Trong chốc lát, Trang Văn Thái được dẫn vào. Gã vừa vào cửa liền quỳ xuống thi lễ với Võ Tam Tư:
- Ty chức tham kiến Lương Vương điện hạ.
Võ Tam Tư từng ở Dương Châu mấy năm trước, đã gặp qua Trang Văn Thái một lần. Nhưng khi đó y không để trong lòng. Lúc này nhìn ngoại hình Trang Văn Thái vừa cao vừa khôi ngô, khuôn mặt có râu rậm, tướng mạo uy vũ, không ngờ lại khúm núm quỳ lạy mình, làm cho lòng hư vinh của Võ Tam Tư cảm thấy được thỏa mãn. Y ngồi xuống cười nói:
- Trang Đô úy xin đứng lên.
- Tạ ơn điện hạ.
Trang Văn Thái đứng lên, khoanh tay mà đứng. Võ Tam Tư vừa cười nói:
- Nghe nói Trang Đô úy ở Dương Châu lập được nhiều công trạng, biểu hiện không tệ, rất đáng khen ngợi.
Một câu nói trúng tâm sự Trang Văn Thái. Gã lần này vào kinh kỳ thật cũng không phải tới tìm Võ Tam Tư. Gã ở đây phục kích Lý Huấn, sau lại tập kích doanh trại hậu cần phản quân, chặn được mấy vạn quan tiền và vô số lương thực. Gã lén tham ô một ngàn lượng hoàng kim trong đó. Vì được thăng chức, gã liền mang theo hoàng kim đi vào kinh thành, ý đồ chuẩn bị tới Binh bộ.
Không ngờ hôm nay gã nhận được tin tức, Thánh Thượng đối với việc gã để cho phản quân Lý Nguyên Gia phát triển an toàn hết sức bất mãn. Gã chẳng những không có công lao, còn có thể sẽ bị trị tội. Trang Văn Thái lập tức tâm hoảng ý loạn. Bởi vì gã là người của Võ Tam Tư, cho nên gã lập tức tới cầu Võ Tam Tư thay mình biện hộ.
Trang Văn Thái mặt mày nhăn nhó nói:
- Ty chức hôm nay nhận được tin tức, Thánh Thượng cho rằng ty chức thả cho phản quân Lý Nguyên Gia, sắp trị tội ty chức. Kỳ thật ty chức thật sự rất oan uổng.
- Ồ, còn có loại chuyện này, ngươi oan uổng như thế nào?
- Điện hạ, Lý Nguyên Gia từ Giang Nam chiêu mộ huấn luyện tử sĩ vô lại. Ty chức đương nhiên cũng có nghe thấy, nhưng đội ngũ của y là đặt ở trên đảo Dương Tử. Dương Châu đảo không thuộc về phạm vi Dương Châu quản hạt, mà là do Nhuận Châu quản hạt, là quan phủ Nhuận Châu không làm đúng chức trách, sao có thể đổ tội lên đầu ty chức.
Võ Tam Tư ha hả cười:
- Có thể quan phủ Nhuận Châu cũng sẽ nói, Lý Nguyên Gia là Quảng Lăng Vương, trú tại Dương Châu, quân đội không có quan hệ gì với bọn họ, hẳn là chuyện của Dương Châu các ngươi.
- Chính là vấn đề này. Triều đình không cho phép ta tiêu diệt bên ngoài ranh giới nhưng xảy ra vấn đề ta lại phải gánh vác. Việc này thật sự không công bằng.
Võ Tam Tư thật ra không quan tâm cái gì công bằng hay không. Y chỉ quan tâm Trang Văn Thái có thể mang đến cho y ích lợi gì. Hơn nữa Trang Văn Thái tham dự chiến đấu, bình diệt Lý Nguyên Gia. Theo lời nói của Minh tiên sinh chính là người trong cuộc, gã có lẽ biết không ít tin tức.
- Ta rất muốn trợ giúp Trang Đô úy.
Võ Tam Tư rất dối trá cười nói:
- Nhưng Trang Đô Úy phải đưa ra được lý do, vì sao không tiêu diệt quân đội của Lý Nguyên Gia.
- Ty chức mới vừa nói, đó là Nhuận Châu…
Không đợi Trang Văn Thái nói xong, Võ Tam Tư không chút hứng thú cắt đứt lời nói của gã:
- Lý do này không được. Thánh Thượng sẽ không tiếp nhận loại giải thích như vậy. Chỉ cho rằng ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm.
- Vậy cần lý do thế nào?
Trang Văn Thái chán nản hỏi.
Võ Tam Tư cười cười hướng dẫn gã:
- Ví dụ như ngươi phát hiện Lý Nguyên Gia muốn tạo phản nhưng không muốn rút dây động rừng. Vì vậy vẫn quan sát động tĩnh của y. Sau đó ngươi lấy thêm ra một ít chứng cứ. Ta nghĩ sẽ có thể giải thích với Thánh thượng.
- Chứng cớ?
Trang Văn Thái mặt mày nhăn nhó. Gã nào có chứng cớ gì. Trừ phi gã tố giác Thái Thú Lâm Thanh cấu kết cùng Lý Nguyên Gia. Lúc này, Trang Văn Thái chợt nhớ tới một vật, hai tay dâng lên đưa cho Võ Tam Tư:
- Điện hạ, cái này làm chứng cứ có được không?
Ánh mắt Võ Tam Tư bỗng dưng trừng lớn. Chỉ thấy trong tay Trang Văn Thái là một kim bài. Bên trên có khắc ba chữ nhỏ: Hưng Đường Hội, Võ Tam Tư cuống quít tiếp nhận kim bài. Y lật đến mặt sau, dưới góc phải có khắc tên của Lý Nguyên Gia. Thanh âm y có chút run rẩy, kêu lên:
- Minh tiên sinh, tiên sinh…
Minh tiên sinh đang núp ở bên trong phòng nghe Trang Văn Thái báo cáo. Y cũng không nhìn thấy kim bài. Không đợi Võ Tam Tư gọi lần nữa, y cũng vội vàng đi ra, tiếp nhận kim bài trong tay Võ Tam Tư. Y lặp lại mấy lần, lẩm bẩm nói:
- Chính là nó, chính là nó.
Minh tiên sinh lập tức hỏi:
- Xin hỏi Trang Đô úy, kim bài này là từ đâu đến?
Trang Văn Thái không nghĩ tới trong phòng còn cất giấu một người. Gã sợ nhảy dựng lên, lắp bắp nói:
- Là ty chức giết chết Lý Huấn, tìm được trên người hắn.
Kim bài của Lý Nguyên Gia Hưng Đường Hội không ngờ lại nằm trên người Lý Huấn. Điều này thực làm cho người ta không tưởng tượng được. Minh tiên sinh lại hỏi:
- Ngoại trừ kim bài này, ngươi còn chiếm được cái gì nữa không? Ví dụ như một quyển sổ có rất nhiều tên hay là thư tín lui tới của Lý Nguyên Gia?
Trang Văn Thái không biết ý nghĩa thật sự, gã lắc lắc đầu:
- Lý Huấn không có hành lý, trong túi hắn chỉ có một chứng minh hộ tịch giả Dương Châu. Còn có một số trang sức và mấy khối vàng. Trên người chỉ có kim bài này, không nhìn thấy danh sách gì.
- Vậy trong doanh trại hậu cần có công văn linh tinh không?
Minh tiên sinh tiếp tục hỏi.
- Cái này…thật ra có không ít. Nhưng trong lúc hỗn loạn, có thể bị binh sĩ đốt rụi rồi.
Trang Văn Thái khiếp đảm trả lời. Gã cảm thấy bản thân có thể gây ra tai họa gì đó.
Sắc mặt Minh tiên sinh lộ ra vẻ thất vọng, nói với Võ Tam Tư:
- Vương gia, Trang tướng quân tốt nhất cần ở lại trong vương phủ, bảo vệ thích đáng.
Võ Tam Tư gật gật đầu, lập tức ra lệnh:
- Người đâu.
Trang Văn Thái hoảng sợ, bảo vệ mình? Đây không phải là giam lỏng mình sao? Gã vội vàng hỏi:
- Điện hạ, đây là nguyên nhân gì?
- Bởi vì kim bài này.
Võ Tam Tư giơ kim bài lên nói:
- Kim bài này là việc quan trọng, nếu tin tức bị tiết lộ, ngươi tất nhiên sẽ bị người khác làm hại. Bảo vệ ngươi vì muốn tốt cho ngươi.
