Ngươi cảm thấy là ta đang cướp quyền của ngươi?
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn sân mã cầu qua cửa sổ với ánh mắt thương cảm. Ở sau lưng nàng, vẻ mặt tức giận của Lý Trân cũng dần dần biến mất, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn Thượng Quan Uyển Nhi đầy bất mãn. Dù nàng xuất phát từ dụng ý gì, để mình dời khỏi vụ án Tiết Hoài Nghĩa, Lý Trân cũng không thể chấp nhận.
- Ta không nói cô đang cướp quyền của tôi, nhưng ít ra cô không thương lượng với tôi, cô vi phạm lời hứa lúc trước, không phải sao?
Lý Trân gây sự hỏi.
- Có lẽ ta không tôn trọng ngươi cho lắm, nhưng vì sao ngươi không hỏi nguyên nhân?
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Lý Trân chằm chằm, ánh mắt tỏ ra sự bất đắc dĩ và sự tức giận không thể lý giải.
- Nếu cô muốn nói, ta sẽ kiên nhẫn nghe cô nói hết.
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài:
- Chúng ta ngồi xuống nói!
Nàng về ngồi xuống trước bàn của mình, Lý Trân ngồi đối diện với nàng, hắn chú ý đến đống tấu chương chồng chất khắp bàn của Thượng Quan Uyển Nhi, có thể thấy được bình thường nàng bận rộn thế nào.
Thị nữ Tiểu Nga dâng trà cho bọn họ, Thượng Quan Uyển Nhi bưng chén trà uống một ngụm, khóe miệng cười lạ lùng, lông mi dài khẽ nhướn lên, sáng như bảo thạch nhìn Lý Trân.
- Ngươi có biết lúc trước vì sao ngươi lại được Thánh thượng điều làm thị vệ bên cạnh người không?
- Xá nhân ám chỉ ta, là vì…
Lý Trân không nói nên lời.
Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi gật đầu:
- Ngươi hiểu không sai, vì Thánh thượng coi trọng ngươi.
- Người muốn để ta làm Tiết Hoài Nghĩa thứ hai?
- Tiết Hoài Nghĩa thì chưa chắc, nhưng ngươi ở bên cạnh Người, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngươi không muốn làm, ta nhớ từng hỏi ngươi, ngươi nói ngươi không muốn.
Lý Trân lặng im không nói gì, hắn không muốn, bây giờ hắn mới hiểu vì sao đám thị vệ đều nói hắn đã được Thánh thượng tin đến mù quáng rồi, cũng hiểu vì sao phúc đợi làm thị vệ bên cạnh Nữ vương lại có bổng lộc cao như vậy.
Lúc này, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một ý niệm trong đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Thượng Quan Uyển Nhi:
- Xá nhân muốn điều ta đi, là vì Thánh thượng lại…
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu:
- Bởi vì trong Ngự y phòng, ngươi biểu hiện lý trí rất quyết đoán khiến Thánh thượng cảm thấy hứng thú, cho nên ta từng muốn điều ngươi đi một thời gian ngắn.
Nàng nhặt một quyển trục lên đưa cho Lý Trân:
- Ngươi tự xem đi!
Lý Trân cầm lấy quyển trục từ từ mở ra, chỉ thấy bút tích của Thượng Quan Uyển Nhi phía trên, nàng tự xin được điều đi Ba Thục điều tra vụ án người Khương tạo phản, nhưng ý kiến phúc đáp phía dưới là “không chuẩn”. Lý Trân ngây cả ngươi, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Phần thân thỉnh này là vừa rồi Thánh thượng phái người mang tới, người bác bỏ kế hoạch của ta muốn điều ngươi. Nói cách khác, sự bất mãn của ngươi có thể tan biến được rồi. Vụ án Tiết Hoài Nghĩa vẫn do ngươi phụ trách.
Lúc này đây, sự bất mãn và tức giận của Lý Trân đã sớm biến mất, trong lòng hắn lại tràn đầy sự áy náy. Thượng Quan Uyển Nhi rõ ràng là vì bảo vệ mình, nhưng mình lại không hiểu nỗi khổ tâm của nàng, còn khiến nàng phát hỏa.
- Ty chức xin lỗi Xá nhân!
Lý Trân cảm kích nhìn nàng nói.
Nhưng chần chừ một chút, Lý Trân lại bất an thấp giọng nói:
- Thánh thượng muốn triệu kiến ta sao?
- Ta chỉ có thể nói…. Tạm thời thì không.
Khuôn mặt trắng như sứ của Thượng Quan Uyển Nhi bỗng đỏ ửng lên. Sở dĩ Thánh thượng tha cho Lý Trân, nguyên nhân chính là vì nàng. Thánh thượng nể trọng nàng, cho nên mới không cướp đi người của nàng. Nhưng sớm muộn gì Thánh thượng sẽ phát hiện ra giữa bọn họ không có gì…
Chỉ có điều nàng không muốn nói nguyên nhân thực sự cho Lý Trân biết. Nàng thầm thở dài, lại khẽ nói với hắn:
- Trưa hôm nay, chúng ta cùng ăn cơm, được không?
Trong lòng Lý Trân đầy cảm kích với nàng, hắn thầm nghĩ rồi cười hỏi:
- Xá nhân có thể xuất cung sao?
- Đương nhiên có thể, chỉ là ta bận quá, có rất ít thời gian xuất cung.
- Ta mời người đi ăn cơm trưa ở Hương Cư.
- Chỉ có hai chúng ta sao?
Thượng Quan Uyển Nhi đỏ mặt lên, ánh mắt né tránh Lý Trân rồi lại khẽ gật đầu:
- Được!
Nàng đứng lên lại nói:
- Ngươi chờ ta một chút, ta đi thay quần áo.
Nàng bước nhanh vào buồng trong, thị nữ Tiểu Nga vội theo nàng vào. Thượng Quan Uyển Nhi cải trang thành nam đi ra, đầu đội mũ ô lung, mặc trường bào màu tím nhạt, bên trong là quần dài gấm màu trắng, chân đi ủng da, eo thắt đai lưng da. Nàng rất cao, làn da trắng nõn càng lộ ra vẻ tuấn tú ngất trời.
- Thế nào?
Nàng xoay một vòng cười nói với Lý Trân rất duyên dáng.
Mắt Lý Trân sáng lên, giơ ngón tay cái khen ngợi:
- Thị vệ lang rất tuấn tú!
- Ngươi lại đang khích lệ ta rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi cười dài nói:
- Vậy chúng ta đi thôi!
Nàng quay đầu nói với Tiểu Nga:
- Có Lý thống lĩnh bảo vệ ta, ngươi không cần đi theo nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Trân cười rồi cùng đi ra khỏi thư phòng. Hai người lên ngựa từ trong sân, dọc theo đường cái mà ra ngoài cung, đi không nhanh cũng không chậm.
- Chúng ta nên xưng hô thế nào đây?
Thượng Quan Uyển Nhi cười hỏi.
- Cô nên gọi ta là A Trân hoặc lão Lý cũng được. Ta phải xưng hô thế nào với Xá nhân, có thể gọi cô là Uyển Nhi không?
- Ta là cô gái già vậy sao, gọi Uyển Nhi quá già dặn rồi, ngươi gọi ta là Uyển Nương đi!
- Cô đâu có già, thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi tuổi thôi, ta vẫn muốn gọi cô là Uyển Nhi.
Lý Trân nghĩ mình có thể có cơ hội gọi nàng là Uyển Nhi, trong lòng rung động, hắn mặt dày cười nói:
- Cho dù cô có muốn hay không, ta vẫn gọi cô là Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi rất giỏi chuyện chăm chút, nàng rất tự tin về dung mạo của mình. Thoạt nhìn đúng là nàng như mới chỉ hai mươi. Nàng cũng biết không phải Lý Trân nịnh hót mình, nhưng Lý Trân có thể nói như vậy, trong lòng nàng quả thực rất vui, tự nhiên cười nói:
- Vậy tùy ngươi!
Dọc đường đi, rất nhiều thị vệ chào hỏi Lý Trân nhưng khi bọn họ nhìn thấy dung mạo của thị vệ bên cạnh Lý Trân thì đều sợ đến mức cúi đầu, không dám nói lung tung. Cho dù Thượng Quan Uyển Nhi cải trang thành nam nhi nhưng vẫn rất dễ dàng bị bọn thị vệ nhận ra.
Túc Hương thuộc phường Khuyến Thiện, là một quán rượu lớn gần Hoàng thành nhất, ngày nào cũng có quan viên và thị vệ ra vào không dứt. Dù là buổi trưa hay tối đều có khách đầy cả sảnh đường, công việc kinh doanh rất thịnh vượng.
Cho dù lúc Lý Trân và Thượng Quan Uyển Nhi đi đã là quá trưa nhưng trong Túc Hương vẫn đầy khách.
Tiểu nhị rất áy náy nói với Lý Trân:
- Một nhã phòng cũng không còn, có lẽ tầng hai có thể tìm được một vị trí gần cửa sổ, hai vị thấy có được không?
Lý Trân quay đầu lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, hắn thì không sao, chỉ xem Thượng Quan Uyển Nhi có đồng ý hay không. Nàng gật đầu cười, Lý Trân liền nói:
- Vậy tìm vị trí gần cửa sổ đi, cố gắng yên tĩnh một chút!
- Được! Mời hai vị theo ta!
Lý Trân dẫn Thượng Quan Uyển Nhi đi vào đại sảnh, trong hành lang đầy quan viên và thị vệ đang túm năm tụm ba đàm tiếu phong thanh. Nhưng rất nhanh tiếng huyên náo dần biến mất, rất nhiều người ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cải trang thành nam nhi. Ngay cả Lý Trân cũng trở thành đối thượng bị mọi người chú ý.
Lúc mọi người đang nhìn, Lý Trân và Thượng Quan Uyển Nhi lên tầng hai, ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ. Trên tầng hai có không ít người lặng lẽ đứng lên thò đầu ra nhìn.
Lý Trân chọn 6 món ngon, một bình rượu bồ đào ngon, tiểu nhị vội vàng mang thức ăn tới. Lý Trân cười nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Xem ra Uyển Nhi cô nương rất ít ra ngoài ăn cơm.
Cách xưng hô “Uyển Nhi cô nương” này khiến Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhưng nàng cũng không phản đối mà cười nói:
- Bình thường ta hay cùng Thánh thượng ra ngoài cung, nhưng lúc rảnh rỗi ta cũng ra ngoài. Lần trước ngươi gặp ta ở Trường An, đó là lần xa nhà hiếm có của ta.
- Uyển Nhi cô nương chỉ từng đi Nguyệt Hạ sơn trang một lần sao?
- Nguyệt Hạ sơn trang không phải là sản nghiệp của ta.
Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên nói:
- Đó là trang viên của Võ Tam Tư, y muốn tặng nó cho ta, đổi tên là Nguyệt Hạ sơn trang, nhưng ta không nhận.
- Ta chưa từng gặp Võ Tam Tư.
Lý Trân cười cười.
- Ngươi không cần phải gặp y!
Thượng Quan Uyển Nhi nhếch môi cười lạnh, không chút khách sáo nói:
- Y là một kẻ không thể nhờ vả, người có phẩm chất khiến người ta khinh thường, nhưng con gái y Võ Đinh Hương thì khá lắm, chỉ tiếc lại gả cho tên bệnh tật, lập gia đình chưa đến ba năm đã phải thủ tiết.
- Nhưng…. Ta nhớ hình như ở Nguyệt Hạ sơn trang, Uyển Nhi cô nương và Võ Tam Tư là đồng minh.
Lý Trân cẩn thận thăm dò, không biết vì sao, hắn rất muốn biết mối quan hệ thực sự của Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Tam Tư.
- A Trân, trong quan trường không có cái gì là đồng minh, chỉ có lợi dụng lẫn nhau thôi.
- Y từng đắc tội với cô?
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu:
- Vì chuyện thay mộ cho ông nội ta, chính y đã tiết lộ cho Tiết Hoài Nghĩa, kết quả là ta bị Lai Tuấn Thần buộc tội.
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài:
- Đều do ta nhìn lầm người, lại tin vào ý tốt của y, nhận lời y ở nơi phong thủy bảo địa của núi Bắc Mang, khiến ông nội ta không được yên bình. Ôi! Chỉ có thể trách ta dễ tin người.
Lúc này, tiểu nhị mang rượu và đồ ăn của bọn họ lên. Lý Trân rót cho Thượng Quan Uyển Nhi một chén rượu, nâng chén cười nói:
- Đa tạ Uyển Nhi cô nương đã nể mặt ta, cùng ta đi ăn cơm, chén rượu này ta mời cô.
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, bàn tay trắng nõn, thon dài cầm chén rượu lên cụm nhẹ với hắn. Nàng uống một hơi cạn sạch, khuôn mặc trắng nõn ửng hồng.
Hai người tán gẫu mấy câu, lúc này từ một căn phòng cách đó không xa, có hai người đi ra cầm chén rượu cười ha hả đi tới chỗ này. Người đi đầu chính là tướng quốc Lý Đức Chiêu, đi theo sau là tướng quốc Vô Vị Đạo cười híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi, ánh mắt có tia bỏng cháy khác thường.
- Hiếm gặp a! không ngờ lại gặp Thượng Quan xá nhân ở đây!
Thượng Quan Uyển Nhi biến sắc, ánh mắt tỏ ra không vui nhưng lập tức tan biến. Nàng đứng lên gật đầu với hai vị tướng quốc, thản nhiên nói:
- Hiếm có lúc rảnh rỗi, ty chức cùng bằng hữu uống rượu ở đây. Lý tướng quốc có chuyện gì không?
Hàm ý của Thượng Quan Uyển Nhi chính là hy vọng Lý Đức Chiêu không quấy rầy mình. Lý Đức Chiêu lập tức hiểu ý nàng, vẻ mặt tỏ ra lúng túng, lại chuyển sang nhìn Lý Trân:
- Vị này chính là…
Y không dấu nổi sự tò mò, chưa từng nghe nói Thượng Quan Uyển Nhi một mình đi uống rượu với một người đàn ông bên ngoài, không ngờ hôm nay lại gặp.
Lý Trân cũng đứng lên khẽ gật đầu:
- Tại hạ Lý Trân!
- Hóa ra ngươi chính là…
Trong ánh mắt của Lý Đức Chiêu và Tô Vị Đạo tỏ ra bừng tỉnh, hóa ra vị trẻ tuổi này chính là Phó thống lĩnh Lý Trân. Chẳng trách Thượng Quan Uyển Nhi lại uống xoàng với hắn. Hai người nhìn nhau, ánh mắt cười tỏ ra hiểu “hóa ra là thế”.
- Nếu đã như vậy, sẽ không quấy rầy Thượng Quan xá nhân khó có lúc nhàn rỗi nữa, hai vị mời tiếp tục.
Lý Đức Chiêu nghe nói Thượng Quan Uyển Nhi cải trang thành nam nhi uống rượu trong quán, thì muốn đến mời nàng hai chén, không ngờ lại va phải cái đinh mềm. Lý Đức Chiêu cười ha ha rồi xoay người lại. Tô Vị Đạo tức giận lườm Lý Trân một cái, cũng đi theo Lý Đức Chiêu.
- Hai vị tướng quốc này, ngươi không muốn quen biết đúng không?
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Lý Trân chằm chằm hỏi.
Lý Trân lắc lắc đầu, đúng là hắn không có hứng thú gì với hai người này. Hơn nữa, ánh mắt mà Tô Vị Đạo nhìn Thượng Quan Uyển Nhi làm hắn khó chịu. Cho dù Tô Vị Đạo đã cố gắng che dấu nhưng vẫn bị ánh mắt lợi hại của Lý Trân bắt được.
Thượng Quan Uyển Nhi rót cho Lý Trân một chén rượu rồi áy náy nói:
- Ngày mai chỉ e sẽ có những lời đồn đại nhảm nhỉ, A Trân, ta xin lỗi!
- Câu này phải là ta nói với Uyển Nhi cô nương mới đúng.
- Ta không để ý!
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cô không để ý thì ta để ý làm gì? Ai cũng nói ta là người đàn ông được Thánh thượng sủng ái, lẽ nào những ngày tháng này ta không qua được sao?
Thượng Quan Uyển Nhi miễn cưỡng cười, thấp giọng nói:
- Lần sau chúng ta không nên uống rượu ở đây nữa, ta không thích chỗ này.
- Được! Lần sau ta mời cô đến tửu quán Bạch Lộ ở phường Thanh Hoá, ta thích sự yên tĩnh của nơi đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...