Đại Đường Cuồng Sĩ

Người thị vệ có thân hình vạm vỡ này không ngờ lại là con trai của quân Sứ Đậu Lư quân Trương Đình Phó tên là Trương Lê, thật sự khiến cho Lý Trân vừa mừng vừa sợ, hắn gặp lại bằng hữu xưa ở dưới quê, đương nhiên là chuyện đáng vui đáng mừng.

Trương Lê chắp tay cười nói:
- Lý công tử, đã lâu không gặp.

Trong lòng Lý Trân hưng phấn, vội vàng nói:
- Nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta đi tửu quán Tả Ngạn, vui vẻ nói chuyện một phen.

Bốn người đi đến tửu quán Tả Ngạn, gọi một phòng nho nhã, vào nhà rồi ngồi xuống.

Lý Trân không chờ được mở lời hỏi Trương Lê:
- Trương huynh đến Lạc Dương khi nào vậy, sao lại mặc phục trang Vũ Lâm quân.

Tuy rằng Trương Lê mặc quân phục thị vệ, nhưng không phải là Thiên Ngưu Vệ, mà lại là Vũ Lâm Quân, kỳ thật khiến Lý Trân cảm thấy khó hiểu.

Trương Lê cười cười:
- Ta đến Lạc Dương từ một tháng trước, chuẩn bị tham gia Võ Cử tháng hai, vừa hay phụ thân có chút ân tình, liền sắp xếp ta tạm thời vào làm Vũ Lâm Quân, hôm nay nghe nói uy danh của a Chân, liền đến Thiên Ngưu Vệ nghe ngóng xem sao, không ngờ lại gặp được Tửu lão đệ.

Lý Trân vỗ trán một cái, hắn đã quên mất chuyện Võ Cử, chẳng phải Trương Lê đạt được một trong ba danh ngạch sao? Đương nhiên phải đến Lạc Dương tham gia Võ Cử.

Tuy rằng Lý Trân rời khỏi Đôn Hoàng chỉ vẻn vẹn nửa năm trời, nhưng hắn cảm thấy giống như đã quá đi rất nhiều năm rồi, lúc trước tranh đoạt danh ngạch Võ Cử kịch liệt như vậy, nhưng giờ nghĩ lại, dường như là chuyện cũ rất lâu rồi.


- Thế còn hai người kia đâu? Ta đang nói Lý Bàn và Sách Văn.
Lý Trân lại cười nói.

- Lý Bàn thì ta không rõ, huynh đệ Sách Văn và Sách Anh thì ta mới vừa gặp họ vài hôm trước, vẫn kiêu ngạo ngông nghênh như ngày nào, hẳn là cũng sẽ tham gia Võ Cử.

Thật ra không lâu trước đó Lý Trân đã có tin của Sách Văn, chỉ là hắn không để tâm, không biết giờ gã ra sao rồi, không biết có bị Lai Tuấn Thần nghiêm trị vì giấu giếm Lam Chấn Ngọc hay không?

Tửu Chí cực kỳ chán ghét nhị hiệp ruồi muỗi, gã lạnh lùng hừ một tiếng
- Chó chẳng thể đổi nết, hai người bọn họ nếu mà trở nên khiêm tốn thật thà, chắc ta chẳng phải họ Tửu nữa rồi.

Trương Lê khẽ cười nói:
- Thế thì cũng không hẳn, dù sao nơi đây là Lạc Dương, không phải Đôn Hoàng, huynh đệ Sách Thị không dám ngông nghênh khoa trương như ở Đôn Hoàng đâu, nhưng ta nghe nói Sách gia có hậu đài mới, cho nên hai huynh đệ này mới thói cũ lại phạm.

Lý Trân biết hậu đài trước kia của Sách gia chính là Võ Thừa Tự, phụ thân của Sách Văn chính là một trong những con nuôi của Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự ngã, Sách gia đương nhiên phải tìm hậu đài mới, nhưng không biết lần này họ đã tìm được ai?

- Sách gia lại tìm ai làm hậu đài à, Trương huynh biết là ai không?

Trương Lê trầm ngâm một chút nói:
- Ta chỉ là có nghe nói qua, không thể chắc chắn, hình như Sách gia và Lai Tuấn Thần có mối quan hệ khá tốt.

Lý Trân nhịn không được bật cười:
- Sách gia đúng là biết tìm chỗ dựa, không ngờ lại dính vào Lai Tuấn Thần đấy.

Lúc này, vài tên tửu bảo bưng thức ăn lên, Lý Trân liền không bàn về chuyện của Sách gia nữa, hắn rót một ly rượu cho Trương Lê, cười hỏi:
- Lệnh tôn khỏe không?

- Gia phụ rất tốt, nếu ông ấy biết Lý công tử được thăng làm phó thống lĩnh nội vệ, không biết sẽ vui mừng đến nhường nào.

- Ai dà! Chỉ là gặp thời thôi.

Lý Trân nâng chén rượu lên cười nói:
- Nào nào! Vì sự trùng phùng bạn cũ tại Lạc Dương, chúng ta cạn hết chén này!

- Cạn!

Mọi người nâng lên cụng chén một cái, tất cả đều uống cạn sạch.

Tiểu Tế giành rót rượu cho bọn họ, cười nói với Lý Trân:
- Trân huynh, sư phụ ta hôm nay có nhắc đến huynh, nói huynh rất lợi hại, cho Tiết Hoài Nghĩa một bạt tai, sư huynh nhờ đệ kính huynh một ly, cảm tạ huynh đã trút cơn giận dùm người.


Lý Trân cười ha hả:
- Xem ra đại bộ phận người trong cung đều sẽ cảm kích ta, ta phát hiện thấy thằng khốn kia thật tình không được lòng người lắm, thật chẳng hiểu bao năm nay gã làm người như thế nào?

Hắn nâng chén cụng với Tiểu Tế một cái, rồi uống cạn sạch rượu trong chén, đổ ngược chén rượu đã cạn và cười nói:
- Tiểu Tế, cảm tạ mỹ ý của sư phụ đệ, thay huynh gửi lời vấn an đến người nhé!

Lúc này, Tửu Chí rốt cục nhịn không được nói:
- Lão Lý, hôm ta chuyện ta nói với ngươi, ngươi xem..

Vừa đúng lúc bên phía Triệu Thu Nương có vài tên tay sai bị chết, cần phải bổ sung nhân lực, nhân cơ hội này cũng có thể đưa Tửu Chí vào nội vệ, Lý Trân không khỏi liếc nhìn Trương Lê một cái, trong lòng thầm nghĩ, nếu Trương Lê cũng đồng ý vào nội vệ, đương nhiên là tốt quá rồi, chỉ có điều huynh ấy không mở lời yêu cầu, bản thân cũng không thể đường đột được.

Tạm thời hắn để Trương Lê sang một bên, cười nói với Tửu Chí:
- Hiện giờ tạm thời không có vị trí Giáo Úy trống, ngươi có thể vào trước, lập nhiều công một chút, lần sau nếu có cơ hội ta sẽ xem xét đề bạt ngươi.

Tửu Chí kỳ thật cũng chỉ nói chơi, gã biết mình có bao nhiêu cân lượng, làm gì mà thắng được chức Giáo Úy, có thể vào được nội vệ thì gã đã hài lòng mãn nguyện lắm rồi, gã lập tức cười nói:
- Thế thì nhất ngôn cửu đỉnh, chức Giáo Úy ta để ngươi nợ ta đấy, để ta vào nội vệ trước rồi tính sau.

- Anh mập à, chẳng phải hiện giờ anh khá tốt hay sao? Sao lại cứ muốn vào trong nội vệ làm gì?
Tiểu Tế ngồi bên cạnh thắc mắc hỏi.

- Ngươi thì biết cái gì.

Tửu Chí hung hăng trừng mắt nhìn y một cái,
- Nội vệ đãi ngộ hậu hĩnh, lương tháng còn cao hơn so với Vũ Lâm Quân, còn có thẻ bài song đầu ưng, đi trên phố thì chính là đại gia, thấy ai không vừa mắt, lão tử lấy thẻ bài ra nhá một cái, coi ai dám đụng đến ta?

Mọi người ai cũng cười rội lên, Lý Trân vỗ sau ót gã một cái, cười mắng nói:

- Hôm nào mà ta bị mất chức quan, thế nào cũng là do tên tiểu tử ngươi hại thôi.

Tửu Chí vò đầu cười hì hì:
- Nói chơi thôi mà, đừng tưởng thật chứ.

Lý Trân thấy Trương Lê cũng có chút động lòng, liền dò thám hỏi:
- Trương huynh sau khi thi xong Võ Cử thì dự định quay về Đậu Lư Quân à?

- Cái này..khó nói, phụ thân hy vọng ta ở lại vài năm tại kinh thành, thiết lập chút quan hệ rồi mới tính tiếp, nói thẳng ra, ta cũng muốn ở lại Lạc Dương để xem thế sự.

- Ồ, thì ra là thế, nếu để Trương huynh đổi một vị trí, Trương huynh có đồng ý không?

Trương Lê cũng là người thông minh, y hiểu ý Lý Trân muốn ám chỉ bản thân, liền cười nói:
- Nếu có thể vào nội vệ, đương nhiên ta cầu còn không được.

Lý Trân mừng rỡ
- Thế thì cứ quyết định vậy đi, ngày mai ta sẽ đi xử lý thủ tục giấy tờ cho hai vị.

Hắn nâng chén rượu lên:
- Nào! Chúng ta lại cạn một chén!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui