Chung Lâu và Cổ Lâu của huyện Phòng Lăng nằm ở gần cửa Bắc Thành. Mỗi sáng sớm bình minh, tiếng chuông vang lên, cổng thành từ từ mở ra. Còn lúc trời tối, tiếng trống vang cả thành, thì cổng thành lại từ từ đóng lại. Vòng đi vòng lại, ngày qua ngày, năm qua năm.
Nhưng Chung Lâu và Cổ Lâu không phải là hai kiến trúc riêng biệt. Trên thực tế chúng thuộc kiến trúc chùa chiền,ngôi chùa lớn nhất Phòng Châu – Báo Quốc tự đã gợi lên làn sóng Phật giáo càn quét qua Đại Đường, Phòng Châu cũng không ngoại lệ. Trong mấy chục năm ngắn ngủi, Phòng Châu từ ba chùa ban đầu đã mở rộng lên mười lăm chùa, tăng nhân xuất gia gần một vạn, mà Báo Quốc tự chính là ngôi chùa lớn nhất trong đó.
Màn đêm bao phủ thị trấn Phòng Lăng, trong khắp ngõ nhỏ phố lớn đã vắng bóng người. Ở bốn phía Cổ Lâu của Báo Quốc tự có hơn hai mươi bóng đen đang ẩn nấp, bao vây xung quanh Cổ Lâu. Ở trong một phòng ốc trên đỉnh, Võ Phù Dung đang lạnh lùng chăm chú theo dõi động tĩnh trong Cổ Lâu.
Võ Phù Dung suất lĩnh hơn ba mươi võ sĩ Nội vệ hôm qua mới đuổi đến huyện Phòng Lăng, tạm thời đang trong Báo Quốc tự đã. Nửa canh giờ trước, nàng có được tin thăm dò từ trạm gác, có người ẩn trong Báo Quốc tự đang theo dõi động tĩnh của bọn họ. Tin này khiến Võ Phù Dung căm túc, nàng hạ lệnh cho tay sai bao vây đối phương, không cho chúng chạy trốn.
Đội võ sĩ Nội vệ mà Võ Phù Dung dẫn đến chính là Võ thị gia tướng. Sau khi Võ Thừa Tự bị trục xuất, gia tướng Võ thị còn hơn năm mươi người, lúc sắp giải tán Võ Phù Dung đã đầu quân cho Thái Bình công chúa. Tất cả các gia tướng đã đi theo nàng đầu quân cho phủ Thái Bình. Bọn họ mượn cơ hội Nội vệ tuyển người tất cả đã gia nhập Nội vệ trở thành thuộc hạ của Võ Phù Dung.
Cho nên đối với võ sĩ Nội vệ bọn họ, đội quân gia tướng Võ thị chuyển thành tân Nội vệ sẽ càng lòng lang dạ sói, kinh nghiệm càng phong phú. Bọn họ vừa trấn giữ ở lầu các của Cổ Lâu, mấy người đến bao vây những kẻ đang rình rập trong Cổ Lâu.
- Các ngươi là ai, dám đối đầu với Nội vệ sao?
Một gã võ sĩ Nội vệ đứng trên nóc nhà lớn tiếng quát.
Một lúc lâu có tiếng của một cô gái vọng đến:
- Chúng tôi là thủ hạ của Thượng Quan xá nhân, có thể là hiểu lầm, xin hỏi Võ thống lĩnh có ở đây không?
Võ Phù Dung nghe ngay ra âm thanh này, dường như đó là tiếng của nữ đạo sĩ Tạ Ảnh, hóa ra là người của Thượng thanh lâu.
Mấy năm nay, võ tăng của Tiết Hoài Nghĩa, Võ tướng đường của Võ Tam Tư, Võ thị gia tướng của Võ Thừa Tự, Hắc lại của Lai Tuấn Thần cùng với Thái bình phủ của Thái Bình công chúa và Thượng Thanh lầu của Thượng Quan Uyển Nhi được gọi là Thần đô Lục ám vệ. Bọn họ đều đấu tranh gay gắt cho lợi ích của mình, cuộc chiến này vẫn không ngừng nghỉ.
Hơn nữa giữa Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi có mối thù sâu đậm. Cuộc đấu tranh của hai người phụ nữ này càng thêm gay gắt. Giữa Thượng Thanh lâu và phủ Thái Bình đã bùng nổ mấy lần đổ máu, đã có người chết. Tuy Võ Phù Dung thống lĩnh Nội vệ chứ không phải là võ sĩ phủ Thái Bình, nhưng nàng lại thuộc thế lực của Thái Bình công chúa.
Đương nhiên là Võ Phù Dung biết mối thù hận giữa Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi. Thực ra là không chỉ có Thái Bình công chúa hận thù Thượng Quan Uyển Nhi mà Võ Phù Dung cũng hận nàng ta thấu xương. Phụ thân nàng còn không phải bị Thượng Quan Uyển Nhi hãm hại bị lưu đày đi Lĩnh Nam sao?
Không ngờ hôm nay nàng lại gặp Tạ Ảnh của Thượng Thanh lầu, sát khí trong lòng Võ Phù Dung lại nổi lên, cơ hội diệt trừ Thượng Thanh lầu này làm sao nàng có thể bỏ qua.
Võ Phù Dung giả cười một tiếng rồi cũng cao giọng nói:
- Hóa ra là Tạ A Cô, xem ra đúng là hiểu lầm rồi, ta sẽ không làm khó các ngươi nữa, các ngươi cứ việc đi.
Nàng lại nghiến răng thấp giọng ra lệnh nói:
- Truyền lệnh của ta, chỉ cần bọn họ ra giết không tha.
Trong Cổ Lâu chỉ có năm thành viên của Thượng Thanh lầu, Tạ Ảnh dẫn theo bốn thủ hạ của cô, bọn họ phụng lệnh của Lý Trân tìm kiếm các thế lực khác vào Phòng Châu.
Đám Tạ Ảnh phát hiện ra trong Báo Quốc tự có một đám người không rõ lai lịch. Để điều tra diện mạo của đám người kia, Tạ Ảnh đã dẫn thủ hạ vào Báo Quốc tự, không ngờ lại bị nhốt trong Cổ Lâu.
Trong lòng Tạ Ảnh vô cùng lo lắng, hóa ra đối phương là Võ Phù Dung. Đương nhiên nàng biết thù hận giữa Võ Thừa Tự và chủ nhân, nàng càng ý thức được Võ Phù Dung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, đêm nay xem ra mình không thể phá vòng vây ra ngoài rồi.
- Đa tạ ý tốt của Võ cô nương, chúng tôi thu dọn một chút rồi sẽ lập tức đi ngay.
Tạ Ảnh vừa nói qua loa, vừa nhanh chóng chuẩn bị, bọn họ dùng dụng cụ tạo lửa thô sơ đốt gỗ và vải mục trên lầu. Cổ Lâu bắt đầu bốc lửa, khói đặc tỏa ra bốn phía.
Võ Phù Dung cả lkinh lập tức ra lệnh:
- Giết.
Hai mươi mấy bóng đen đều nhảy vào đại viện của Cổ Lâu, lao ra từ khắp phía chạy về Cổ Lâu. Lúc bọn họ đến gần Cổ Lâu, có mấy bóng đen chạy ra từ phía tây bắc, kiếm lóe sáng như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã hạ gục hai gã võ sĩ, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đêm.
Tạ Ảnh suất lĩnh năm thuộc hạ phóng về hành lang phía tây bắc, cuối hành lang có một cánh cửa nhỏ, thông với hậu viện của chùa, từ nơi đó có thể thoát khỏi chùa.
Võ Phù Dung giận dữ nhìn bóng lưng củaTạ Ảnh chằm chằm rồi hạ lệnh:
- Không cần lo cho Cổ Lâu, đuổi theo bọn chúng không được để bọn chúng chạy thoát.
