Vào màn đêm, những trận mưa phùn mịt mù rơi xuống thành đô, những hạt mưa giống như những mũi châm từ trên trời rơi xuống, rời xuống mặt rồi rơi xuống tay khiến màn đêm của Trọng Xuân trở nên mát lạnh hơn, trên một bức tường bao của một tòa nhà lớn cách cửa lớn của Ngự Sử Đài không xa, Võ Phù Dung dẫn theo hơn sáu chục võ sĩ Nội vệ kiên nhẫn đợi mở cửa sau.
Bỗng nhiên Trương Hằng nhận được tin Dương Bái đã nhận tội rồi, buổi chiều Vạn Quốc Tuấn đã đi trước một bước, Võ Phù Dung lập tức đoán được chắc chắn Lai Tuấn Thần chuẩn bị áp giải Dương Bái về kinh, rất nhanh Trương Hằng lại lệnh cho tâm phúc truyền tin tức tới, đêm nay hậu môn sẽ có động tĩnh.
Võ Phù Dung nhận được lệnh của Thái Bình công chúa phải cướp Dương Bái, không cho Dương Bái hồi kinh. Võ Phù Dung cũng là người của Võ gia, vốn dĩ nàng rất muốn Hưng Đường Hội sẽ bị trừ khử hoàn toàn, khiến Võ gia có thể hoàn toàn thay thế được Lý thị, giữ vững cơ nghiệp ở Đại Đường, nhưng hiện tại nàng đang phải dựa vào Thái Bình công chúa, được Thái Bình công chúa trọng dụng, nàng không dám cũng không thể cãi mệnh lệnh của Thái Bình công chúa.
- Thống lĩnh, có động tĩnh rồi.
Một võ sĩ khẽ nói.
Tinh thần của Võ Phù Dung bỗng dâng cao, hoàn toàn để tâm nhìn vào hậu môn, chỉ một lát sau hậu môn cũng đã mở, hơn chục tên kỵ sĩ hộ giá một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua, tứ phía của xe ngựa được phủ một tấm vãi đen, có hai con ngựa phụ trách kéo, Võ Phù Dung thoáng nhìn đã nhận ra, đây chính là xe trở tù nhân, Dương Bái nhất định đang ngồi trong đó.
- Tiến lên.
Võ Phù Dung hô một tiếng lớn, hơn sáu chục võ sĩ nhanh chóng từ trên tường nhảy xuống xông thẳng vào chiếc xe ngựa kia, đột nhiên có phục binh tới chém giết khiến hơn chục tên kỵ sĩ đều hoảng loạn, lúc này bọn chúng ra rời khỏi hậu môn của phủ đệ, nếu muốn quay lại thì cũng không còn kịp nữa rồi, hơn chục tên kỵ sĩ không dám ham chiến, thúc ngựa chạy trong màn đêm, chỉ trong giây lát, hơn chục người như mất hình bỏ lại chiếc xe ngựa lại.
Đoạt được mục đích quá dễ dàng khiến trong lòng Võ Phù Dung có một dự cảm không tốt, nàng xông lên phía trước rút kiếm chém vào tấm vải che trên xe ngựa, một tấm vải che bị chém đứt chỉ thấy bên trong không có một bóng người, làm gì có Dương Bái ở đó cơ chứ.
Võ Phù Dung trợn tròn mắt há hốc miệng, nàng biết rằng mình đã mắc bẫy rồi.
Cũng trong giây phúc Võ Phù Dung xông vào chém tấm vải che thì có một chiếc xe ngựa khác đã rời khỏi thành đô, dưới sự hộ vệ của hơn chục tên võ sĩ mặc áo đen chạy theo hướng bắc mà đi, chiếc xe này không phải là xe áp giải tù nhân mà chỉ là một xe ngựa bình thường, Dương Bái phải đeo gông cùm nặng nhọc không thể an nhiên mà nằm trong xe được, hắn cũng đã quá tuyệt vọng biết rằng lần này về kinh thì hắn chắc chắn phải chết rồi.
Bên cạnh chiếc xe ngựa, Lai Tuấn Thần mặc một bộ áo đen của một võ sĩ, cùng hòa mình vào đám hơn chục tên võ sĩ áo đen kia, rất khó để nhận ra y, trên khuôn mặt y tỏ vẻ rất đắc ý, đêm nay đã cho Võ Phù Dung một vở kịch ê trề, y nghĩ tới biểu cảm của Võ Phù Dung khi vén tấm vải che lên thì không nhịn được cười toáng lên.
Võ Phù Dung có nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng, trong Ngự Sử Đài có một con đường hầm thông với đại môn qua một nhà dân đối diện, ngôi nhà dân kia cũng là tài sản của thành đô Ngự Sử Đài, buổi chiều bọn chúng đã đưa Dương Bái chuyển qua đó, trời bắt đầu tờ mờ tối, bọn họ liền từ phía sau nhà dân kia mà xuất phát.
Nhưng cho dù Võ Phù Dung bị mắc lừa nhưng Lai Tuấn Thần cũng có chút lo lắng, y lo rằng không chỉ có đám Võ Phù Dung là muốn ngăn cản Dương Bái, có thể là Lý Trân nữa, đến hôm nay hắn vẫn không lộ mặt, lại còn có Hưng Đường Hội, bọn họ có thể dương mắt nhìn Dương Bái bị áp giải về kinh sao?
Tuy bốn ngày thẩm vấn Dương Bái không thu lại bất cứ điều gì, dường như gã cũng biết Lai Tuấn Thần không dám giết mình, nên càng không chịu khai, tuy Lai Tuấn Thần nhận được tờ cung có in dấu tay của Dương Bái nhưng chứng cứ thì Lai Tuấn Thần lại không hề có được, đương nhiên Lai Tuấn Thần sẽ không từ bỏ ý đồ, y muốn áp giải Dương Bái về kinh để tiếp tục thẩm ván, về tới kinh thành thì y sẽ có cách để Dương Bái phải mở miệng.
Lai Tuấn Thần quan sát hai bên, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn đi qua phạm vi thành đô, tứ phía đều là phòng xá, y liền hạ lệnh:
- Tăng tốc độ lên.
Xe ngựa lập tức được tăng tốc, nhanh chóng hướng về phía bắc.
Trên một tòa nhà ba tầng bên cạnh quan đạo Lý Trân và Địch Yến đã chờ ở đó gần một canh giờ rồi, trên quan đạo vẫn không hề thấy một dấu vết của việc áp giải tù nhân, Địch Yến có chút sốt ruột, khẽ nói:
- Rút cuộc huynh nắm chắc bao nhiêu phần thế, Lai Tuấn Thần chắc chắn sẽ tới sao?
- Ta dám chắc tám phần là đêm nay Lai Tuấn Thần sẽ động thân, nhưng chỉ có sáu phần chắc chắn hắn sẽ đi qua con đường này, cho nên thực tế ta cũng chỉ nắm chắc có năm phần thôi.
- Chỉ nắm chắc có năm phần thôi sao?
Địch Yến không được vui nói:
- Chỉ nắm chắc có năm phần mà huynh bắt ta phải đợi ở đây cả đêm hơn nữa cho dù hắn có tới thì chúng ta chỉ có hai người thì làm sao dám cứu Dương Bái chứ?
- Tùy cơ ứng biến thôi.
Lý Trân dựa vào thành cửa sổ vẻ uể oải cười nói:
- Chưa chắc chúng ta sẽ cứu người lúc này, có thể đi theo bọn họ, bọn họ cứ đi về hướng bắc sẽ có những lúc sơ hở vậy lúc đó chúng ta sẽ ra tay.
Địch Yến đưa mắt lườm hắn nói:
- Ta và huynh phải làm biết bao chuyện, chỉ có lần này là không đáng tin cậy gì cả, huynh không có chút kế hoạch nào, chỉ biết ngồi đây mà chờ đợi, nếu sớm biết như vậy thì còn đến thành đô làm gì cơ chứ?
- Sao ta lại không có kế hoạch cơ chứ? Chẳng phải chiều nay ta đã ra ngoài đó thôi, nếu không làm sao ta biết đêm nay bọn chúng sẽ rời khỏi đây?
- Huynh...
Địch Yến lại hiếu kỳ hỏi:
- Chiều nay huynh làm cái gì vậy?
