Bốn người quay đầu lại, chỉ thấy Đao Kiểm Bả Lam Chấn Ngọc mang theo hơn mười thủ hạ hắc y nhân xuất hiện cách bọn họ không xa, ánh mắt âm lãnh của Lam Chấn Ngọc chết nhìn chòng chọc cái bao trên lưng của Lý Chân, hình dạng của cái bao rất giống cái hộp đồng mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay.
"Lý Công Tử, ta biết kiếm thuật của ngươi không tồi, nhưng còn lâu mới là đối thủ của ta, không bằng chúng ta làm giao dịch, ngươi đem hộp đồng cho ta, ta tha các ngươi một mạng."
Lý Chân đã lĩnh giáo sự thâm độc của Lam Chấn Ngọc, hắn biết coi như mình đem hộp đồng cho người này, hắn cũng tuyệt sẽ không bỏ qua bọn họ, nhất định sẽ giết người diệt khẩu.
Lý Chân lấy ra hộp đồng mạ vàng, cười nói: "Vật này xác thực rất hại người , ta nghĩ phải phá huỷ nó, mọi người đều không phiền phức."
Lam Chấn Ngọc ngửa đầu cười to, "Lý Công Tử, hộp đồng này ngươi hủy không được a!"
"Thật sao?"
Lý Chân cười lạnh một tiếng, đối với Tửu Chí nói: "Đưa cây chủy thủ cho ta!"
Tửu Chí vội vã rút ra chủy thủ đưa cho hắn, Lý Chân tiếp nhận chủy thủ hoàng kim, dùng chủy thủ nhọn nhắm ngay hộp đồng, "Ta có thể đâm vào được, đem đồ vật bên trong phá hủy."
Nói xong, hắn làm bộ muốn đâm, Lam Chấn Ngọc đã nhìn ra chủy thủ hoàng kim dị thường sắc bén, hắn hoàn toàn biến sắc, phẫn nộ quát: "Dừng tay!"
Lý Chân dừng chủy thủ lại, tựa như cười mà không phải cười mà nhìn hắn, Lam Chấn Ngọc cắn răng nghiến lợi nói: "Lý Chân, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ngươi lại biết ta tên Lý Chân!"
Lý Chân cũng nghĩ tới, hắn làm sao sẽ cảm thấy tên Lam Chấn Ngọc nhìn quen mắt, trên khế ước của Khang Tư Tư hắn từng nhìn thấy, một người khác kí tên là Lam Chấn Ninh, nên chính là huynh đệ củaLam Chấn Ngọc, lúc này, hắn bỗng nhiên đối với Tư Tư có chút lo lắng.
"Lý Chân, này đồ vật trong hộp đồng không phải ngươi có thể nắm giữ, mau đưa nó cho ta, ta tha các ngươi khỏi chết!" Lam Chấn Ngọc đã có chút sốt ruột, bốn người thiếu niên này làm sao một chút cũng không biết trời cao đất rộng là thế nào.
Lý Chân ngoài dự đoán mọi người lại nở nụ cười, "Lam Chấn Ngọc, ta là muốn cho ngươi, đáng tiếc ngươi người phía sau không đáp ứng."
Lam Chấn Ngọc vừa quay đầu lại, chỉ thấy trong ngõ hẻm vọt tới mười mấy tên võ sĩ Thổ Hỏa La, võ sĩ dẫn đầu cũng nhìn thấy hộp đồng trên tay Lý Chân, dùng đao chỉ vào Lý Chân la to, mười mấy tên võ sĩ càng là liều chết vọt tới.
Lam Chấn Ngọc hận đến cắn răng mắng to, "Bọn khốn kiếp kia!"
Hắn ra lệnh thủ hạ: "Cản bọn họ lại, giết cho ta!"
Hơn mười thủ hạ hắc y nhân vung kiếm hướng về võ sĩ Thổ Hỏa La chém giết, Lam Chấn Ngọc vừa quay đầu lại, đã thấy bốn người Lý Chân hướng về ngõ nhỏ nơi xa như mất mạng mà chạy trốn, hắn hận đến giậm chân một cái, chạy theo truy đuổi.
