Đại Đường Cuồng Sĩ

Lý Trân cười cười nói với mọi người:
- Trời lạnh như vậy, để mọi người đứng ở cửa chịu lạnh, thật ngại quá, mời vào nhà nói chuyện.

Thôi Thiếu Dĩnh cũng cười tủm tỉm nói:
- Tất cả mọi người vào quân nha nói chuyện đi!

Mọi người vây quanh Lý Trân đi vào cửa lớn công sở Nội vệ, quan phòng của hắn đã được thu dọn từ sớm, cũng ở nội viện, nằm sát quan phòng của Trưởng Sử.

Trong phòng rộng rãi, sáng sủa, hai bên đặt tủ sách, góc tường có một lư hương bằng đồng thau. Bàn để dựa vào tường phía tây, bên dưới có trải một lớp đệm dày, bên cạnh còn có một chậu than khiến căn phòng càng thêm ấm áp.

Quan mới nhận chức, có rất nhiều thủ tục phải làm, đương nhiên không thể giống như hàng xóm ghép nhà, như ong vỡ tổ mà vào phòng Lý Trân. Tất cả mọi người đều về quan phòng của mình. Trong quan phòng chỉ có một mình Trưởng sử Thôi Thiếu Dĩnh.

Hai người phân làm chủ khách ngồi xuống, một gã văn lại dâng trà cho họ. Thôi Thiếu Dĩnh đưa quan ấn và quyết định bổ nhiệm cho Lý Trân.

- Thống lĩnh Nội vệ mặc dù là bộ Binh bổ nhiệm nhưng trên thực tế bộ Binh chỉ là hình thức. Thống lĩnh Nội vệ là do đích thân Thánh thượng bổ nhiệm. Chắc là Lý thống lĩnh đã biết, ta không giải thích nữa.

Lý Trân gật gật đầu lại hỏi:
- Ta chỉ không hiểu, vì sao người của Nội vệ lại ít như vậy, chỉ có ba trăm người. Trước kia ta ở Thiên Ngưu vệ, ở đó có tận mấy ngàn người.

- Đây là đặc thù của Nội vệ. Trên thực tế Nội vệ thành lập chưa đến mười năm, không giống với Thiên Ngưu Vệ và Võ Lâm Quân. Nó phụ trách làm những nhiệm vụ bí mật cho Thánh thượng. Quyền thế rất lớn, cho nên quân số không thể quá nhiều, đây là điểm lớn nhất không giống với Thiên Ngưu Vệ.

Đương nhiên Lý Trân hiểu, thực tế Nội vệ tương đương với Cẩm Y Vệ triều Minh, là một cơ quan đặc vụ của Võ Tắc Thiên, một cơ quan vô cùng bí mật.

Thôi Thiếu Dĩnh lại hơi cười lạnh nói:
- Hôm nay Thị Ngự Sử buộc tội Lý thống lĩnh. Đây là lần đầu tiên từ khi Nội vệ thành lập đến nay bị Ngự Sử buộc tội. Quả thực rất nực cười, chúng ta làm việc không dễ dàng, đều là nhiệm vụ bí mật mà Thánh thượng cắt cử, ai dám hỏi? Vương Hoằng Nghĩa dám buộc tội Nội vệ, ông ta đang muốn đối đầu với Thánh thượng rồi.

Lý Trân cười cười, hắn không muốn nói nhiều về chuyện này liền chuyển đề tài nói:
- Vạn thống lĩnh hôm nay có đây không?

Thôi Thiếu Dĩnh cười khổ một tiếng nói:

- Chuyện này quả là khó giải thích, không giấu gì Lý thống lĩnh, ở công sở Nội vệ rất ít khi thấy Vạn thống lĩnh, từ trước đến giờ ta chỉ gặp ông ta quá ba lần.

- Vì sao?
Lý Trân không hiểu hỏi.