Y lập tức nói với vài tên thị vệ:
- Đưa Trang Đô úy đi xuống nghỉ ngơi, cho hạ nhân hầu hạ thật tốt.
Trang Văn Thái bất đắc dĩ đành phải theo vài tên thị vệ đi xuống. Đợi tất cả mọi người lui ra, Võ Tam Tư lại nhặt kim bài lên nhìn kỹ. Kỳ thật y cũng không biết rằng kim bài này có tác dụng gì. Y không khỏi cười một tiếng, hỏi Minh tiên sinh:
- Tiên sinh cảm thấy kim bài này có công dụng gì sao?
Minh tiên sinh cười giải thích:
- Kim bài này vô cùng quan trọng. Nó chứng minh Lý Nguyên Gia là thành viên trung tâm của Hưng Đường Hội. Như vậy Lý Nguyên Gia tạo phản cũng không phải là việc một mình y mà do Hưng Đường Hội bày mưu. Sự việc Lý Nguyên Gia mưu phản nên sửa thành sự việc Hưng Đường Hội mưu phản. Vương gia hiểu được ý tứ của ta không?
Võ Tam Tư bừng tỉnh đại ngộ, y lập tức nói:
- Ta đây phải đi bẩm báo với Thánh Thượng.
- Không thể.
Minh tiên sinh vội vàng ngăn y lại:
- Chuyện này Vương gia nhất định không được đếm xỉa đến, xin nghe đề nghị của ta, đem kim bài này đưa cho Lai Tuấn Thần. Trang Văn Thái cũng chuyển giao cho gã.
Võ Tam Tư vô cùng không tình nguyện, y lạnh lùng nói:
- Giữa ta cùng Lai Tuấn Thần còn có chút nợ cũ chưa tính. Cùng gã giải hòa, mặt mũi của ta để đi đâu?
- Vương gia, nợ có thể để tương lai từ từ tính. Nhưng lật đổ Hưng Đường Hội ta càng có lợi thế. Nhất là Vương gia, thật sự là có lợi lớn.
Võ Tam Tư bị Minh tiên sinh thuyết phục, y do dự một chút lại thở dài nói:
- Nhưng để ta đến nhà tìm Lai Tuấn Thần, chỉ sợ ta cất mặt không nổi.
Minh tiên sinh khẽ mỉm cười:
- Ta có thể thay Vương gia ra mặt thuyết phục Lai Tuấn Thần
Lai Tuấn Thần từ sau khi nhận mật chỉ của Thánh Thượng, đã năm ngày trôi qua. Năm ngày rồi gã không thu hoạch được gì. Tuy rằng gã đã phái đắc lực đi Dương Châu, nhưng người phái đi cũng không có tin tức gì truyền về. Điều này làm cho trong lòng Lai Tuấn Thần nôn nóng bất an.
Dựa theo dặn dò của Thánh Thượng, gã nhất định phải tìm được danh sách minh ước, thư và kim bài. Nhưng ba thứ đồ vật trên nên đi nơi nào tìm kiếm, gã tạm thời không có chút nào rõ ràng.
Mặc dù gã cũng hoài nghi Lý Trân lấy được ba đồ vật này. Nhưng có một loại khả năng là Lý Trân quả thật không có nói sai. Ba đồ vật này cũng không ở trong phủ Lý Nguyên Gia, mà là bị Lý Nguyên Gia giấu ở nơi khác.
Gã tình nguyện để tâm theo hướng này. Ít nhất gã còn có một ít hy vọng. Quan trọng hơn là, Thánh Thượng không cho gã rút dây động rừng. Gã cũng chỉ có thể tạm thời không đi gây sự với Lý Trân.
Lúc này, trong lòng Lai Tuấn Thần âm thầm hối hận. Gã không nên sớm như vậy xử tử Tô, bởi vì Tô chính là thành viên Hưng Đường Hội, nói không chừng hắn biết một chút bí mật của Lý Nguyên Gia.
Đêm xuống, trong thư phòng, Lai Tuấn Thần tâm phiền ý loạn đi qua đi lại, đau khổ suy tư về manh mối bị gã bỏ qua. Lúc này, quản gia ở cửa bẩm báo nói:
- Lão gia, có người tới bái phỏng, y nói lão gia nhất định sẽ gặp y.
