Lý Trân và Cao Tiễn lại vội vàng chạy về phủ Tương Vương, điều này thực sự khiến hắn ngạc nhiên. Tên thị vệ kia không ngờ lại chạy trốn, lẽ nào điều hắn mới bắt đầu nghi ngờ đã trở thành sự thật. Tên thị vệ kia bị thương nhưng lại không trúng độc, thực sự có vấn đề sao? Nếu là như vậy, thì sao lại không dùng tên thị vệ này ám sát Lý Đán, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?
Đang suy nghĩ như vậy, Lý Trân mới cho rằng tên thị vệ kia không thể nào là nội ứng, nhưng bây giờ gã đã trốn thoát, tình huống lại trở nên khó bề phân biệt.
Trong phòng thị vệ của Vương phủ ở tây viện. Trong phòng của Hoắc Tri Thiện lộn xộn, Bình sự Vương Kiến Tự dẫn theo mấy tên quan viên Đại Lý Tự cẩn thận điều tra hiện trường, Tôn Lễ thở dài nói với Lý Trân:
- Chúng tôi chuẩn bị dẫn những người này về lấy khẩu cung, y nói phải về phòng lấy một số vật chứng, tôi bảo để hai người nữa cùng về với y. Võ công của y cao cường, sau khi vào nhà đã đánh hai người kia ngất xỉu, sau đó trốn đi bằng cửa sổ.
Tôn Lễ chỉ vào cái cửa bị nát, Lý Trân đi lên trước nhìn nhìn, ngoài của sổ là tiểu viện có trồng một cây đào, không có nhà cửa, bốn phía đều là tường:
- Ngoài tường là đâu?
Lý Trân nhìn tường viện hỏi.
- Ngoài tường là một ngõ nhỏ, chúng tôi đã thăm dò rồi, trên tường có dấu người leo, tên thị vệ kia chắc là đã bay qua tường.
Lúc này, Vương Kiến Tự thấp giọng hô:
- Chỗ này có bất thường.
Lý Trân vội vàng đi tới, chỉ thấy Vương Kiến Tự đang dùng một cây gậy nhỏ gõ vào vách tường:
- Lý thống lĩnh mời nghe.
Trên tường phát ra tiếng vang, bức tường này rõ ràng là rỗng, Lý Trân lập tức ra lệnh:
- Mở nó ra.
Hai gã võ sĩ Nội vệ dùng lưỡi dao sắc bén cạy vách tường ra, bên trong lộ ra một đường sáng mơ hồ. Võ sĩ Nội vệ thò tay vào thì móc ra mười hai thỏi vàng, mỗi thỏi nặng ít nhất là năm mươi lượng.
- Còn gì không?
Lý Trân âm trầm hỏi.
Võ sĩ lại thò tay vào lục lọi một lát rồi lấy ra chiếc bình sứ màu lam tinh xảo. Vương Kiến Tự nhận lấy cái bình, mở nắp ra hít hít, sắc mặt lập tức thay đổi nói với Lý Trân và Tôn Lễ:
- Đây là Hạc Đỉnh Hồng kịch độc, uống vào chỉ một tuần trà là chết chắc.
Tôn Lễ nhìn nhìn thỏi vàng, lại nhìn chiếc bình độc, y có vẻ hoang mang hỏi Lý Trân:
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Xin Đại Lý Tự phát lệnh truy nã, treo giải thưởng một ngàn quan tiền cho tên thị vệ này.
Lý Trân ra lệnh, không biết tại sao hắn chợt nhớ tới Lam Chấn Ngọc. Lẽ nào Hoắc Tri Thiện lại muốn trở thành Lam Chấn Ngọc thứ hai sao?
Tôn Lễ quay về Đại Lý Tự xử lý chuyện Hoắc Tri Thiện, Cao Tiễn và Vương Kiến Tự thì theo Lý Trân quay về công sở Nội vệ. Lý Trân mời hai người họ vào quan phòng của mình ngồi, rồi lệnh cho tiểu đồng dâng trà. Cao Tiễn uống một ngụm trà, rồi tò mò hỏi:
- Số bột màu vàng chúng ta phát hiện ra ở La Châu Đường là cái gì? Hình như Lý thống lĩnh rất quen thuộc?
