Chưởng quầy vừa mới dẫn hai người đi tới hậu viện, vừa lúc gặp được một võ sĩ Nội Vệ, tên là Chung Như Ý, Chung Như Ý vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lý Trân, lập tức hoảng sợ, vội vàng quì một gối ôm quyền thi lễ:
- Ty chức tham kiến Thống lĩnh.
Lý Trân trừng mắt nhìn y:
- Ngươi kêu ta cái gì?
Chung Như Ý lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có chưởng quầy, y đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng đứng lên nói:
- Hóa ra là Đông chủ đến đây, Lã Quản sự ở bên này, mời đi theo ta.
Lý Trân cười, nói với chưởng quầy:
- Đây là tiếng địa phương bên kia của chúng ta, Thống lĩnh chính là chỉ Đại Đông chủ, đa tạ chưởng quỹ rồi.
Hắn và Địch Yến đi theo Chung Như Ý vào hậu viện, chưởng quầy vừa rồi nghe được rất rõ ràng, người thanh niên này là Thống lĩnh, còn nói Thống lĩnh chính là chỉ Đại Đông chủ, ông ta trước giờ chưa từng nghe nói tiếng địa phương nào lại gọi Đại Đông chủ là Thống lĩnh, chưởng quầy không hiểu gãi đầu, rồi xoay người đi.
Lã Tấn đã mời Lý Trân vào phòng, Lý Trân đánh giá phòng một chút cười hỏi:
- Ở nhà trọ này có nhiều nhất bảy tám người, những huynh đệ khác thì sao?
- Hồi bẩm Thống lĩnh, huynh đệ khác đều ở ngoài thành, do cùng ở tại nhà trọ rất khiến người ta chú ý, trên thực tế, chúng ta định thuê một tòa nhà nữa, để tất cả huynh đệ đều chuyển đến, trước mắt đã tìm được quán trọ thích hợp, đang cùng chủ cho thuê nhà trao đổi.
Lý Trân gật gật đầu:
- Chuyện này phải giải quyết nhanh một chút.
Lý Trân chuyển đề tài, lại hỏi:
- Ta muốn biết thái độ của quan phủ Dương Châu, rốt cuộc có bao nhiêu người ủng hộ Lý Nguyên Gia?
Lã Tấn cười khổ nói:
- Vấn đề này thực khó mà nói, phỏng chừng chỉ có mỗi quan viên tự mình biết rõ, ngay cả người nhà của bọn họ cũng chưa hẳn biết được, căn cứ theo ta biết được, Dương Châu các quan viên từ Thái Thú cho tới Huyện lệnh, đối với việc Lý Nguyên Gia mộ binh giữ kín như bưng, không hề đề cập tới, dường như giống nhau, đều cho là không có chuyện này, nhưng ta tin tưởng, trong lòng bọn họ ai ai cũng hiểu rõ.
- Quân đội của Lý Nguyên Gia, đến nay chưa tra được tung tích bọn họ sao?
Lã Tấn lắc đầu:
- Ty chức đã hỏi rất nhiều người, tung tích quân đội của Lý Nguyên Gia trước mắt vẫn là một điều bí ẩn, dường như căn bản không tồn tại, nhưng rất nhiều người quả thật lại tận mắt thấy bọn họ, ty chức hổ thẹn.
Lý Trân cười cười nói:
- Bây giờ đối với ta, chuyện trọng yếu nhất cũng không phải tra tung tích quân đội Lý Nguyên Gia, mà là muốn ngủ một giấc thật ngon, tối hôm qua một đêm chưa ngủ, đã sớm không chịu nổi rồi.
- Ty chức đi an bài việc này.
- Không cần, Địch cô nương đã tìm chưởng quầy đặt phòng rồi, phỏng chừng đã có, ta đi ngủ trước.
Lý Trân cười xoay người mà đi, đi tới cửa lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại hỏi:
- Chúng ta ở huyện Giang Dương bên kia có huynh đệ không?
- Ty chức đã an bài mấy huynh đệ đi huyện Giang Dương hỏi thăm tình báo.
Lý Trân bước nhanh rời đi, Lã Tấn cũng lập tức rời nhà trọ, y phải tận lực chứng thực tình hình tòa nhà, để các huynh đệ tạm trú ngoài thành cùng vào ở.
Vào đêm, Địch Yến cùng Lý Trân đến trước phủ đệ hiện tại của Trưởng sử Triệu Văn Sơ, phủ đệ của Triệu Văn Sơ cách quan nha không xa, cách nhau chỉ có hơn hai trăm bước, là một phủ đệ ước chừng mười mẫu đất.
- Lão Lý, huynh nói Triệu Trưởng sử này có thể lấy cớ sinh bệnh linh tinh, không tiếp chúng ta hay không?
Địch Yến thấp giọng hỏi.
- Rất có thể, y đã biết nàng là đến hỏi thăm quân đội của Lý Nguyên Gia, loại chuyện này khó có thể mở miệng. Sự tình tốt nhất là trốn tránh.
- Nếu y thật không đồng ý gặp chúng ta thì phải làm sao bây giờ?
Lý Trân ánh mắt dừng lại ước tính độ cao của tường viện, khẽ cười nói:
- Dùng biện pháp cũ.
Lúc này, quản gia mặt mày nhăn nhó mà từ trong cửa lớn đi ra, tiến lên khom người thi lễ nói:
- Hai vị, thật xin lỗi, lão gia nhà ta bị mắc phong hàn, thân thể không khoẻ, không thể gặp khách, mời hôm nào lại đến đi.
Lý Trân và Địch Yến liếc nhau, quả nhiên không ngoài dự tính của bọn họ. Địch Yến lập tức cười nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta đây sẽ không quấy rầy nữa, xin chuyển lời đến Triệu Trưởng sử, ta hôm nào lại tới bái kiến.
Địch Yến kéo Lý Trân một chút, hai người xoay người đi đến phố lớn. Khi thấy bóng dáng bọn họ biến mất, quản gia mới lắc đầu, thở dài, vội vàng hồi phủ.
Ngay lúc quản gia vừa mới trở vào, Địch Yến lại lôi kéo Lý Trân xuất hiện ở góc rẽ ngay gần tường bao, bọn họ đánh giá một chút tường bao, Địch Yến nhẹ nhàng vừa tung người, nhẹ nhàng khéo léo nhảy lên đầu tường, Lý Trân không kìm nổi hô lên một tiếng:
- Hảo thân thủ.
- Ai giống huynh, đần như vậy.
Địch Yến cười đắc ý, nàng nằm ở đầu tường quan sát bốn phía một chút, lại nhảy xuống, thấp giọng nói với Lý Trân:
- Trèo tường về phía hậu viện.
Hai người từ tường vây chạy về hướng hậu viện.
Bên trong nhà, Triệu Văn Sơ ngồi ở trên giường vẻ mặt nhàn nhã uống trà, quản gia vội vàng đi tới bẩm báo:
- Lão gia, bọn họ đã đi rồi, nói ngày khác lại tới bái kiến.
- Ngươi xác nhận bọn họ đã đi rồi sao?
- Tiểu nhân thấy tận mắt bọn họ đi xa.
Triệu Văn Sơ nhẹ nhàng khẽ khàng thở ra, cuối cùng cũng đi rồi, tuy nhiên cái người nam tử trẻ tuổi kia là ai? Trong lòng của y nhiều ít có một chút nghi hoặc.
Lúc này, thê tử của Triệu Văn Sơ là Tưởng thị ở một bên thấp giọng nói:
- Lão gia, dù sao cũng là nữ nhi của Địch tướng quốc, làm như vậy không tốt lắm đâu, về sau cùng Địch tướng quốc gặp mặt nói như thế nào đây.
- Đàn bà biết cái gì?
Triệu Văn Sơ trách cứ thê tử một câu:
- Ông ấy hiện tại đã không phải tướng quốc nữa rồi, ông ấy ủng hộ Tương Vương, Thánh Thượng sao có thể cho phép ông ấy, hơn nữa ông ấy đã tuổi già, còn có thể có thể phục chức sao? Lại nói nàng ta tới tìm ta là hỏi việc quân đội Lý Nguyên Gia, muốn ta trả lời nàng ta thế nào, loại lời này có thể tùy tiện nói ra sao?
Tưởng thị trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, trượng phu cũng quá tư lợi một chút, nhưng nàng trời sinh tính yếu đuối, không dám khuyên bảo trượng phu quá nhiều, nàng lại thật cẩn thận hỏi:
- Ta cũng nghe nói thế cục không ổn, phu quân, có cần ta mang đứa nhỏ về với ông bà tránh một thời gian hay không?
Triệu Văn Sơ trầm tư không nói, y cũng không quyết chủ ý, Dương Châu rốt cuộc có thể sẽ bùng nổ binh đao hay không? Y bỗng nhiên một trận tâm phiền ý loạn, mất hứng trách mắng:
- Ta đã đủ phiền, nàng cũng đừng làm ta loạn thêm nữa.
Đúng lúc này, nhà dưới truyền đến một tiếng cười khẽ:
- Triệu thúc phụ hình như tâm tình không tốt nhỉ.
Chỉ thấy Địch Yến và một nam tử tuổi còn trẻ xuất hiện ở trên bậc thang, Triệu Văn Sơ cả kinh, đứng phắt lên, chỉ vào Địch Yến lắp bắp nói:
- Ngươi… Ngươi vào bằng cách nào?
Địch Yến từ từ đi tới, thi lễ với Tưởng thị cũng đang kinh ngạc không hiểu, cười nói:
- A thẩm, đã lâu không gặp.
- Ngươi còn dám trèo tường vào, ngươi... ngươi...
Triệu Văn Sơ tức giận đến cả người phát run, y đời này là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, chính mình rõ ràng đã cự tuyệt không chào đón, không ngờ trèo tường vào được, cái đó và đạo tặc có gì khác nhau?
Nghĩ đến đạo tặc, trong lòng Triệu Văn Sơ bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không ổn, y lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn thoáng qua Địch Yến và nam tử phía sau nàng:
- Các ngươi muốn làm cái gì?
- Thế thúc thoạt nhìn không giống bộ dạng sinh bệnh nhỉ.
Địch Yến vẫn như cũ cười hì hì nói:
- Nếu không có sinh bệnh, vì sao không mời cháu vào nhà? Muốn cháu không mời mà tới.
Triệu Văn Sơ lúc này cũng không thèm để ý Địch Yến rồi, sự chú ý của y tập trung vào trên người Lý Trân, chỉ thấy hắn thân hình cao lớn, hông đeo trường kiếm, ánh mắt sắc bén, dường như nhìn thấu nội tâm của y. Triệu Văn Sơ vốn nghĩ Lý Trân là bảo tiêu, nhưng thoạt nhìn không hề giống.
Trong lòng y bắt đầu có chút thấp thỏm không yên, quay đầu nói với thê tử:
- Nàng về phòng trước đi, ta đến cùng bọn họ nói chuyện.
Tưởng thị hơi sợ hãi nhìn trượng phu, xoay người vội vàng đi rồi. Trong nội đường chỉ còn lại một mình Triệu Văn Sơ, Địch Yến lúc này mới chậm rãi đi đến, Lý Trân cũng ở sau lưng nàng, Địch Yến cười nói:
- Đã đến rồi thì ngồi xuống, thế thúc vì sao không mời ta ngồi?
Triệu Văn Sơ hung hăng trừng mắt nhìn nàng, ngồi xuống lạnh lùng nói:
- Ngươi nếu có thể trèo tường đi vào, chẳng lẽ còn cần ta mời ngươi ngồi xuống sao?
Địch Yến vui vẻ ngồi xuống, cười nói:
- Thế thúc không nên tức giận, ta đúng là bất đắc dĩ, cam đoan lần sau sẽ không leo tường nữa.
Triệu Văn Sơ ánh mắt lại liếc qua Lý Trân, chần chờ hỏi:
- Vị này chính là ——
Lý Trân lại không có ngồi xuống, mà là khoá kiếm đứng ở phía sau Địch Yến, tựa như bảo tiêu, bọn họ trước đó đã thảo luận, không đến mức bất đắc dĩ, tạm thời sẽ không tiết lộ thân phận thật của Lý Trân.
Địch Yến cười nói:
- Đây là sư huynh của ta, chính là huynh đệ của hắn gia nhập quân đội của Lý Nguyên Gia, chúng ta tới Dương Châu chính là muốn tìm được hắn.
- Ngươi không cần nói lại việc quân đội cái gì, ta nói qua cho ngươi, ta không biết, thật sự không biết.
Triệu Văn Sơ nói xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, vừa liếc nhìn Lý Trân, Công Tôn đại nương thu nhận đều là nữ đệ tử, Địch Yến nào có sư huynh nào, rõ ràng là nói bậy.
- A Yến, hắn rốt cuộc là ai?
Lúc này, Lý Trân lạnh lùng nói:
- Triệu Trưởng sử không cần phải để ý ta là ai, chúng ta tới Dương Châu chính là vì Lý Nguyên Gia mà đến, hy vọng Triệu Trưởng sử có thể nói cho chúng ta biết lời nói thật.
- Khốn khiếp.
Triệu Văn Sơ sắc mặt sầm xuống, nhưng y là Tứ phẩm Trưởng sử, một tên mao đầu tiểu tử không ngờ lại dám uy hiếp y, y có chút tức giận, hung hăng trừng mắt Lý Trân nói:
- Ngươi đã không chịu nói thật cho ta biết, dựa vào cái gì ta phải nói thật cho các ngươi biết?
- Được rồi, nếu ông đã nhất định muốn biết.
Lý Trân lấy ra kim bài Nội vệ, binh một tiếng đem kim bài ném ở trên bàn:
- Cho ngươi xem.