- Đây là điểm đặc thù của Nội vệ, công sở chỗ này của chúng ta gọi là Minh nha là để nói với mọi người. Đại Đường có cơ cấu Nội vệ này, có điều chỉ là công sở trên hình thức, nhưng trên thực tế Nội vệ cực kỳ thần bí, rất ít có thể thấy họ trong hoàng thành cho nên ở Lạc Dương còn có một Ám nha, đó mới là công sở thực sự của Nội vệ.

Nói đến đây, Thôi Thiếu Dĩnh thở dài một tiếng:
- Ám thự mới là quan thự của Vạn Quốc Tuấn, đến ta cũng không biết nó ở đâu? Nghe nói trong một ngôi nhà riêng của Thái Bình công chúa.

Bây giờ Lý Trân mới hiểu tại sao Thượng Quan Uyển Nhi lại phải xây cho mình một khu nhà, hóa ra là để cho mình một ám thự.

- Nếu không tìm thấy Vạn Quốc Tuấn thì ông truyền lệnh cho y thế nào?
Lý Trân không hiểu hỏi.

Môi của Thôi Thiếu Dĩnh thành một đường thẳng tắp, nghi vấn của Lý Trân chạm đúng chỗ đau của y. Đây cũng là việc mà y luôn canh cánh trong lòng. Đám Trưởng sử này, chủ bộ chỉ là treo cho chức quan hư danh, mỗi tháng viết báo cao cho bộ Binh duy trì sự tồn tại của quân nha Nội vệ.

Nhiệm vụ thực tế của Nội vệ căn bản là y không biết, đều do Thái Bình công chúa trực tiếp hạ lệnh cho Vạn Quốc Tuấn. Vạn Quốc Tuấn làm thì quá tuyệt, đến ám thự của Nội vệ ở đâu họ cũng không biết.

Lúc này, Thôi Thiếu Dĩnh nhớ đến Lý Trân cũng là người của Thượng Quan Uyển Nhi. Vậy có thể nào sau khi hắn lộ mặt ở đây, rồi không bao giờ… xuất hiện nữa?

Qua một lúc lâu, Thôi Thiếu Dĩnh mới buồn bực nói:
- Nhiệm vụ của Thánh thượng đều được truyền đạt bí mật, chúng tôi cũng không biết. Chúng tôi chỉ biết mỗi tháng phải viết báo cáo cho bộ Binh, về phần viết những cái gì thì có lẽ bộ Binh đọc cũng không hiểu.

Lý Trân không kìm nổi cười nói với Thôi Thiếu Dĩnh:
- Cái khó của Thôi trưởng sử ta có thể hiểu, nhưng nếu là nhiệm vụ bí mật thì quả thực cũng không nên để bộ Binh biết. Nhưng ta cũng sẽ bố trí một quan phòng cho Thôi trưởng sử ở Ám thự. Chỉ có điều phiền Thôi trưởng sử phải vất vả hai đầu thôi.

Thôi Thiếu Dĩnh mừng rỡ, Lý thống lĩnh này rộng rãi hơn Vạn Quốc Tuấn nhiều. Đây mới là dáng vẻ của người làm Thống lĩnh. Y vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Đa tạ Lý thống lĩnh chiếu cố!




Hôm nay là 29 tháng chạp, cách năm mới chỉ còn hai ngày, tết đến không khí càng ấm áp. Nhà nhà treo đèn lồng, cửa chính đều dán câu đôi và bùa đào, câu nêu dựng trong sân thể hiện năm mới cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.

Cha mẹ gấp gáp đổi quần áo mới cho con cái, đám trẻ chơi đùa với đống tuyết, khắp nơi đều nghe thấy tiếng cười của trẻ nhỏ, pháo vang lên từng hồi rộn ràng.

Lúc xế chiều Lý Trân về đến nhà, đám trẻ cũng đang xây người tuyết trước cửa lớn. Trong đó có một tiểu nương mười ba, mười bốn tuổi. Lý Trân biết nó, nó chính là đồ đệ ít tuổi nhất của Triệu Thu Nương tên là A Linh.

Nhà của A Linh ở gần đây, cha mẹ nó buôn bán đồ da lông, trên nó còn có hai huynh trưởng. Đại ca buôn bán cùng cha mẹ, còn nhị ca là Tiểu Diệp đang đánh mã cầu cùng Lý Trân.

- A Linh, sao lại ở cùng đám trẻ này?
Lý Trân xuống ngựa cười hỏi.

A Linh vội vàng vuốt đám tuyết trên người chạy đến ngượng ngùng nói:
- Lý đại ca, sư phụ bảo muội mang thiệp mời đến cho huynh và đại tỷ.

Nó lấy một phong thiệp mời ra đưa cho Lý Trân. Lý Trân mở ra nhìn, hóa ra là Triệu Thu Nương mời hắn và đại tỷ đến võ quán đón giao thừa.

A Linh gãi đầu, vẻ mặt chờ đợi:
- Bọn muội năm nào cũng đón giao thừa rất náo nhiệt, các sư huynh sư tỷ đều cùng nhau uống rượu, còn nhiều hoạt động khác. Lý đại ca, huynh đến nhé!

Lý Trân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta có thể đến nhưng đại tỷ thì không được.

- Vậy muội đi nói với sư phụ đã, dù sao huynh cũng phải đến nhé.
A Linh cười vẫy tay với hắn rồi xoay người chạy mất.


Hằng năm, Lý Trân đều cùng đại tỷ đón giao thừa nhưng năm nay hắn không muốn đón năm mới với Tào Văn. Đón năm mới ở chỗ Thu Nương đại tỷ cũng không tồi.

Lý Trân dắt ngựa đi về phía cửa chính, chỉ thấy có một chiếc xe bò dừng ở đó. Trên xe chất đầy vật dụng hằng ngày, quản gia Lâm thúc mang danh sách ra đối chiếu.

Lâm thúc là người bản địa Lạc Dương, vẫn luôn làm quản gia cho nhà giàu. Đứa con trai độc nhất của ông năm năm trước đã phải bỏ mình trong trận chiến với người Khiết Đan. Chỉ còn lại ông và người vợ già sống nương tựa lẫn nhau.

Lâm thúc là người thật thà, nhân duyên rất tốt. Đại chưởng quỹ quán rượu Tả Ngạn đã giới thiệu ông ta làm quản gia cho Lý Tuyền. Hiện tại mới có mấy ngày mà ông đã xử lý mọi việc đâu vào đấy.

- Lâm thúc, đại tỷ tôi có nhà không?
Lý Trân cười hỏi.

- Phu nhân vừa mới về, hình như lại đi qua quán rượu rồi, công tử chưa gặp sao?

- Ồ, chắc là lỡ rồi!

Lúc này, Lý Trân phát hiện ra một cái nôi mây lớn trong xe bò, hắn vội hỏi Lâm thúc:
- Địa tỷ tôi quyết định nuôi đứa bé kia rồi hả?

- Chắc là thế!

Lâm thúc cũng cười cười nói:
- Phu nhân ngoài miệng nói phải đưa đứa trẻ đi nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra, nàng rất thích nó. Chiều nay còn đến thăm nó hai lần, còn bảo tôi đi mua nôi, còn cả đệm cho trẻ, đồ chơi. Phu nhân nói mồm thôi chứ đâu nỡ bỏ đứa bé đi.

Lý Trân thả lỏng, tuy Triệu Thu Nương tỏ ý muốn nuôi đứa bé kia nhưng Lý Trân vẫn hy vọng đại tỷ có thể nuôi nó. Đại tỷ lớn tuổi như vậy cũng biết thế nào là cô đơn chứ. Hắn biết ngoài miệng đại tỷ ăn nói chua ngoa nhưng tấm lòng thì như đậu hũ. Dù ăn nói hung hăng, nhưng lại rất mềm lòng.