Lý Trân gật đầu:
- Ta cảm thấy hình như đã nhìn thấy loại độc dược này, chúng ta không ngại thì thí nghiệm một chút.
Lý Trân mở bọc nhỏ ra, lấy một ly uống rượu, đổ nửa ly, dùng thìa bạc múc bột này bỏ vào ly cho tan chảy. Tuy là thuốc bột màu vàng nhưng sau khi pha vào rượu nó lại biến thành không màu, không vị rồi lại trở về màu sắc ban đầu.
Lý Trân lập tức ra lệnh cho thủ hạ:
- Đi bắt một con chó đến đây, cạo lông nó đi.
Không lâu sau, mấy tên võ sĩ Nội vệ dẫn một con chó lạc đến, dùng thừng bưộc chặt, cạo hết lông. Thị vệ mở miệng con chó ra, Lý Trân đổ rượu vào miệng nó, rồi lập tức ra lệnh:
- Mọi người tản ra.
Các võ sĩ đều tản ra, chỉ trong chốc lát con chó co giật mấy cái rồi trúng độc chết, cơ thể dần biến thành màu vàng. Vương Kiến Tự sợ đến mức thất thanh nói:
- Đây là Xích luyện kim.
Cao Tiễn chưa từng nhìn thấy Xích luyện kim bao giờ nhưng biết đến độc kinh án, sắc mặt đại biến. Lúc trước Lý Đán cũng vì độc kinh án mà bị phế chức hoàng tự, lẽ nào chuyện này lại gây sóng sao?
Sắc mặt của Lý Trân càng trở nên âm trầm, chỉ vào các võ sĩ nói:
- Con chó này có kịch độc, mang nó đi đốt, đừng động vào nó.
Lý Trân trở về phòng, lúc này Vương Kiến Tự lẩm bẩm:
- Thật là lạ!
- Lạ chỗ nào?
Lý Trân hỏi.
Vẻ mặt của Vương Kiến Tự hoang mang nói:
- Trong vụ án ám sát xuất hiện ba loại thuốc độc. Đầu tiên là thuốc độc bôi trên lưỡi dao, rồi lại phát hiện ra Hạc Đỉnh Hồng, rồi lại xuất hiện Xích luyện kim. Tình huống này lần đầu tiên ta thấy.
- Vấn đề chính là ở chỗ này.
Cao Tiễn tiếp lời nói:
- Nếu trong tay đối phương có Xích luyện kim thì vì sao không trực tiếp bôi nó lên lưỡi đao, nếu vậy Tương Vương kia chết chắc không cần phải nghi ngờ. Còn tên thị vệ bên cạnh kia, nếu gã bảo vệ Tương Vương vậy muốn giết tướng quốc sẽ dễ như trở bàn tay, vì sao gã không động thủ?
Lý Trân trầm tư một lúc lâu sau rồi chậm rãi nói:
- Ta đoán, có lẽ Hoắc Tri Thiện cũng không muốn giết Tương Vương cho nên mới trì hoãn không động thủ. Đối phương mới tự mỉnh ra tay. còn mục tiêu của tên thích khách thứ ba là muốn giết Hoắc Tri Thiện diệt khẩu, nhưng chỉ sát thương gã, gã đã tránh được một kiếp.
- Nếu đã như vậy, y phải chạy trốn ngay trong đêm mới đúng, tại sao phải đợi sau khi chúng ta đến mới trốn?
Cao Tiễn vẫn còn có chút khó hiểu.
Lý Trân thở dài một tiếng nói:
- Nếu gã chạy trốn ngay tối hôm qua, vậy gã sẽ là người hiềm nghi đầu tiên, cho nên phải gặp chúng ta rồi mới chạy trốn.
Lý Trân khoanh tay đi mấy bước:
- Điểm mấu chốt phá vụ án này chính là ở Hoắc Tri Thiện này, gã chắc chắn biết ai mua chuộc gã.
Cao Tiễn và Vương Kiến Tự cáo từ, trong phòng chỉ còn lại một mình Lý Trân. Hắn khoanh tay đi đi đi lại trong phòng, ánh chiều rọi vào cửa sổ nhuộm cả phòng thành màu đỏ. Lúc Võ Tắc Thiên triệu kiến hắn, chỉ cho hắn thời gian ba ngày, nhưng ba ngày sao có thể phá được vụ án này. Hắn cần ít nhất là nửa tháng mới được.
Cho dù hôm nay thu hoạch cũng khá, tìm được một kẻ nội ứng, lại tìm ra manh mối từ La Châu Đường, vụ ám sát này rất có khả năng liên quan đến Võ Thừa Tự. Cho dù là như thế nhưng Lý Trân vẫn có một sự nghi hoặc khó hiểu. Chính là câu nói kia của Cao Tiễn “Nếu trong tay đối phương có Xích luyện kim thì vì sao không trực tiếp bôi Xích luyện kim lên lưỡi đao, vậy thì Tương Vương kia chết là cái chắc”.
Đúng vậy, đối phương có Xích luyện kim thì vì sao không trực tiếp dùng nó để giết Lý Đán? Theo hắn biết, Công Tôn đại nương đến giờ vẫn chưa chế ra được thuốc giải Xích luyện kim.
Đúng lúc này, bên ngoài có âm thanh quen thuộc vọng vào:
- Nếu không cho ta vào, vậy mau đi bẩm báo, nói ta có chuyện gấp tìm huynh ấy.
Đây là tiếng của Địch Yến, Lý Trân mỉm cười, chắc chắn là nàng đã nghe được tin tức gì. Lý Trân đi ra cửa phòng, chỉ thấy Địch Yến đừng chờ sẵn ở cửa viện, đang trừng mắt nhìn mấy võ sĩ ngăn cản nàng.
Địch Yến thấy Lý Trân vội vàng tới, cười hì hì nói:
- Lý đại ca, có phải lại đi mua bán gì không?
- Không mua bán gì cả, là khổ sai, vào nhà rồi nói.
Lý Trân bảo Địch Yến vào quan phòng, Địch Yến lấy một phần lệnh truy nã trải lên bàn cười nói:
- Treo giải thưởng một ngàn quan tiền, người biết chuyện có thể báo cáo lên Đại Lý Tự hoặc Nội vệ, cho nên muội biết huynh có vụ mua bán gì rồi.
Đây là lệnh truy nã Hoắc Tri Thiện, nhân vật bên trên vẽ dữ tợn như vậy hoàn toàn không giống thật, Địch Yến hỏi:
- Tên Hoắc Tri Thiện này là ai?
- Gã là thị vệ bên cạnh Tương Vương, gặp chuyện bị trúng thương, kết quả chúng ta phát hiện gã có vấn đề, gã đã nắm cơ hội chạy thoát rồi.
- Thị vệ bên cạnh có vấn đề sao?
Vẻ mặt của Địch Yến mờ mịt:
- Nếu thị vệ bên cạnh có vấn đề, vậy tính mạng của Tương Vương có còn được hay không?
- Đây chính là vấn đề, tóm lại là khá phức tạp.
Lý Trân nhìn sắc trời rồi cười hỏi:
- Chi bằng chúng ta đi uống một ly, muội ăn cơm tối chưa?
Địch Yến lắc đầu, Lý Trân cười nói:
- Đúng lúc ta cũng chưa ăn, cùng đi chứ?
Trong một quán rượu nhỏ cách công sở Nội vệ không xa, Lý Trân chọn mấy món, gọi một bình rượu nho tốt nhất. Thời gian này, hầu như ngày nào hắn cũng ở đây dùng cơm bữa trưa, tiểu nhị và chưởng quầy đều biết hắn, nên rất nhiệt tình với hắn.
- Lý thống lĩnh, ngài nếm thử món Tiến sĩ đỏ mới này xem có phải đậm đà hơn món Tiến sĩ đỏ cũ không?
Tiểu nhị mang bình rượu nho lên nhiệt tình cười nói:
- Đây là Tiến sĩ đỏ của Vương gia, ngon hơn Tiến sĩ đỏ cũ nhiều. Nghe nói Tiến sĩ đỏ đã đổi chủ rồi, phẩm chất kém hơn nhiều, thật đáng tiếc.
- Đa tạ, để tự chúng tôi!
Lý Trân nhận lấy bình rượu nho rót cho mình và Địch Yến, Địch Yến thấp giọng nói:
- Sao lại thế này, sau khi đại tỷ huynh chuyển nhượng quán rượu, chất lượng rượu lập tức không ổn à?