Triệu Văn Sơ lần đầu nhìn đã nhận ra trên kim bài Nội vệ đánh dấu con ưng hai đầu, nhìn lần hai vẫn là kim bài, y bị dọa đến sắc mặt đại biến, đứng lên lui ra phía sau hai bước, ngón tay run rẩy chỉ Lý Trân:
- Ngươi là —— ngươi là ——
- Ta là Thống lĩnh Nội Vệ Lý Trân, Triệu Trưởng sử nghe nói qua sao?
Việc Lý Trân lật đổ Tiết Hoài Nghĩa sớm đã truyền khắp thiên hạ, Triệu Văn Sơ sao lại không biết, sắc mặt y trở nên trắng bệch, Nội vệ không ngờ tìm tới y rồi, chẳng lẽ là Thánh Thượng đối với y sinh lòng hoài nghi sao?
Hai chân y bắt đầu run lên, Lý Trân nhìn ra trong lòng của y có sự khiếp đảm, thản nhiên cười nói:
- Triệu Trưởng sử không cần sợ hãi, ta cùng A Yến là bạn tốt, tìm Triệu Trưởng sử bởi vì A Yến và ông có quen biết, không có ý khác.
Triệu Văn Sơ thoáng định tâm, Nội Vệ giống như Ngự Sử Đài, đều thuộc Hoàng đế trực quản. Nội Vệ lại nhờ chấp hành nhiệm vụ bí mật của thiên tử mà nổi tiếng, cho nên y nghe được Thống lĩnh Nội Vệ tìm y, y không khỏi trong lòng run sợ một trận, hiện tại chỉ là bởi vì Địch Yến, khiến cho y nhẹ nhàng thở ra, lại từ từ ngồi xuống.
Nhưng Lý Trân chỉ có thoáng trấn an y một chút, lại sẽ không bỏ qua cho y, Lý Trân thấy y ngồi xuống, lại thản nhiên nói:
- Nhưng ta phải viết báo cáo cho Thánh Thượng, trên báo cáo sẽ nhắc tới Triệu Trưởng sử, Triệu Trưởng sử hy vọng ta viết như thế nào, chuyện này lại nắm giữ ở trong tay của ông đó.
Triệu Văn Sơ kinh ngạc nhìn kim bài Nội vệ trên bàn, trong lòng loạn hết cả, y đương nhiên hiểu được ý tứ những lời này của Lý Trân, trước mắt đối với y là một lời khiêu chiến, đồng thời cũng là một cơ hội.
Triệu Văn Sơ trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng y thật dài thở dài nói:
- Không dám dối gạt Lý Thống lĩnh, tình hình của Lý Nguyên Gia ta quả thật biết không nhiều, y đã tới tìm ta, hy vọng ta có thể đi theo y cùng khởi sự, nhưng ta không có đáp ứng, đương nhiên cũng không có cự tuyệt, chỉ mập mờ, ta không muốn tỏ thái độ, những quan viên khác cũng giống như vậy, trong lòng mọi người đều rất sợ hãi.
- Vậy ông biết gì thì nói cho ta biết.
Triệu Văn Sơ tự hiểu rõ chính mình không cách nào lảng tránh nữa, chỉ đành thẳng thắn nói:
- Ta biết rằng một tháng trước, quân đội của Lý Nguyên Gia trú đóng ở trên đảo Dương Tử trong Trường Giang, có chừng ba bốn ngàn người, đều là chiêu mộ gần đây một hai năm, dã tâm của Lý Nguyên Gia rất lớn, y không phải đơn giản giữ gìn Hưng Đường Hội như vậy, y thật ra là muốn lật đổ Thánh Thượng, tự mình làm hoàng đế.
- Triệu Trưởng sử làm sao biết?
Triệu Văn Sơ cười lạnh một tiếng:
- Năm trước mùa thu khi đào đường sông, có dân phu từ Thục Cương trong Tây hồ đào ra một khối bia ngọc thạch trắng, trên có một hàng chữ "Vâng mệnh với Trời, Nguyên Gia làm Vương". Chúng ta đều sợ hãi, suốt đêm đem tấm bia đá này ném xuống Tây Hồ, phong tỏa tin tức, không dám báo cáo triều đình, chúng ta tất cả mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Lý Nguyên Gia chính mình lại như mọi sự đều không có phát sinh.
- Tấm bia đá kia bây giờ còn đang trong Tây Hồ sao?
Lý Trân cảm thấy hứng thú hỏi han.
- Hẳn là vẫn còn.
- Các quan viên Dương Châu khác có bao nhiêu đã quy phục Lý Nguyên Gia?
- Chuyện này ta không biết.
Ánh mắt Triệu Văn Sơ lóe ra tia không chắc chắn, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói:
- Mọi người đối với chuyện này đều giữ kín như bưng, ai cũng không dám đề cập.
Lý Trân nhìn thoáng qua Địch Yến, cười nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta cáo từ trước, đêm nay quấy rầy Triệu Trưởng sử rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...