Chỉ có điều đứa trẻ mới tám tháng đúng là rất cần người chăm sóc. Đại tỷ bận rộn như vậy sao có thời gian chăm sóc nó. Lý Trân suy nghĩ một chút rồi nói với Lâm thúc:
- Lâm thúc, còn phiền ông tìm cho đứa trẻ một vú nuôi, cố gắng tìm bà vú tốt một chút.

- Công tử yên tâm đi! Đứa trẻ tạm thời cứ do bà nhà tôi chăm sóc. Đợi thêm năm nữa tìm vú nuôi cũng chưa muộn.

Lý Trân về phủ cất ngựa xong liền bước nhanh vào nội đường, từ xa đã nghe thấy tiếng Mạnh thẩm lớn tiếng trách cứ:
- Không phải do mình sinh ra, tại sao phải ôm về nhà, một đứa bé gái vô dụng tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền. Ta thấy nó có chút tiền trinh thì u mê đầu óc luôn rồi.

Lý Trân mặt trầm xuống, đi lên trước lạnh lùng nói:

- Đứa trẻ này là ta muốn nuôi dưỡng, tất cả chi phí để ta gánh hết.

Mạnh Thẩm vẫn luôn không hợp với Lý Trân. Hai người rất ít khi nói chuyện với nhau. Bà ta nghe Lý Trân thành quan, bây giờ không dễ chọc rồi liền trừng mắt nhìn hắn, không oán giận nữa mà hậm hực đi vào phòng mình.

Lý Trân đi vào nội đường, chỉ thấy tiểu tử kia mới thay tã nhìn như một con sâu nhỏ bò ngọ nguậy trên giường. Lâm thẩm ngồi bên cạnh vừa thêu vừa trông chừng nó.

Tiểu tử kia bỗng thấy Lý Trân đi đến, sợ đến mức trốn vào bên cạnh Lâm thẩm. Lý Trân ngồi xuống trước mặt nó, đưa cái trống bỏi ra cười tủm tỉm nói:
- Có thích không?

Tiểu tử kia lập tức tươi cười rạng rỡ, giơ tay với cái trống bỏi miệng “A! A!”. Lý Trân thấy nó trắng mập, mắt to tròn, đôi mắt như hai trái nho, nhìn rất hoạt bát đáng yêu liền ôm nó vào lòng đưa trống bỏi cho nó.

Lâm thẩm cười nói:
- Ban ngày nó còn ngoan, tối đến là khóc đòi mẹ. Phu nhân ôm nó là nó không khóc nữa, đứa trẻ này rất ngoan.

- Con tên gì?
Lý Trân cười chỉ vào cái mũi nhỏ của nó.

Tiểu tử kia bận chơi cái trống bỏi trong tay, vui mừng cười khanh khách. Lâm thẩm ở bên cạnh nói:
- Vừa rồi phu nhân đặt cho nó nhũ danhlà Tú Nhi.

- Ừ! Tên hay lắm, sau này A Cữu sẽ gọi con là Tú Nhi.

Lúc này, một nha hoàn chạy xuống thi lễ, rụt rè nói:
- Công tử, ngoài cửa có mấy quan gia tìm ngài, nói là huynh đệ của ngài.

Chắc là đám Tửu Chí đến rồi, Lý Trân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ rồi đưa nó cho Lâm thẩm:
- Lâm thẩm, phiền bà trông nó.

- Công tử yên tâm đi đi! Tôi sẽ trông nó tốt!

Lý Trân lại vẫy vẫy tay với tiểu tử kia, rời khỏi nội đường đi ra cửa lớn.

Đi ra tới cửa lớn, hắn chỉ thấy Tửu Chí đang nói chuyện với Tiểu Tế, bên cạnh y còn một gã thị vệ đứng. Lý Trân chợt thấy rất quen, nhưng không nhớ nổi anh ta là ai. Lý Trân bước đến gần nhìn cẩn thận một lúc rồi chợt nhớ ra, hắn vừa mừng vừa sợ hỏi:
- Ngươi đến Lạc Dương lúc nào thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui