lý Trân hàn huyên vài câu, liền cáo từ. Lúc này Lý Trân nói với Địch Yến:
- Phụ thân nàng còn chưa tới Thọ Xuân, vậy bây giờ chúng ta có thể xuôi nam nghênh đón ông ấy.
Địch Yến mừng rỡ, vội vàng về phòng thu dọn một chút, lại đi theo Lý Trân rời khỏi Thọ Xuân xuôi nam.
Đoàn người bọn họ dọc theo quan đạo xuôi nam, giữa trưa ngày kế tiếp, bọn họ đã tới một tiểu trấn gọi là Quy Dương. Vừa mới tiến vào thôn trấn, liền chạm mặt Địch Nhân Kiệt và vài tên tùy tùng của ông, đang dắt ngựa nhìn quanh trong trấn nhỏ, Địch Yến hét lớn một tiếng:
- Phụ thân.
Nàng xoay người xuống ngựa, chạy vội tới, nàng kích động vạn phần, kéo tay phụ thân vừa chạy vừa cười. Địch Nhân Kiệt cũng nhận được thánh chỉ khẩn cấp đến huyện Bành Trạch, phong ông làm Hà Bắc quan quân dung sử kiêm Doanh Châu thái thú, đối phó với phản loạn Khiết Đan xâm nhập phía nam.
Địch Nhân Kiệt cũng biết tình thế khẩn cấp, liền bàn mọi việc với huyện thừa trong huyện, lập tức khởi hành bắc thượng. Ông cũng biết Lý Trân sẽ đến hộ tống mình bắc thượng, đoán chừng sẽ hội hợp ở Thọ Xuân, thật không ngờ lại gặp con gái ở trấn nhỏ này.
Địch Nhân Kiệt vui vẻ cười toe toét, kéo tay con gái hỏi:
- A Yến, sao con lại ở đây, sức khỏe bà nội con thế nào?
Địch Yến không biết nên giải thích thế nào chuyện nàng và Lý Trân, liền quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lý Trân, oán giận hắn sao còn chưa lên chào. Lý Trân cũng liền vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên vài bước, quì một gối nói:
- Vãn bối Lý Trân, bái kiến Địch bá phụ.
Địch Nhân Kiệt đương nhiên cũng nghe nói đến sự tích của Lý Trân, ông đối với việc ngắn ngủi một năm Lý Trân liền thăng làm Thống lĩnh Nội vệ cũng không kinh ngạc. Thời đại nữ hoàng, quan viên một đêm thăng chức chỗ nào cũng có, tuy nhiên không ngờ Lý Trân có thể vặn ngã Võ Thừa Tự, Tiết Hoài Nghĩa và Lai Tuần Thần, chuyện này khiến Địch Nhân Kiệt không thể không nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Hơn nữa trong thư của phu phân gửi, cũng mơ hồ để lộ một chút ra quan hệ của con gái với Lý Trân, lúc này ông lại thấy con gái đi cùng với Lý Trân, trong lòng liền biết rõ. Địch Nhân Kiệt vội vàng nâng Lý Trân dậy cười nói:
- Làm phiền hiền chất, ta mới bị người ám hại trong ngục, hiện giờ nghĩ lại còn hơi sợ, lần này ta phụng chỉ bắc thượng, phỏng chứng sẽ làm cho người khác không thoải mái, còn phải nhờ hiền chất phí tâm nhiều hơn.
- Xin bá phụ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ toàn lực ứng phó, hộ tống bá phụ an toàn.
Địch Yến ôm cánh tay phụ thân làm nũng nói:
- Có Yến nhi ở đây, ai dám có ác ý với phụ thân?
Địch Nhân Kiệt yêu thương gõ đầu con gái một cái, cười nói:
- Con đúng là con mèo gây họa, phụ thân còn sợ con gặp chuyện không may đây này.
- Con gây họa lúc nào, phụ thân sao có thể nói Yến nhi như vậy?
Địch Yến quơ cánh tay phụ thân không bỏ qua, ánh mắt lại vụng trộm liếc nhìn Lý Trân, nàng cũng không muốn Lý Trân biết biệt danh ở nhà của nàng, nàng vội vàng chuyển đề tài nói:
- Phụ thân đi đường có bình an không? Có gặp người nào khả nghi hay không?
Đây cũng là việc Lý Trân quan tâm, hắn cũng nhìn về phía Địch Nhân Kiệt hỏi, Địch Nhân Kiệt khẽ mỉm cười:
- Tạm thời vẫn chưa có, cho dù có người muốn gây bất lợi cho ta, cũng sẽ không nhanh như vậy.
Địch Nhân Kiệt thấy Lý Trân, có ba mươi mấy người nội vệ bảo hộ, trong lòng ông cũng yên tâm hơn, nhớ tới chiến sự Bắc Hà, Địch Nhân Kiệt chỉ bảo mọi người lên ngựa, đoàn người tăng nhanh mã tốc, chạy nhanh về phương bắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...