Thành Cao Xương là một tòa cổ thành, đã có mấy trăm năm lịch sử, dấu ấn lịch sử mấy trăm năm ở bên trong tòa thành cổ này trùng trùng điệp điệp, biểu hiện ra chính là mỗi cái kiến trúc cùng tồn tại với thời gian, khiến kiến trúc trong thành dị thường chật chội, ngõ phố rất dài, bốn phương thông suốt, phảng phất như một tòa mê cung.
Bốn người Lý Chân ở sâu trong ngõ hẻm lao nhanh, bọn họ đã di chuyển qua hai ngõ hẻm, nhưng phía trước vẫn chưa thây điểm dừng, không nhìn thấy phố lớn, Lý Chân trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu như phía trước là ngõ cụt, sự tình liền phiền phức.
"Lý Công Tử, bên này!"
Mới vừa quải một đoạn, lại nghe thấy cách đó không xa có người đang gọi bọn hắn, Lý Chân vừa quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh một cánh cửa lớn mở ra một cái khe, có người ở trong đó hướng về bọn hắn vẫy tay.
Lúc này, tiếng bước chân đuổi theo của Lam Chấn Ngọc đã từ đằng xa truyền đến, bọn họ không có thời gian, Lý Chân cắn răng một cái, vọt vào cửa lớn, ba người còn lại cũng theo hắn chạy vào, cửa lớn lập tức vô thanh vô tức đóng lại.
Lam Chấn Ngọc không có phát hiện bọn họ đã chạy vào cửa, hắn trực tiếp từ trước cửa lớn lao qua, phía trước là cái ngã ba, hắn hướng về hai bên nhìn một chút, hướng về một ngõ hẻm chạy đi.
Mở cửa cho đám Lý Chân chính là một người nam tử tuổi còn trẻ, Tửu Chí nhớ mang máng người đó, thật giống tùy tùng người áo lam kia.
Tửu Chí nói khẽ với Lý Chân nói: "Hắn chính là người của đám Lam y nhân."
Người thanh niên trẻ hơi mỉm cười nói: "Lý Công Tử không cần lo lắng, chủ nhân nhà ta không có ác ý, chỉ là muốn trợ giúp các vị."
Hắn thấy mọi người chần chờ, lại cười nói: "Ngựa của các ngươi ta đã sắp xếp cho người đi lấy về, các ngươi cứ việc tin tưởng chủ nhân nhà ta."
Lý Chân trong lòng cười gằn, vốn không quen biết, cái gì gọi là 'Cứ việc tin tưởng', có điều cũng là vì trên lưng hắn hộp đồng mà thôi, nhưng hắn hiện tại đã không có lựa chọn, chỉ có thể đánh cược lần này.
"Chủ nhân nhà ngươi ở đâu, bên trong à?"
"Xin mời Lý Công Tử đi theo ta!"
Người thanh niên trẻ mang theo bốn người Lý Chân hướng về nơi sâu xa trong phòng trạch đi tới, nhưng bọn họ lại từ cửa sau đi ra, bên ngoài chính là phố lớn, trước cửa dừng một chiếc xe ngựa.
"Xin mời lên xe ngựa!"
Lý Chân suy nghĩ một chút, liền ngồi lên xe ngựa, ba người cũng với hắn đi vào, Tửu Chí thấp giọng nói: "Lão Lý, đám người này nói khẩu âm thành Trường An."
Lý Chân gật gù, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau, ba cỗ thế lực đều tìm tới bọn họ, người Thổ Hỏa La là đám ngu xuẩn nhất, xung phong lên đầu, nhưng tử thương nặng nề.
Lam Chấn Ngọc hơi có chút tư duy, chặn đứng mất đường lui của bọn họ, nhưng chân chính có thu hoạch, vẫn là Lam y nhân người không lộ ra trước mắt người đời, hắn đến tột cùng là ai?
Xe ngựa trực tiếp ra Nam Thành, lại đi tiếp hai dặm, đi tới trước một tòa trang viên đại trạch, là một toà kiến trúc của Trung Nguyên, mái nhà cong vút, ngói đen tường trắng, trong lòng bọn họ đều dâng lên một tia thân thiết.
Xe ngựa dừng lại, người thanh niên trẻ ra thế mời bọn họ, cười nói: "Chủ nhân nhà ta đang ở trong nhà chờ đợi, mời đi theo ta!"
Bốn người cùng hắn tiến vào cửa lớn, vòng qua một thạch bích, đi vào sân, nhưng trước mặt lại nhìn thấy Ban thúc hướng về bọn họ đi tới, bốn người đều sửng sốt, "Ban thúc, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Ban thúc thấy bọn họ bình an vô sự, hài lòng đến cười to, "Ta ở trong thành Cao Xương tìm ngươi khắp nơi, bằng hữu ta nói hắn biết các ngươi ở nơi nào? Liền dẫn ta tới nơi này chờ đợi, các ngươi quả nhiên đã đến."
Bất ngờ gặp phải Ban thúc, khiến lòng cảnh giác của Lý Chân thoáng hóa giải một chút, nguyên lai Lam y nhân là bằng hữu của Ban thúc.
Ban thúc lại nói khẽ với Lý Chân nói: "Thật sự rất xin lỗi, người Túc Đặc chuẩn bị chuyển nhượng bí phương đã về Tát Mã Nhĩ Hãn, bí phương của hắn đã chuyển cho người khác, chúng ta tới chậm một bước."
Lý Chân ngẩn ra, đây không phải một chuyến tay không sao? Trở lại không tốt để bàn giao cho đại tỷ a! Có điều hắn nhanh chóng thay đổi ý nghĩ, vẫn có thể từ trong tay người khác mua được.
Hắn liền vỗ vai Ban thúc, an ủi hắn hai câu, vấn đề không lớn, vân vân…..
Lúc này, từ trong đại sảnh một nam một nữ chắp tay đi ra, nam tử ước chừng ba mươi tuổi, vóc người trung đẳng, mặt dài tai to, tướng mạo đường hoàng, có điều khuôn mặt bị mặt trời chiếu đến ngăm đen.
Phía sau hắn là một tên cô gái trẻ đi theo, xem ra cũng gần mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ quần đỏ màu thạch lựu, trên mang bộ lục bạc sam màu xanh, trước ngực lộ ra làn da thịt trắng nõn, tóc đen như mây, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Cô gái trẻ hé miệng nở nụ cười, đuôi lông mày tạo nên vẻ phong tình vạn chủng, làm bốn người nhìn đều ngây người.
Nam tử tằng hắng một cái, đi lên trước ôm quyền cười nói: "Hoan nghênh các vị đến!"
Tửu Chí nhận ra người này, vội vã nói khẽ với Lý Chân nói: " Người mà ngày hôm nay ta gặp phải ở tửu quán, chính là hắn!"
Lý Chân hướng nam tử thi lễ, cười hỏi Ban thúc: "Ban thúc, đây là bằng hữu của ngươi?"
"Là bằng hữu của ta, nhưng cũng là lão khách mời, để ta giới thiệu một chút."
Nam tử khoát tay áo một cái, "Lão Ban, vẫn để chính ta giới thiệu đi!"
Hắn đi lên trước, sâu sắc liếc mắt nhìn Lý Chân nói: "Tại hạ Trường An Vương Nguyên Bảo, đời đời kinh thương, cùng lão Ban liên hệ đã được hai mươi năm."
Hắn lại chỉ vào cô gái trẻ phía sau, "Đây là xá muội Vương Khinh Ngữ, cùng ta đến Cao Xương làm việc."
Vương Khinh Ngữ tiến lên ung dung thi lễ một cái, "Khinh Ngữ gặp Lý Công Tử!"
Lý Chân vội vàng hướng nữ tử cũng thi lễ, "Hóa ra là Vương Công Tử cùng Vương cô nương."
Mọi người hàn huyên vài câu, Vương Nguyên Bảo liền hời hợt mà đem đề tài dẫn tới chính sự, "Các ngươi đều là con cháu lương gia Đôn Hoàng, lại không cẩn thận bị cuốn vào một việc tranh đấu bên trong triều đình, đáng tiếc a!"
Tiểu Tế ở phía sau nói: "Vương đại ca, có thể hay không nói cho chúng ta, trong hộp đồng đến tột cùng là cái gì?"
"Đương nhiên có thể, có điều nơi này không phải là nơi nói chuyện, mời đi theo ta."
Hắn mang theo bốn người hướng vào phía trong nhà đi vào, muội muội Vương Khinh Ngữ theo ở phía sau, Ban thúc biết không phải là sự tình mà mình có thể biết, liền trước tiên cáo từ rồi đi ra.
Mọi người đi vào nội đường, Vương Nguyên Bảo đem hết thảy hạ nhân đều đuổi đi, mời bọn họ ngồi xuống, bên trong nội đường chỉ có sáu người bọn họ.
"Để muội muội ta nói đi! Chuyện này hắn so với ta càng hiểu rõ."
Ánh mắt bốn người hướng về Vương Khinh Ngữ nhìn tới, Vương Khinh Ngữ giơ lên cánh tay nhỏ mà trăng vuốt tóc một thoáng, lúc này mới nhợt nhạt cười nói: "Các ngươi được đồ vật, kỳ thực là Thả Xá Lợi Bộ Hàm!"
"Xá Lợi!" Tiểu Tế một tiếng thét kinh hãi.
"Tiểu ca biết không?" Vương Khinh Ngữ cười hỏi hắn nói.
Tiểu Tế mặt trướng đến đỏ chót, lắp bắp nói: "Thả Xá Lợi hẳn là Bát Bảo Bộ Hàm, Ngọc Bộ Hàm cũng rất có giá trị, bên trong Ngọc Bộ Hàm là hộp đồng, ‘hộp đồng trang ngân quách, ngân quách trang kim quan’, tận cùng bên trong chính là lưu ly bình đựng Xá Lợi, vì lẽ đó lại gọi là Kim Quan Ngân Quách Bộ Hàm."
(trang: đựng)
"Tiểu ca nếu biết Kim Quan Ngân Quách Bộ Hàm, tại sao không nghĩ tới bên trong là Xá Lợi?" Âm thanh của Vương Khinh Ngữ rất nhẹ nhàng, nàng hé miệng nở nụ cười, khóe mắt quyến rũ càng thêm nồng nặc, một đôi đôi mắt đẹp nhanh chóng liếc mắt nhìn Lý Chân.
"Bởi vì âm thanh là lễ chế của Đại Đường chúng ta, mà đối phương là tăng nhân Thổ Hỏa La, Thổ Hỏa La rất giống như Thiên Trúc, dùng anh đàn chứa đựng Xá Lợi mới đúng, vì lẽ đó. . . ."
"Vì lẽ đó tiểu ca cũng không có nghĩ tới, có thể lý giải, có điều vấn đề nằm ở ngay đây, rõ ràng là Xá Lợi Thổ Hỏa La, tại sao muốn dùng nghi lễ Đại Đường để chứa đựng? Nguyên nhân chỉ có một, viên xá lợi tử Di Lặc Phật Tổ này, nguyên vốn là Tiểu A Đà Tự chuẩn bị tiến cống cho Thần Thánh Hoàng đế Đại Đường."
"Di Lặc Phật Tổ!" Bốn người đồng thời một tiếng thét kinh hãi.
Vương Khinh Ngữ gật gù, tiếp tục nói: "Đông thổ Đại Đường Chúng ta xưng là Phật Di Lặc, nhưng trên thực tế là Di Lặc Bồ Tát, Thổ Hỏa La gọi là A Dật Đa Bồ Tát, hắn sau khi tọa hóa, được mấy chục viên Xá Lợi, phân ra cho các đại chùa chiền cất giữ, Tiểu A Đà Tự cất giấu một viên, là trấn tự chi bảo của chùa chiền.
A Hoãn Vương nhiều lần hướng về chùa chiền đưa ra yêu cầu, chính là bởi vì chùa chiền không chấp nhận, Tiểu A Đà Tự quyết định đem nó tiến cống cho thiên tử Đại Đường.
Do ba tên lão tăng đồng thời mang theo nó xuất phát, có ba cái hộp đồng, trong đó chỉ có một viên là Xá Lợi thật, hai viên khác là ảnh Xá Lợi, cũng chính là dùng ngọc châu làm hàng nhái."
Lý Chân đã hiểu rõ, Võ Tắc Thiên tự xưng Di Lặc chuyển thế, viên Di Lặc Xá Lợi này đối với nàng mà nói, ý nghĩa không phải chuyện nhỏ, chẳng trách những người khác liều mạng muốn cướp nó.
"Vương cô nương có thể nói cho ta, là người nào cướp viên Xá Lợi này?"
Vương Khinh Ngữ quay đầu liếc mắt nhìn huynh trưởng, Vương Nguyên Bảo vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi nói: "Việc hậu trường của những người này không phải chuyện nhỏ, ta khuyên Lý Công Tử tốt nhất không nên biết, để tránh khỏi dẫn họa lên người."
"Nhưng là nhiều như thế ta cũng phải biết một ít! Tỷ như Lam Chấn Ngọc."
"Lam Chấn Ngọc chỉ là cái tiểu nhân vật, nhưng hắn cũng tuyệt sẽ không nói cho công tử hắn thay ai làm việc, ta duy nhất có thể nói cho công tử một việc, chính là đám võ sĩ Thổ Hỏa La kia, bọn họ do A Hoãn Vương phái đến chặn xá tử.
Hai người các ngươi ngày trước hỏi nhà điếm Thổ Hỏa La kia nguyên bản là sản nghiệp của Tiểu A Đà Tự, ba tên lão tăng sẽ tới nơi này nghỉ ngơi thay ngựa, sau đó sẽ lên đường đi Lạc Dương, đáng tiếc người của A Hoãn Vương động tác rất nhanh, điếm chủ đã bị giết, cái thanh niên kia chính là do bọn họ phái người cải trang, chờ nắm lão tăng Xá Lợi thật tới cửa, nhưng lại bắt gặp các ngươi.
Có điều. . . . Bọn họ không nghĩ tới, Lam Chấn Ngọc cũng đồng dạng thu mua tên thanh niên kia, đồng thời lúc hắn phái người báo tin cho A Hoãn vương, cũng đem tin tức đưa cho Lam Chấn Ngọc."
Lý Chân yên lặng gật đầu, sự tình dĩ nhiên phức tạp như thế, nếu như không phải bọn họ thay thế lão tăng tới cửa, lão tăng nhất định bị sẽ A Hoãn Vương bắt được, cái này cũng là thiên ý.
"Vương huynh sao sẽ biết nhiều như vậy?" Lý Chân lại không hiểu hỏi.
Vương Nguyên Bảo cười ha ha, "Rất đơn giản, chúng ta cũng thu mua tên thanh niên kia, vì lẽ đó đồng thời cũng nhận được tin tức."
Lý Chân trong lòng thầm mắng, tên thanh niên chó má kia làm chuyên gia phản gián quả là hết sức như ý.
Vương Nguyên Bảo nhìn ra trong lòng Lý Chân có chút bất mãn, lại thành khẩn nói rằng:
"Người nhờ vả chúng ta làm việc, ta không thể nói ra thân phận của hắn, nhưng tình huống khác ta đều sẽ không giấu giếm công tử, Vương gia chúng ta cùng Tây Vực có quan hệ mậu dịch rất sâu, vì lẽ đó hắn mới tìm đến Vương gia chúng ta.
Vì viên Di Lặc Xá Lợi này, ta không tiếc tự mình dẫn người đi Thổ Hỏa La, ở ngoài thành A Hoãn, chúng ta cứu một tên lão tăng người bị thương nặng, lão tăng trước khi lâm chung liền đem việc hắn gánh vác ảnh Xá Lợi giao cho ta, còn có một vị lão tăng lại bị A Hoãn Vương bắt giữ.
Nhưng lão tăng gánh vác chân chính Xá Lợi lại đi một con đường khác lên phía bắc, lại ở ngoài thành Cao Xương bị Lam Chấn Ngọc ngăn lại, phải nhờ chúng ta ra tay giúp đỡ, lão tăng mới có thể chỉ bị thương mà chạy trốn."
Bên cạnh Vương Khinh Ngữ nói: "Gia huynh phụ trách đi Thổ Hỏa La, ta tọa trấn Cao Xương, chỉ là không nghĩ tới Xá Lợi Tử bị các ngươi nắm được, thứ cho ta nói thẳng, viên Di Lặc Xá Lợi này tuy là bảo bối hiếm có trên đời, nhưng không người nào dám mua nó, nó cũng không có giá tiền.
Đối với các ngươi mà nói, viên Xá Lợi này chỉ mang đến họa sát thân cho các ngươi, nói vậy các ngươi đã cảm nhận được, ta và gia huynh đợi các ngươi làm một quyết đoán."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...