- Vốn dĩ quán rượu của tỷ ấy là rượu Cao Xương của vương gia cung ứng vì giá cả tương đối cao. Chỉ dựa vào số lãi tiêu thụ ít ỏi. Ông chỉ mới cảm thấy lợi nhuận quá thấp liền thay đổi tửu phường, hàng mới giá cả chỉ bằng một nửa. Tuy lợi nhuận thu nhiều nhưng rõ ràng chất lượng rượu giảm xuống kém xa Tiến sĩ đỏ. Kết quả chưa đến một tháng, tấm biển Tiến sĩ đỏ đã bị đập vỡ. Vương gia nhân cơ hội này đổi Tiến sĩ đỏ mới, dần dần thay thế Tiến sĩ đỏ cũ vốn có, ngay cả hàng nhập trong cung cũng bị Vương gia cướp đi rồi.
- Vậy quán rượu Nhã Cư Sĩ kia phải làm sao?
Lý Trân lắc đầu:
- Nghe nói đông chủ cũng chuyển nhượng rồi, Nhã cư sĩ chỉ có đại tỷ ta mới có thể kinh doanh tiếp được. Ông ta nghĩ vấn đề quá đơn giản.
- Đại tỷ huynh hiện giờ thế nào?
Địch Yến lại hỏi.
- Tỷ ấy vẫn khỏe, còn nuôi một đứa trẻ ở sơn trang Minh Tú, chờ thêm một thời gian nữa tỷ ấy lại về nhà.
Lời phiêu lưu của Lý Trân này là chỉ sự điều tra của Lai Tuấn Thần đối với mình. Bây giờ hắn cũng không biết Lai Tuấn Thần điều tra mình đến đâu rồi, có lẽ vẫn còn đang bí mật. Lý Trân thầm cười lạnh một tiếng, hắn rất hy vọng Lai Tuấn Thần có thể tìm được bảo tàng của mình ở Tịnh Thổ Tự, để mình cũng được nếm thử mùi vị giàu sang ngang một nước.
Hai người uống mấy chén rượu, Lý Trân thấy xung quanh không có người liền kể lại tỉ mỉ tình hình hôm nay điều tra cho Địch Yến nghe. Địch Yến nghe nói Xích luyện kim lại xuất hiện, hơn nữa Thất Diệp trân châu kia chính là đồ của Võ Thừa Tự, không khỏi nhướn mày nói:
- Đây thật lạ, Xích luyện kim trong cung và Xích luyện kim của Võ Thừa Tự đều nằm trong tay sư phụ ta. Sao lại có loại thuốc độc này xuất hiện? Lẽ nào có người chạy tới Thổ Hỏa La?
Lý Trân lắc đầu nói:
- Vấn đề này ta vẫn luôn suy nghĩ, mới đầu ta nghi ngờ Võ Thừa Tự nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng. Đối phương lại không dùng Xích luyện kim giết Tương Vương, vậy nó thể hiện ý nghĩa gì? Ta lập tức nghĩ tới Võ Thừa Tự, còn cả Thất Diệp trân châu đến từ phủ Ngụy vương kia. Hai chứng cớ lớn này đều chỉ đến Võ Thừa Tự. Tới dễ dàng như vậy, thậm chí có thể giao lên Thánh thượng rồi.
Địch Yến nghe hiểu ý của Lý Trân:
- Ý huynh nói là, có người vu oan cho Võ Thừa Tự?
- Chỉ có khả năng này, cũng không loại trừ là thủ hạ của Võ Thừa Tự gây ra, chỉ là bọn họ nhất thời sơ sẩy, để lại nhược điểm.
- Vậy Xích luyện kim phải giải thích thế nào?
- Hỏi rất hay!
Lý Trân cười nói:
- Ta cũng không tin Xích luyện kim trong phủ của Võ Thừa Tự đều bị thu hết rồi, chắc chắn phải có chỗ giấu một chút.
Địch Yến gật gật đầu:
- Quan trọng là phải tìm được tên thị vệ tên là Hoắc Tri Thiện kia, sao ta lại cảm giác có một Lam Chấn Ngọc nữa đến nhỉ?
Nghĩ đến cuộc đấu trí, so dũng với Lâm Chấn Ngọc năm ngoái, trong lòng Lý Trân lại có một hoài niệm khó nói thành lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...