Hai mươi mấy võ sĩ quát lớn, rồi chạy đuổi theo năm người.
Phòng xá chiếm phần lớn diện tích của Báo Quốc tự, kết cấu phức tạp. Tạ Ảnh dẫn thủ hạ chạy vào một ngõ nhỏ, cuối ngõ nhỏ có một cửa lớn có khóa là xích sắt, không thể ra ngoài, bất đắc dĩ bọn họ phải quay lại hậu viện.
Vừa mới chạy vào sân, ba võ sĩ mặc áo đen mai phục trên tường đã nhảy xuống, đây là trạm canh gác ngầm mà Võ Phù Dung bố trí, Tạ Ảnh và năm thủ hạ đã bị cản lại.
Tạ Ảnh căng thẳng hô lớn:
- Tiến lên!
- Đã muộn rồi!
Phía sau có tiếng cười lạnh của Võ Phù Dung, gần hai mươi võ sĩ áo đen ngay sau đó đã giết vào trong viện. Bọn họ hung mãnh, chỉ trong nháy mắt đã tách Tạ Ảnh và thủ hạ của cô ra.
Không thể chạy thoát nữa, Tạ Ảnh chỉ có thể liều chết một trận, hai bên chém giết kịch liệt trong hậu viện, cảnh tàn sát khốc liệt, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Một gã võ sĩ Thượng Thanh lầu bị bốn thuộc hạ của Võ Phù Dung bao vây, y ra sức giết chết một người nhưng không đánh nổi ba lưỡi kiếm tấn công, lại bị Võ Phù Dung đâm lén một nhát xuyên qua ngực. Y kêu thảm thiết, chết dưới kiếm của Võ Phù Dung.
Một gã võ sĩ khác của Thượng Thanh lầu trúng mấy mũi kiếm, cả người đẫm máu, y liều mạng giết ra khỏi trùng vây nhưng chỉ bước hai bước đã lảo đảo rồi mới ngã gục xuống đất, không còn tỉnh lại nữa.
Tạ Ảnh bị bảy võ sĩ thủ hạ của Võ Phù Dung bao vây, cô giơ kiếm tả xung hữu đột, cố gắng vô cùng. Nếu không phải Võ Phù Dung hạ lệnh bắt sống cô thì chỉ e cô đã phơi thây nơi này rồi. Lúc này lại có một gã võ sĩ Thượng Thanh lầu bị giết chết, chỉ trong chốc lát, năm thuộc hạ của Tạ Ảnh chỉ còn lại hai người cùng Tạ Ảnh chống đỡ đau khổ. Gần hai mươi người áo đen bao vây ba người bọn họ. Võ Phù Dung cười lạnh nói:
- Tạ đạo cô, nếu như ngươi quăng kiếm đầu hàng, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không vào ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi.
- Nhổ vào con tiện nữ nhà ngươi, có gan thì giết ta đi.
Võ Phù Dung hung tợn cắn răng nói:
- Nếu rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, ta đây sẽ cho ngươi toại nguyện. Ngươi muốn chết cũng sẽ không dễ dàng như vậy đâu. Ta sẽ khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong. Hãy giết hai người còn lại trước cho ta.
Nàng ta vừa dứt lời, chỉ cảm thấy sau gáy có một luồng gió lạnh muốn tránh đã không kịp nữa rồi, chỉ cảm thấy một thanh trường kiếm đã đâm vào cổ nàng. Lúc này nàng quay cuồng lăn xa một trượng rồi lập tức cảm thấy tai trái đau nhức khó chịu, tay vừa sờ lên đã đầy máu. Tai trái của nàng ta đã không còn nữa, chỉ còn một miếng thịt nhỏ nối với da, Võ Phù Dung kêu to như bị tâm thần.
Lúc này, không chỉ có Võ Phù Dung kêu thảm thiết mà các thuộc hạ xung quanh cũng kêu thảm thiết. Triệu Thu Nương suất lĩnh hơn mười võ sĩ Nội vệ chạy đến, lúc này khiến Võ Phù Dung và đám thủ hạ không kịp đề phòng, chỉ trong nháy mắt đã giết năm sáu người.
Võ Phù Dung bịt lấy lỗ tai lui về sau mấy bước, có một người đàn bà trẻ trung, dáng người thon thả đứng đối diện với nàng ta, mặc sĩ phục màu đen, tay cầm thanh trường kiếm sắc bén, lạnh lùng nhìn nàng ta chăm chú. Đó chính là Địch Yến oan gia đối đầu với nàng, trên mũi kiếm vẫn còn vành tai của Võ Phù Dung.
Cho dù đây là cơ hội giết Võ Phù Dung nhưng Địch Yến vẫn chưa hạ thủ. Dù sao Võ Phù Dung cũng là Phó thống lĩnh của Nội vệ triều đình, là huyện chủ của Võ thị. Giết nàng ta tuy là sướng đấy nhưng sẽ liên lụy đến cha mình. Nhưng nếu cứ như vậy mà tha cho nàng ta thì Địch Yến cũng không cam lòng, đành một kiếm cắt tai của nàng ta.
- Là ngươi!
Trong mắt Võ Phù Dung tỏ ra thù hận, nàng ta hung ác nhìn Địch Yến chằm chằm rồi chợt quát to đánh kiếm về phía Địch Yến. Cơ thể Địch Yến nhẹ nhàng bay lên không trung, rồi từ không trung bổ nhào trường kiếm xuống về phía tai nàng. Rõ ràng là Địch Yến muốn cắt một tai còn lại của nàng.
Một kiếm của Võ Phù Dung đâm vào không trung, trong lòng biết không ổn, trường kiếm của nàng đâm về phía trước, chỉ thấy một ánh kiếm lóe lên. Mặc dù trường kiếm của Địch Yến không cắt được tai phải của Võ Phù Dung nhưng cũng chém đứt một túm tóc của nàng ta. Tóc của Võ Phù Dung bay lên từng mảng.
Chỉ hai hiệp, Võ Phù Dung đã chịu thiệt lớn, suýt chết. Rốt cuộc nàng cũng tỉnh táo trở lại, liên tục lui về sau mấy bước, phát hiện ra thuộc hạ của nàng đã tổn thất gần một nửa, nàng liền hô to:
- Rút lui.
Nàng ta xoay người chạy về phía tiền viện, thủ hạ còn lại đều rút lui nhưng vẫn có ba người không thể rút lui khỏi sự ép sát của võ sĩ Nội vệ, bị thuộc hạ của Triệu Thu Nương giết chết. Thi thể ngổn ngang trên đất. Võ Phù Dung dẫn người rút khỏi Báo Quốc tự, nặng nề biến mất trong màn đêm.
Lúc này, bước chân của Tạ Ảnh mềm nhũn suýt nữa thì ngã xuống đất. Triệu Thu Nương liền đỡ nàng dậy, ra lệnh cho thuộc hạ mang thuốc đến. Tạ Ảnh thở hồng hộc nói:
- May mà các ngươi đến cứu viện đúng lúc ta mới thoát chết.
- Là đạo cô Cổ Lâu đúng lúc, báo tín hiệu cho chúng tôi, nếu không thực sự chúng tôi còn không biết mọi người đang ở trong này.
Lúc này có một gã võ sĩ Nội vệ bẩm báo với Triệu Thu Nương nói:
- Bẩm báo Giáo úy, chúng ta tổng cộng giết được mười một người đối phương.
- Chúng ta tổn thất bao nhiêu huynh đệ?
- Chúng ta không tổn thất, nhưng…
Tên võ sĩ thoáng nhìn Tạ Ảnh, do dự một chút rồi thấp giọng nói:
- Huynh đệ của Thượng Thanh lầu tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, ba người chết, còn một người trọng thương cũng không biết có thể qua được đêm nay không?
Tạ Ảnh cắn chặt răng, lạnh lùng nói:
- Mối thù hôm nay, ta sẽ phải trả cho chúng gấp đôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...