- Thực ra ta đi dò xét động tĩnh của bọn Võ Phù Dung, ta phát hiện bọn họ chuẩn bị đêm nay sẽ phục kích. Ta cũng đoán được rằng bọn họ đã biết được tin tức hôn nay Lai Tuấn Thần sẽ rời khỏi đây, nhưng ta dám chắc rằng bọn họ sẽ không thu được bất cứ thứ gì đâu.
- Sao vậy?
- Lai Tuấn Thần là người như thế nào chứ, làm sao hắn có thể dễ dàng để cho người khác biết được tin tức, hắn đã cố tình cho Võ Phù Dung biết được tin giả khiến Võ Phù Dung đêm nay phải về tay không.
Địch Yến bĩu bĩu môi:
- Đây chắc chắn đều là những suy đoán của huynh, hơn nữa làm sao huynh biết rằng đêm nay Võ Phù Dung sẽ phục kích, nhỡ đâu người ta chỉ chuẩn bị trước, ngày mai hoặc ngày kia mới phục kích thì sao?
- Những suy đoán của ta thường tương đối chính xác, muội xem, bọn chúng đến rồi đó.
Lý Trân đưa ánh mắt về phía xa xa cười nói.
Địch Yến quay người lại, cũng nhìn theo ánh mắt của Lý Trân, chỉ thấy phái xa xa thấp thoáng xuất hiện một đội ngũ.
Trong phòng không bật đèn khiến ánh mắt của hai người họ thích ứng với màn đêm, cho dù ngoài trời đang mưa phùn nhưng Địch Yến vẫn nhìn rất rõ hơn chục tên hộ vệ rất thận trọng hộ tống một chiếc xe ngựa nhanh chóng lao tới.
Bỗng chốc tinh thần của Địch Yến phấn khởi hẳn lên, khẽ nói với Lý Trân:
- Làm sao chúng ta ra tay cứu người đây?
Nhưng Lý Trân lại không trả lời, Địch Yến thấy lạ nên đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn mím chặt môi lại, đôi mắt sắc bén đang chăm chú nhìn về chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới, trên tay cung tiễn cũng đã nắm chặt.
Trong lòng Địch Yến bỗng cảm thấy một điều gì đó bất an, nàng biết rằng Lý Hiển đã đưa cho Lý Trân một mẩu giấy, trên mẩu giấy đó viết những gì thì nàng lại không hề hay biết, lẽ nào.
Địch Yến đang định muốn hỏi Lý Trân thì đúng lúc này, trên quan đạo bỗng vang lên những tiếng hò hét, Lý Trân và Địch Yến đều giật mình liền đưa ánh mắt nhìn về phía quan đạo.
Hai bên quan đạo đều là những ngôi nhà dân thưa thớt, cũng có những cửa hàng nếu cứ đi về hướng bắc thì đó đều là núi cao và rừng rậm, nhà trọ nơi Lý Trân và Địch Yến ở chính là căn nhà cuối cùng của quan đạo.
Lúc này, bên ngoài cách hướng nam của nhà trọ máy chục bước, vô số những bóng đen từ bốn phương tám hướng ập đến lao vào chém giết đội quân của Lai Tuấn Thần, đôi bên xảy ra cuộc hỗn chiến.
Địch Yến lo lắng hỏi Lý Trân:
- Lý đại ca, bọn họ có phải là Hưng Đường Hội không vậy?
Lý Trân chậm rãi lắc đầu, hắn biết rằng không thể nào là người của Hưng Đường Hội được, võ sĩ của Hưng Đường Hội đều đã lui về Dương Châu, không thể nào đến kịp được. Lẽ nào là người của Võ Tam Tư, muốn cùng Lai Tuấn Thần tranh đoạt quyền chủ đạo của Hưng Đường Hội, nhưng điều suy nghĩ này cũng hơi miễn cưỡng.
Lúc này, một ý niệm bỗng lóe lên trong đầu Lý Trân: “Ta biết rồi” Lý Trân buột miệng nói:
- Ta biết bọn họ là người nào rồi, nhất định là bọn họ rồi.
- Là người nào thế?
Địch Yến vội vàng hỏi.
- Chính là đám phục kích Đại Lý Tự ở Phòng Châu, làm đám người giết thủ hạ của Lai Tuấn Thần.
Địch Yến trợn tròn mắt, đám người này chẳng phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để gây sự chú ý của Lai Tuấn Thần với Hưng Đường Hội sao? Tại sao đang trong thời khắc quan trọng này lại muốn ngăn cản Lai Tuấn Thần điều tra Hưng Đường Hội chứ? Điều này có vẻ hơi mâu thuẫn.
Thực ra Lý Trân cũng cảm thấy có chút mâu thuẫn, nhưng trực giác mách bảo hắn, hung thủ phục kích đám hắc y của Lai Tuấn Thần và phục kích Đại Lý Tự chính là một.
Nhưng lúc này Lý Trân cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều, đám hắc y này bất ngờ làm vỡ kế hoạch của hắn, hắn rút một mũi tên dài từ chiếc hộp đựng tên sau lưng.
Trên quan đạo đã trở nên hỗn độn, hai bên lao vào nhau chém giết. Lai Tuấn Thần không thể ngờ được rằng lại có người phục kích ở đây, y vừa tức vừa lo lắng, hét lớn:
- Bảo vệ xe ngựa, không được để bọn chúng cướp người.
Hơn hai mươi tên võ sĩ Hắc Lại vội vàng bảo vệ xe ngựa, liều sống liều chết để chống cự sự tấn công của đám người áo đen. Lai Tuấn Thần biết rằng cách đây chừng năm dặm có một tòa quân doanh, y vội vàng nói với một tên thủ hạ:
- Mau tới quân doanh cầu cứu.
Thủ hạ quay đầu ngựa, phi ngựa như bay hướng về phía tây quân doanh. Lai Tuấn Thần rút ra trường kiếm, thúc ngựa lao vào đám hắc y.
Đám hắc y có chừng ba bốn mươi người, ai nấy võ nghệ cao cường, ra tay hung ác, bọn họ tụm năm tụm ba từ bốn phương tám hướng lao vào chiếc xe ngựa, mục tiêu của bọn chúng cũng rất rõ ràng, chính là muốn cướp Dương Bái đang ngồi trong chiếc xe ngựa kia.
Trong màn đêm những tai sáng phát ra từ đao kiếm, những tiếng kêu gào vang lên, hai bên xe ngựa không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Lai Tuấn Thần đích thân vung kiếm ứng chiến, sống chết phải bảo vệ xe ngựa, trong lòng y biết rõ, chỉ cần bọn họ kiên trì khoảng nửa canh giờ nữa thôi thì quân đội sẽ đến cứu viện ngay.
- Cố gắng chiến đấu cho ta.
Lai Tuấn Thần hét lớn, không ngừng cổ vũ thủ hạ sống chết phải chống cự, đám hắc y cũng không thể tấn công vào ngay được, đôi bên giằng co nhau quyết liệt.
Trong xe ngựa, tính thần vốn ảm đạm của Dương Bái bỗng kích động hẳn lên, gã bổ nhào tới cửa sổ xe ngựa, hai bên cửa sổ của xe ngựa đều bị chắn bởi những thanh sắt cố định rồi:
- Là ai? Là ai đến cứu ta vậy?
Dương Bái kích động hét lớn, quay người lại lao sang bên cửa sổ bên kia, dùng sức lắc lư thanh sắt chắn cửa sổ, gã rất muốn thò đầu qua thanh sắc kia để xem rút cuộc ai là người tới cứu gã.
Nhưng điều bất ngờ lại xảy ra lúc này, một mũi tên như tia chớp bắn tới, sức bắn của mũi tên quá mạnh, một tiếng “phập” vang lên, mũi tên bắn trung trán của Dương Bái. Dương Bái kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngửa đầu ngả xuống sàn.
Cảnh tượng này vừa hay Lai Tuấn Thần nhìn thấy, bỗng chốc mắt của y đỏ rực lên, vung kiếm xông vào đám người rồi thúc ngựa lao tới phía trước xe ngựa, chỉ thấy Dương Bái đang nằm ngửa trong xe ngựa, miệng thì há hốc, những giọt máu ồ ạt chảy ra theo thân mũi tên, ánh mắt của Dương Bái đã không còn sức sống rồi.
Lai Tuấn Thần kêu lên một tiếng, bỗng quay đầu nhìn lại, chiếc mũi tên được bắn ra từ ngôi nhà trọ. Cách đây chừng năm mươi bước, cửa sổ lầu ba của căn nhà trọ đang mở nửa chừng, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...