- Là ai?
Lai Tuấn Thần chau mày, thuận tay tiến lên nhận lấy bái thiếp, tùy ý liếc qua. Trong lòng của gã lập tức ngẩn ra, trên đó viết Thiệu Minh bái kiến, Thiệu Minh là ai?
Quản gia lại nói:
- Y nói là phụ tá của Lương Vương, Minh tiên sinh.
- Khốn khiếp, sao lại không nói sớm.
Lai Tuấn Thần hung hăng mắng một câu. Đẩy quản gia ra, chạy gấp ra cửa chính. Gã đương nhiên biết Minh tiên sinh là ai. Đây chính là quân sư của Võ Tam Tư. Y tìm đến mình có nghĩa là Võ Tam Tư muốn tìm mình.
Lai Tuấn Thần dĩ nhiên muốn có được sự trợ giúp của Võ Tam Tư. Tiêu diệt Hưng Đường Hội, Võ Tam Tư chính là người được ích lợi lớn nhất. Dựa vào cái gì chính mình khổ cực, Võ Tam Tư cuối cùng lại đến hưởng thụ. Hơn nữa Lai Tuấn Thần cũng biết, một khi Lý thị hoàng tộc kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, tuyệt sẽ không bỏ qua cho Lai Tuấn Thần gã. Chỉ có Võ Tam Tư đăng cơ, gã mới có một cơ hội.
Cũng chính là căn cứ vào suy xét như vậy, Lai Tuấn Thần mới không để ý Võ Tam Tư đã từng buộc tội gã. Ngược lại, nếu Võ Tam Tư hồi tâm chuyển ý, gã liền cảm ơn trời đất rồi.
Lai Tuấn Thần chạy vội tới cửa chính, chỉ thấy ở cửa lớn một chiếc xe ngựa. Thấy gã đi đến, cửa xe mở, một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé từ bên trong đi ra. Lai Tuấn Thần từng gặp qua Minh tiên sinh ở nơi ở của Võ Thừa Tự, ấn tượng sâu sắc với dáng người thấp bé của y.
Lai Tuấn Thần vội vàng tiến lên thi lễ:
- Hoan nghênh Minh tiên sinh tới chơi.
Minh tiên sinh dáng người tựa như một đứa hài đồng tám tuổi, vừa gầy lại vừa nhỏ. So với dáng người bậc trung như Lai Tuấn Thần còn thấp hơn một cái đầu. Năm đó cũng là bởi vì thân thể y xấu xí, tuy rằng thi đậu khoa cử, cũng không được bộ Lại trọng dụng, không thể không đi làm phụ tá cho người khác. Có điều y cùng là quân sư của Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư, không người nào dám khinh thị y.
Minh tiên sinh cười tủm tỉm đáp lễ nói:
- Có chuyện cần tìm Lại trung thừa, quấy rầy rồi.
- Đâu có, đâu có, tiên sinh có thể tới là vinh dự cho kẻ hèn này, tiên sinh mời.
Minh tiên sinh gật gật đầu:
- Lai trung thừa mời!
Hai người tới ngoại thư phòng, Lai Tuấn Thần ra lệnh cho thị nữ dâng trà. Minh tiên sinh uống ngụm trà cười nói:
- Ta lần này chịu sự nhờ vả của Vương gia đến, chủ yếu có hai chuyện. Một là Vương gia muốn tỏ ý xin lỗi Trung thừa, lần trước ông ấy buộc tội Lai trung thừa chỉ là tình cảm nhất thời, cũng bởi vì việc của Vạn Quốc Tuấn. Tuy nhiên Vương gia tỉnh táo lại, cũng hiểu được không cần phải vì một Vạn Quốc Tuấn nhỏ bé mà đối lập với Lai trung thừa. Hơn nữa ông ấy cảm thấy việc này rất kì quái.
Minh tiên sinh rất biết cách ăn nói. Đem việc buộc tội miêu tả sơ lược làm cho nhẹ đi, lại cho Lai Tuấn Thần một bậc thang. Vạn Quốc Tuấn nói không chừng có cử chỉ không thích đáng mới bị Lai Tuấn Thần giết chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...